Chín nữ quyến nhà họ Vân bị giam giữ trong thiên lao, chờ đợi Thánh thượng định tội. Nhưng dù thế nào, kết cục cũng chỉ là bị bán đi hoặc là đưa vào giáo phường ti. "Bình Khanh." Mẫu thân gọi ta, "Giờ nào rồi con?" Mẫu thân đổ bệnh từ ngày bị giam vào đây, đã ba ngày nay rồi. Ta nhìn lên khoảng trời nhỏ hẹp qua ô thông khí, thấp giọng đáp: "Dạ, khoảng giờ ngọ ạ!" "Giờ ngọ." Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bất lực lặp lại hai chữ ấy. Giờ ngọ, là thời khắc gia môn bất hạnh của Vân phủ. Phụ thân sẽ bị xử trảm. Nam đinh trong tộc sẽ bị đày đi biên ải. Mẫu thân gào khóc, các vị thẩm nương và đường muội cũng òa khóc theo. Nhị thẩm nương cầu xin ta: "Bình Khanh, con hãy đi cầu xin Tống Nham đi. Cầu xin hắn cứu các muội muội con ra, chỉ cần hắn đồng ý là được." Tống Nham là vị hôn phu của ta. Bốn năm trước, hắn là tân khoa Thám hoa, phụ thân ta mến mộ tài năng của hắn nên mới định gả ta cho hắn. Hắn làm quan thuận lợi, một đường thăng quan tiến chức, rất được Thái tử tín nhiệm. Thế nhưng,…
Chương 4
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuChín nữ quyến nhà họ Vân bị giam giữ trong thiên lao, chờ đợi Thánh thượng định tội. Nhưng dù thế nào, kết cục cũng chỉ là bị bán đi hoặc là đưa vào giáo phường ti. "Bình Khanh." Mẫu thân gọi ta, "Giờ nào rồi con?" Mẫu thân đổ bệnh từ ngày bị giam vào đây, đã ba ngày nay rồi. Ta nhìn lên khoảng trời nhỏ hẹp qua ô thông khí, thấp giọng đáp: "Dạ, khoảng giờ ngọ ạ!" "Giờ ngọ." Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bất lực lặp lại hai chữ ấy. Giờ ngọ, là thời khắc gia môn bất hạnh của Vân phủ. Phụ thân sẽ bị xử trảm. Nam đinh trong tộc sẽ bị đày đi biên ải. Mẫu thân gào khóc, các vị thẩm nương và đường muội cũng òa khóc theo. Nhị thẩm nương cầu xin ta: "Bình Khanh, con hãy đi cầu xin Tống Nham đi. Cầu xin hắn cứu các muội muội con ra, chỉ cần hắn đồng ý là được." Tống Nham là vị hôn phu của ta. Bốn năm trước, hắn là tân khoa Thám hoa, phụ thân ta mến mộ tài năng của hắn nên mới định gả ta cho hắn. Hắn làm quan thuận lợi, một đường thăng quan tiến chức, rất được Thái tử tín nhiệm. Thế nhưng,… Bên cạnh, tiếng xích sắt lại vang lên, ta nhìn sang, Tiêu Hành đã nhắm mắt nhập định. Ta phải làm sao đây? Nếu không thể trốn thoát ngay trong ngục, vậy chỉ có thể bị đưa đến giáo phường ti rồi tính tiếp. Nhưng nếu chín người chúng ta bị chia cắt thì sao? Ta nhìn chằm chằm vào cửa lao, từ song sắt ra đến cửa, lúc nãy ta đã đếm rồi, tổng cộng hai mươi sáu bước. Ban đêm có bốn ngục tốt canh gác, ban ngày sáu người. Người canh gác đêm nay là lão ngục tốt già yếu kia. Ba người còn lại sẽ đi ngủ vào nửa đêm. Thời điểm thích hợp nhất để hành động là từ giờ Sửu đến giờ Dần. Rời khỏi ngục giam đi theo cửa sân bên trái, men theo con hẻm nhỏ sẽ đến tiểu viện của Tống Nham. Nhà hắn có hai cỗ xe ngựa, mẫu thân già yếu và một ma ma già. Chờ trời sáng sẽ ép hắn ra khỏi thành. Chín đánh ba, liều mạng một phen. Ta vạch đống rơm ra, vẽ sơ đồ đường đi trên mặt đất, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ta ngẩng đầu nhìn. "Thánh chỉ đã ban, bốn tỷ muội ngươi sẽ bị đưa vào giáo phường ti." Tống Nham chắp tay sau lưng, nhìn ta đầy ẩn ý, "Những người còn lại sẽ bị bán đi." Ta siết chặt nắm tay, đứng dậy nói: "Đa tạ Tống đại nhân báo trước." "Ta đã dặn dò giáo phường ti, sẽ không để ngươi tiếp khách." "Vâng." Ta mỉm cười với hắn, "Bình Khanh chờ đại nhân." Tống Nham rất hài lòng, xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua phòng giam của Tiêu Hành, hắn dừng lại một chút, đang định bước tiếp thì bỗng nhiên đầu gối nhũn ra, ngã quỵ xuống đất. Tống Nham ôm đầu gối, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Hành: "Tiêu tướng quân đây là ý gì?" Tiêu Hành khinh miệt nói: "Phế vật."_____________Đêm khuya thanh vắng, ta lặng lẽ chờ đợi. Bỗng nhiên tiếng xích sắt vang lên, ta quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Tiêu Hành. Hai người không ai nói gì, cứ thế nhìn nhau. Ánh mắt hắn như muốn nói, hắn biết ta sẽ hành động, lão ngục tốt kia tâm địa lương thiện, đợi đồng bọn hắn ngủ say, ta sẽ gọi lão ấy vào. Lúc này, Tiêu Hành gõ song sắt. "Ăn cơm!" Hắn nói. Ngục tốt đang ngủ gật, bỗng giật mình tỉnh giấc, vội vàng dâng phần cơm tối của mình cho Tiêu Hành. "Mớm!" Hắn lại nói, ánh mắt vẫn nhìn ta chằm chằm. Ngục tốt luống cuống đút cơm cho hắn, Tiêu Hành liếc nhìn lão, lạnh lùng nói: "Cút." "Vâng, vâng!" Ngục tốt hiểu ý, cầu xin nhìn ta. Ta gật đầu đồng ý. Vẫn là ta bưng bát cơm, nhìn Tiêu Hành, "Tướng quân không muốn c h ế t nữa sao?" Tiêu Hành ăn một miếng cơm, nhướng mày hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát?" Ta lắc đầu. "Nhưng ít ra phải thử một lần." Chính vì biết cơ hội mong manh, cho nên ta mới cầu xin hắn, nhưng hắn không đồng ý, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. "Liều mạng sao?" "Liều mạng." Hai người im lặng nhìn nhau. "Sao không cầu xin ta?" Giọng hắn trầm thấp như sỏi đá cọ xát vào tai ta, mang theo chút trêu chọc. Hắn đang đợi ta cầu xin hắn sao? Tại sao? Mỹ nhân kế không lay động được hắn, ta quả thực đã không còn gì khác. Vân phủ giờ đây sụp đổ, ta cũng chẳng còn gì để hứa hẹn với hắn. Trong đầu nảy ra ý nghĩ táo bạo, ta nắm lấy tay hắn. "Cầu xin tướng quân." Ta dịu dàng nói. Ta muốn được sống, chỉ cần còn sống, sẽ còn muôn vàn khả năng. Tỷ muội ta, huynh đệ ta, tộc nhân của ta... chỉ cần Tiêu Hành đồng ý, chúng ta đều có đường sống.
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuChín nữ quyến nhà họ Vân bị giam giữ trong thiên lao, chờ đợi Thánh thượng định tội. Nhưng dù thế nào, kết cục cũng chỉ là bị bán đi hoặc là đưa vào giáo phường ti. "Bình Khanh." Mẫu thân gọi ta, "Giờ nào rồi con?" Mẫu thân đổ bệnh từ ngày bị giam vào đây, đã ba ngày nay rồi. Ta nhìn lên khoảng trời nhỏ hẹp qua ô thông khí, thấp giọng đáp: "Dạ, khoảng giờ ngọ ạ!" "Giờ ngọ." Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bất lực lặp lại hai chữ ấy. Giờ ngọ, là thời khắc gia môn bất hạnh của Vân phủ. Phụ thân sẽ bị xử trảm. Nam đinh trong tộc sẽ bị đày đi biên ải. Mẫu thân gào khóc, các vị thẩm nương và đường muội cũng òa khóc theo. Nhị thẩm nương cầu xin ta: "Bình Khanh, con hãy đi cầu xin Tống Nham đi. Cầu xin hắn cứu các muội muội con ra, chỉ cần hắn đồng ý là được." Tống Nham là vị hôn phu của ta. Bốn năm trước, hắn là tân khoa Thám hoa, phụ thân ta mến mộ tài năng của hắn nên mới định gả ta cho hắn. Hắn làm quan thuận lợi, một đường thăng quan tiến chức, rất được Thái tử tín nhiệm. Thế nhưng,… Bên cạnh, tiếng xích sắt lại vang lên, ta nhìn sang, Tiêu Hành đã nhắm mắt nhập định. Ta phải làm sao đây? Nếu không thể trốn thoát ngay trong ngục, vậy chỉ có thể bị đưa đến giáo phường ti rồi tính tiếp. Nhưng nếu chín người chúng ta bị chia cắt thì sao? Ta nhìn chằm chằm vào cửa lao, từ song sắt ra đến cửa, lúc nãy ta đã đếm rồi, tổng cộng hai mươi sáu bước. Ban đêm có bốn ngục tốt canh gác, ban ngày sáu người. Người canh gác đêm nay là lão ngục tốt già yếu kia. Ba người còn lại sẽ đi ngủ vào nửa đêm. Thời điểm thích hợp nhất để hành động là từ giờ Sửu đến giờ Dần. Rời khỏi ngục giam đi theo cửa sân bên trái, men theo con hẻm nhỏ sẽ đến tiểu viện của Tống Nham. Nhà hắn có hai cỗ xe ngựa, mẫu thân già yếu và một ma ma già. Chờ trời sáng sẽ ép hắn ra khỏi thành. Chín đánh ba, liều mạng một phen. Ta vạch đống rơm ra, vẽ sơ đồ đường đi trên mặt đất, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ta ngẩng đầu nhìn. "Thánh chỉ đã ban, bốn tỷ muội ngươi sẽ bị đưa vào giáo phường ti." Tống Nham chắp tay sau lưng, nhìn ta đầy ẩn ý, "Những người còn lại sẽ bị bán đi." Ta siết chặt nắm tay, đứng dậy nói: "Đa tạ Tống đại nhân báo trước." "Ta đã dặn dò giáo phường ti, sẽ không để ngươi tiếp khách." "Vâng." Ta mỉm cười với hắn, "Bình Khanh chờ đại nhân." Tống Nham rất hài lòng, xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua phòng giam của Tiêu Hành, hắn dừng lại một chút, đang định bước tiếp thì bỗng nhiên đầu gối nhũn ra, ngã quỵ xuống đất. Tống Nham ôm đầu gối, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Hành: "Tiêu tướng quân đây là ý gì?" Tiêu Hành khinh miệt nói: "Phế vật."_____________Đêm khuya thanh vắng, ta lặng lẽ chờ đợi. Bỗng nhiên tiếng xích sắt vang lên, ta quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Tiêu Hành. Hai người không ai nói gì, cứ thế nhìn nhau. Ánh mắt hắn như muốn nói, hắn biết ta sẽ hành động, lão ngục tốt kia tâm địa lương thiện, đợi đồng bọn hắn ngủ say, ta sẽ gọi lão ấy vào. Lúc này, Tiêu Hành gõ song sắt. "Ăn cơm!" Hắn nói. Ngục tốt đang ngủ gật, bỗng giật mình tỉnh giấc, vội vàng dâng phần cơm tối của mình cho Tiêu Hành. "Mớm!" Hắn lại nói, ánh mắt vẫn nhìn ta chằm chằm. Ngục tốt luống cuống đút cơm cho hắn, Tiêu Hành liếc nhìn lão, lạnh lùng nói: "Cút." "Vâng, vâng!" Ngục tốt hiểu ý, cầu xin nhìn ta. Ta gật đầu đồng ý. Vẫn là ta bưng bát cơm, nhìn Tiêu Hành, "Tướng quân không muốn c h ế t nữa sao?" Tiêu Hành ăn một miếng cơm, nhướng mày hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát?" Ta lắc đầu. "Nhưng ít ra phải thử một lần." Chính vì biết cơ hội mong manh, cho nên ta mới cầu xin hắn, nhưng hắn không đồng ý, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. "Liều mạng sao?" "Liều mạng." Hai người im lặng nhìn nhau. "Sao không cầu xin ta?" Giọng hắn trầm thấp như sỏi đá cọ xát vào tai ta, mang theo chút trêu chọc. Hắn đang đợi ta cầu xin hắn sao? Tại sao? Mỹ nhân kế không lay động được hắn, ta quả thực đã không còn gì khác. Vân phủ giờ đây sụp đổ, ta cũng chẳng còn gì để hứa hẹn với hắn. Trong đầu nảy ra ý nghĩ táo bạo, ta nắm lấy tay hắn. "Cầu xin tướng quân." Ta dịu dàng nói. Ta muốn được sống, chỉ cần còn sống, sẽ còn muôn vàn khả năng. Tỷ muội ta, huynh đệ ta, tộc nhân của ta... chỉ cần Tiêu Hành đồng ý, chúng ta đều có đường sống.
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh ThanhTác giả: Lục Trúc Thanh ThanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung ĐấuChín nữ quyến nhà họ Vân bị giam giữ trong thiên lao, chờ đợi Thánh thượng định tội. Nhưng dù thế nào, kết cục cũng chỉ là bị bán đi hoặc là đưa vào giáo phường ti. "Bình Khanh." Mẫu thân gọi ta, "Giờ nào rồi con?" Mẫu thân đổ bệnh từ ngày bị giam vào đây, đã ba ngày nay rồi. Ta nhìn lên khoảng trời nhỏ hẹp qua ô thông khí, thấp giọng đáp: "Dạ, khoảng giờ ngọ ạ!" "Giờ ngọ." Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, bất lực lặp lại hai chữ ấy. Giờ ngọ, là thời khắc gia môn bất hạnh của Vân phủ. Phụ thân sẽ bị xử trảm. Nam đinh trong tộc sẽ bị đày đi biên ải. Mẫu thân gào khóc, các vị thẩm nương và đường muội cũng òa khóc theo. Nhị thẩm nương cầu xin ta: "Bình Khanh, con hãy đi cầu xin Tống Nham đi. Cầu xin hắn cứu các muội muội con ra, chỉ cần hắn đồng ý là được." Tống Nham là vị hôn phu của ta. Bốn năm trước, hắn là tân khoa Thám hoa, phụ thân ta mến mộ tài năng của hắn nên mới định gả ta cho hắn. Hắn làm quan thuận lợi, một đường thăng quan tiến chức, rất được Thái tử tín nhiệm. Thế nhưng,… Bên cạnh, tiếng xích sắt lại vang lên, ta nhìn sang, Tiêu Hành đã nhắm mắt nhập định. Ta phải làm sao đây? Nếu không thể trốn thoát ngay trong ngục, vậy chỉ có thể bị đưa đến giáo phường ti rồi tính tiếp. Nhưng nếu chín người chúng ta bị chia cắt thì sao? Ta nhìn chằm chằm vào cửa lao, từ song sắt ra đến cửa, lúc nãy ta đã đếm rồi, tổng cộng hai mươi sáu bước. Ban đêm có bốn ngục tốt canh gác, ban ngày sáu người. Người canh gác đêm nay là lão ngục tốt già yếu kia. Ba người còn lại sẽ đi ngủ vào nửa đêm. Thời điểm thích hợp nhất để hành động là từ giờ Sửu đến giờ Dần. Rời khỏi ngục giam đi theo cửa sân bên trái, men theo con hẻm nhỏ sẽ đến tiểu viện của Tống Nham. Nhà hắn có hai cỗ xe ngựa, mẫu thân già yếu và một ma ma già. Chờ trời sáng sẽ ép hắn ra khỏi thành. Chín đánh ba, liều mạng một phen. Ta vạch đống rơm ra, vẽ sơ đồ đường đi trên mặt đất, bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ta ngẩng đầu nhìn. "Thánh chỉ đã ban, bốn tỷ muội ngươi sẽ bị đưa vào giáo phường ti." Tống Nham chắp tay sau lưng, nhìn ta đầy ẩn ý, "Những người còn lại sẽ bị bán đi." Ta siết chặt nắm tay, đứng dậy nói: "Đa tạ Tống đại nhân báo trước." "Ta đã dặn dò giáo phường ti, sẽ không để ngươi tiếp khách." "Vâng." Ta mỉm cười với hắn, "Bình Khanh chờ đại nhân." Tống Nham rất hài lòng, xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua phòng giam của Tiêu Hành, hắn dừng lại một chút, đang định bước tiếp thì bỗng nhiên đầu gối nhũn ra, ngã quỵ xuống đất. Tống Nham ôm đầu gối, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Hành: "Tiêu tướng quân đây là ý gì?" Tiêu Hành khinh miệt nói: "Phế vật."_____________Đêm khuya thanh vắng, ta lặng lẽ chờ đợi. Bỗng nhiên tiếng xích sắt vang lên, ta quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Tiêu Hành. Hai người không ai nói gì, cứ thế nhìn nhau. Ánh mắt hắn như muốn nói, hắn biết ta sẽ hành động, lão ngục tốt kia tâm địa lương thiện, đợi đồng bọn hắn ngủ say, ta sẽ gọi lão ấy vào. Lúc này, Tiêu Hành gõ song sắt. "Ăn cơm!" Hắn nói. Ngục tốt đang ngủ gật, bỗng giật mình tỉnh giấc, vội vàng dâng phần cơm tối của mình cho Tiêu Hành. "Mớm!" Hắn lại nói, ánh mắt vẫn nhìn ta chằm chằm. Ngục tốt luống cuống đút cơm cho hắn, Tiêu Hành liếc nhìn lão, lạnh lùng nói: "Cút." "Vâng, vâng!" Ngục tốt hiểu ý, cầu xin nhìn ta. Ta gật đầu đồng ý. Vẫn là ta bưng bát cơm, nhìn Tiêu Hành, "Tướng quân không muốn c h ế t nữa sao?" Tiêu Hành ăn một miếng cơm, nhướng mày hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát?" Ta lắc đầu. "Nhưng ít ra phải thử một lần." Chính vì biết cơ hội mong manh, cho nên ta mới cầu xin hắn, nhưng hắn không đồng ý, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. "Liều mạng sao?" "Liều mạng." Hai người im lặng nhìn nhau. "Sao không cầu xin ta?" Giọng hắn trầm thấp như sỏi đá cọ xát vào tai ta, mang theo chút trêu chọc. Hắn đang đợi ta cầu xin hắn sao? Tại sao? Mỹ nhân kế không lay động được hắn, ta quả thực đã không còn gì khác. Vân phủ giờ đây sụp đổ, ta cũng chẳng còn gì để hứa hẹn với hắn. Trong đầu nảy ra ý nghĩ táo bạo, ta nắm lấy tay hắn. "Cầu xin tướng quân." Ta dịu dàng nói. Ta muốn được sống, chỉ cần còn sống, sẽ còn muôn vàn khả năng. Tỷ muội ta, huynh đệ ta, tộc nhân của ta... chỉ cần Tiêu Hành đồng ý, chúng ta đều có đường sống.