Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 389

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nhìn những tấm ảnh trong tay, Khương Ngư lập tức hiểu vì sao ông chủ lại muốn treo chúng trong tiệm. Những bức hình quả thật rất đẹp, ngay cả Tân Dã cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong ống kính.Cất ảnh vào túi, Khương Ngư quay sang Tân Dã."Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra công viên chơi một lát nhé?"Từ sau khi mở tiệm, rồi lại sinh con, cả hai chưa có lúc nào thực sự thư giãn. Tân Dã cũng không phản đối, dù sao cậu cũng không có ý kiến gì về việc đi đâu hay làm gì.Công viên hôm nay rất đông, đúng vào ngày Chủ nhật. Người đi dạo, các cặp tình nhân, cha mẹ dắt con đi chơi, đâu đâu cũng thấy tiếng cười nói rộn ràng.Nắng sớm chiếu nhẹ nhàng lên mặt Khương Ngư, gió khẽ thổi qua làm không khí càng thêm mát mẻ.Ở một bãi cỏ gần đó, một đoàn làm phim đang quay nhưng có vẻ khá căng thẳng. Đạo diễn nhíu chặt mày, giọng nói đầy bực bội."Nhanh lên, đứa bé này cứ khóc mãi, làm sao quay được? Đi tìm đứa khác đi!"Người trợ lý bên cạnh khổ sở."Đạo diễn, đây đã là đứa bé thứ mười rồi, hay là mình cứ chịu khó một chút?""Chịu khó cái gì? Nghệ thuật làm sao có thể qua loa được?"Đạo diễn gắt gỏng, quét mắt nhìn xung quanh, rồi bỗng nhiên ánh mắt dừng lại.Ông ta nhìn thấy A Ly trong vòng tay của Khương Ngư.Đôi mắt to tròn của A Ly khẽ liếc sang phía ông ta, dường như chẳng mấy hứng thú, rất nhanh đã quay mặt đi.Nhưng đạo diễn thì khác. Hai mắt ông ta sáng rực lên, vỗ tay đánh "bốp" một cái đầy phấn khích."Chính là bé này!""Đạo diễn, ông đang nói gì vậy?""Nhanh lên, đưa đứa bé kia tới đây! Chính là nó, đứa bé tôi đang tìm!"Trợ lý nhìn theo hướng tay đạo diễn chỉ, thoáng chốc đã thấy ba người Khương Ngư. Không có lựa chọn nào khác, anh ta đành vội vàng chạy đến."Quay phim?"Khương Ngư ngạc nhiên hỏi lại."Đúng vậy, đồng chí! Chúng tôi đang quay một bộ phim, trong đó có một vai trẻ con, nhưng bọn tôi tìm mãi chưa được đứa bé nào thích hợp. Đạo diễn vừa nhìn thấy con cô liền bảo đây chính là đứa trẻ ông ấy cần. Cô có thể bế cháu qua giúp chúng tôi một chút được không?"Khương Ngư không nhịn được bật cười.Hôm nay là ngày gì thế này? Lúc sáng đi chụp ảnh thì chủ tiệm muốn treo ảnh A Ly, bây giờ ra công viên chơi lại có đạo diễn muốn bé đóng phim.Ban đầu, cô định từ chối, nhưng cúi xuống lại thấy A Ly đang mở to mắt nhìn về phía đoàn làm phim, ánh mắt tròn xoe đầy tò mò."Làm sao thế, A Ly? Con cũng muốn quay phim à?"A Ly chỉ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mẹ.

Nhìn những tấm ảnh trong tay, Khương Ngư lập tức hiểu vì sao ông chủ lại muốn treo chúng trong tiệm. Những bức hình quả thật rất đẹp, ngay cả Tân Dã cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong ống kính.

Cất ảnh vào túi, Khương Ngư quay sang Tân Dã.

"Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra công viên chơi một lát nhé?"

Từ sau khi mở tiệm, rồi lại sinh con, cả hai chưa có lúc nào thực sự thư giãn. Tân Dã cũng không phản đối, dù sao cậu cũng không có ý kiến gì về việc đi đâu hay làm gì.

Công viên hôm nay rất đông, đúng vào ngày Chủ nhật. Người đi dạo, các cặp tình nhân, cha mẹ dắt con đi chơi, đâu đâu cũng thấy tiếng cười nói rộn ràng.

Nắng sớm chiếu nhẹ nhàng lên mặt Khương Ngư, gió khẽ thổi qua làm không khí càng thêm mát mẻ.

Ở một bãi cỏ gần đó, một đoàn làm phim đang quay nhưng có vẻ khá căng thẳng. Đạo diễn nhíu chặt mày, giọng nói đầy bực bội.

"Nhanh lên, đứa bé này cứ khóc mãi, làm sao quay được? Đi tìm đứa khác đi!"

Người trợ lý bên cạnh khổ sở.

"Đạo diễn, đây đã là đứa bé thứ mười rồi, hay là mình cứ chịu khó một chút?"

"Chịu khó cái gì? Nghệ thuật làm sao có thể qua loa được?"

Đạo diễn gắt gỏng, quét mắt nhìn xung quanh, rồi bỗng nhiên ánh mắt dừng lại.

Ông ta nhìn thấy A Ly trong vòng tay của Khương Ngư.

Đôi mắt to tròn của A Ly khẽ liếc sang phía ông ta, dường như chẳng mấy hứng thú, rất nhanh đã quay mặt đi.

Nhưng đạo diễn thì khác. Hai mắt ông ta sáng rực lên, vỗ tay đánh "bốp" một cái đầy phấn khích.

"Chính là bé này!"

"Đạo diễn, ông đang nói gì vậy?"

"Nhanh lên, đưa đứa bé kia tới đây! Chính là nó, đứa bé tôi đang tìm!"

Trợ lý nhìn theo hướng tay đạo diễn chỉ, thoáng chốc đã thấy ba người Khương Ngư. Không có lựa chọn nào khác, anh ta đành vội vàng chạy đến.

"Quay phim?"

Khương Ngư ngạc nhiên hỏi lại.

"Đúng vậy, đồng chí! Chúng tôi đang quay một bộ phim, trong đó có một vai trẻ con, nhưng bọn tôi tìm mãi chưa được đứa bé nào thích hợp. Đạo diễn vừa nhìn thấy con cô liền bảo đây chính là đứa trẻ ông ấy cần. Cô có thể bế cháu qua giúp chúng tôi một chút được không?"

Khương Ngư không nhịn được bật cười.

Hôm nay là ngày gì thế này? Lúc sáng đi chụp ảnh thì chủ tiệm muốn treo ảnh A Ly, bây giờ ra công viên chơi lại có đạo diễn muốn bé đóng phim.

Ban đầu, cô định từ chối, nhưng cúi xuống lại thấy A Ly đang mở to mắt nhìn về phía đoàn làm phim, ánh mắt tròn xoe đầy tò mò.

"Làm sao thế, A Ly? Con cũng muốn quay phim à?"

A Ly chỉ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mẹ.

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Nhìn những tấm ảnh trong tay, Khương Ngư lập tức hiểu vì sao ông chủ lại muốn treo chúng trong tiệm. Những bức hình quả thật rất đẹp, ngay cả Tân Dã cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong ống kính.Cất ảnh vào túi, Khương Ngư quay sang Tân Dã."Hôm nay trời đẹp, chúng ta ra công viên chơi một lát nhé?"Từ sau khi mở tiệm, rồi lại sinh con, cả hai chưa có lúc nào thực sự thư giãn. Tân Dã cũng không phản đối, dù sao cậu cũng không có ý kiến gì về việc đi đâu hay làm gì.Công viên hôm nay rất đông, đúng vào ngày Chủ nhật. Người đi dạo, các cặp tình nhân, cha mẹ dắt con đi chơi, đâu đâu cũng thấy tiếng cười nói rộn ràng.Nắng sớm chiếu nhẹ nhàng lên mặt Khương Ngư, gió khẽ thổi qua làm không khí càng thêm mát mẻ.Ở một bãi cỏ gần đó, một đoàn làm phim đang quay nhưng có vẻ khá căng thẳng. Đạo diễn nhíu chặt mày, giọng nói đầy bực bội."Nhanh lên, đứa bé này cứ khóc mãi, làm sao quay được? Đi tìm đứa khác đi!"Người trợ lý bên cạnh khổ sở."Đạo diễn, đây đã là đứa bé thứ mười rồi, hay là mình cứ chịu khó một chút?""Chịu khó cái gì? Nghệ thuật làm sao có thể qua loa được?"Đạo diễn gắt gỏng, quét mắt nhìn xung quanh, rồi bỗng nhiên ánh mắt dừng lại.Ông ta nhìn thấy A Ly trong vòng tay của Khương Ngư.Đôi mắt to tròn của A Ly khẽ liếc sang phía ông ta, dường như chẳng mấy hứng thú, rất nhanh đã quay mặt đi.Nhưng đạo diễn thì khác. Hai mắt ông ta sáng rực lên, vỗ tay đánh "bốp" một cái đầy phấn khích."Chính là bé này!""Đạo diễn, ông đang nói gì vậy?""Nhanh lên, đưa đứa bé kia tới đây! Chính là nó, đứa bé tôi đang tìm!"Trợ lý nhìn theo hướng tay đạo diễn chỉ, thoáng chốc đã thấy ba người Khương Ngư. Không có lựa chọn nào khác, anh ta đành vội vàng chạy đến."Quay phim?"Khương Ngư ngạc nhiên hỏi lại."Đúng vậy, đồng chí! Chúng tôi đang quay một bộ phim, trong đó có một vai trẻ con, nhưng bọn tôi tìm mãi chưa được đứa bé nào thích hợp. Đạo diễn vừa nhìn thấy con cô liền bảo đây chính là đứa trẻ ông ấy cần. Cô có thể bế cháu qua giúp chúng tôi một chút được không?"Khương Ngư không nhịn được bật cười.Hôm nay là ngày gì thế này? Lúc sáng đi chụp ảnh thì chủ tiệm muốn treo ảnh A Ly, bây giờ ra công viên chơi lại có đạo diễn muốn bé đóng phim.Ban đầu, cô định từ chối, nhưng cúi xuống lại thấy A Ly đang mở to mắt nhìn về phía đoàn làm phim, ánh mắt tròn xoe đầy tò mò."Làm sao thế, A Ly? Con cũng muốn quay phim à?"A Ly chỉ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mẹ.

Chương 389