Năm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu…
Chương 40
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… “Đây là vì tốt cho con trai tôi, cô đừng ở chỗ này xen vào việc của người khác!” Mẹ Ngụy hung hăng kéo Tiếu Chi Tử đẩy ra: “Cút sang một bên, coi mình là ai vậy!” Cha Nguỵ Mân Tự nhíu mày nhìn Tiếu Chi Tử hoa lê đái vũ, ý bảo mẹ Nguỵ Mân Tự: “Trông chừng nó, đừng để nó có cơ hội gọi điện thoại báo tin cho Mân Tự.” Tiếu Chi Tử âm thầm siết chặt điện thoại, cô đã kịp nhắn tin cho Nguỵ Mân Tự! Chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng trở về... Rất nhanh, một nhóm công nhân liền chạy tới Giang Cảnh Ngự Uyển. Tuy rằng mẹ Nguỵ Mân Tự lớn tuổi, nhưng sức lực vẫn không giảm, Tiếu Chi Tử cũng không dám đánh trả, chỉ có thể bị bà chặn lại. Trơ mắt nhìn những rương đồ lần lượt bị chuyển đi... Trong lòng Tiếu Chi Tử như tro tàn! Hợp đồng của cô và Nguỵ Mân Tự, xem như chấm dứt, đãã đến lúc phải thức tỉnh khỏi giấc mơ thiếu nữ này! Trong khi đó, Công ty S.F Trong phòng họp, Ngụy Mân không yên lòng nghe phương án của bộ phận dự án, luôn cảm thấy hoảng hốt. Triệu Hạ chột dạ nhìn hắn một cái, hy vọng Nguỵ Mân Tự sẽ không biết, là cô liên hệ với cha Nguỵ Mân Tự nói rõ sự bất thường của hắn. Bỗng nhiên, văn kiện màu lam quơ quơ trước mặt Triệu Hạ. Cô ngước mắt nhìn, Nguỵ Mân Tự đang nhíu chặt mày: “Nghĩ cái gì thế? Văn kiện cầm sai rồi, gọi cô nhiều lần!” “Xin lỗi Tổng giám đốc Ngụy, tôi lập tức đi lấy!” Triệu Hạ bước nhanh về phía văn phòng tổng giám đốc. Khoảnh khắc cầm lấy văn kiện trên bàn, điện thoại Nguỵ Mân Tự cũng sáng lên. Tin nhắn Tiếu Chi Tử gửi tới đập vào mắt: [Cha mẹ anh đến chuyển đồ của Phương Gia Ý, mau trả lời!] Đồng tử Triệu Hạ chấn động, xoay người trở về phòng họp đưa văn kiện. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn đầu đầy mồ hôi của cô, Nguỵ Mân Tự lơ đãng hỏi một câu: “Sao thế, có tâm sự sao?” “Không có, Tổng giám đốc Ngụy.” Nhìn bộ dạng chột dạ của Triệu Hạ, Nguỵ Mân Tự nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội.” Ánh mắt thấy rõ tất cả của Nguỵ Mân Tự làm cho Triệu Hạ không chỗ nào che giấu! Cô hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Ngụy, cô Tiếu nói, đồ đạc của bà chủ trong nhà ngài đã bị cha mẹ ngài dọn sạch. Trong nháy mắt m..áu toàn thân xông lên đỉnh đầu, đại não Nguỵ Mân Tự giống như muốn nổ tung! Dưới cái nhìn kinh ngạc của nhân viên phòng họp, hắn tông cửa đi ra, cầm điện thoại đi thẳng xuống tầng hầm. Thời khắc xe khởi động, hắn nhận được điện thoại của Tiếu Chi Tử. Cô khóc nói không thành tiếng: “Ông chủ, bọn họ nói muốn kéo đồ đạc của Phương Gia Ý đến công trường trên bãi đất trống để thiêu hủy!” Nguỵ Mân Tự nắm tay lái run rẩy: “Bọn họ xuất phát bao lâu rồi?” “Khoảng mười phút.” Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Mân Tự đạp mạnh chân ga, đi thẳng đến công trường khu thành cổ. Cảnh tượng đường phố thoáng qua cửa sổ xe. Lúc hắn dừng xe ổn định, phía trên bãi đất trống công trường đã bốc lên khói đặc cuồn cuộn! Nguỵ Mân Tự vọt thẳng tới ngọn lửa, chỉ thấy cha mẹ hắn lộ ra ý cười thoải mái. Người mặc chiếc áo màu trắng đang lẩm bẩm bên đống lửa, thùng giấy chất thành núi nhỏ đã bị lửa lớn nuốt chửng không thấy rõ dáng vẻ ban đầu. Bỗng nhiên, trong rương cháy sập rơi ra một thứ, không tiếng động rơi ra khỏi than hồng, lăn tới dưới chân Nguỵ Mân Tự. Đó là một cái bát bị hun khói đen kịt. Là bát mì hắn và Phương Gia Ý dùng bảy năm trước. Tầm mắt Nguỵ Mân Tự giờ phút này trở nên vô cùng rõ ràng. Dưới ngọn lửa, hắn thấy được bộ áo ngủ tình nhân màu lam cũ kỹ kia. Thấy được tất cả sách vở trân quý của Phương Gia Ý. Nhìn thấy tấm ảnh lớn duy nhất mà bọn họ chụp ở cổng trường khi tốt nghiệp. Ảnh chụp bị đốt đến cuộn tròn nhăn nheo, dần dần nuốt chửng sự rực rỡ của Phương Gia Ý Nụ cười... Nguỵ Mân Tự ngơ ngác nhìn ngọn lửa bốc lên. Dường như có hình ảnh gì đó hiện lên trong đầu, lập tức sụp đổ như núi nghiêng.
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… “Đây là vì tốt cho con trai tôi, cô đừng ở chỗ này xen vào việc của người khác!” Mẹ Ngụy hung hăng kéo Tiếu Chi Tử đẩy ra: “Cút sang một bên, coi mình là ai vậy!” Cha Nguỵ Mân Tự nhíu mày nhìn Tiếu Chi Tử hoa lê đái vũ, ý bảo mẹ Nguỵ Mân Tự: “Trông chừng nó, đừng để nó có cơ hội gọi điện thoại báo tin cho Mân Tự.” Tiếu Chi Tử âm thầm siết chặt điện thoại, cô đã kịp nhắn tin cho Nguỵ Mân Tự! Chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng trở về... Rất nhanh, một nhóm công nhân liền chạy tới Giang Cảnh Ngự Uyển. Tuy rằng mẹ Nguỵ Mân Tự lớn tuổi, nhưng sức lực vẫn không giảm, Tiếu Chi Tử cũng không dám đánh trả, chỉ có thể bị bà chặn lại. Trơ mắt nhìn những rương đồ lần lượt bị chuyển đi... Trong lòng Tiếu Chi Tử như tro tàn! Hợp đồng của cô và Nguỵ Mân Tự, xem như chấm dứt, đãã đến lúc phải thức tỉnh khỏi giấc mơ thiếu nữ này! Trong khi đó, Công ty S.F Trong phòng họp, Ngụy Mân không yên lòng nghe phương án của bộ phận dự án, luôn cảm thấy hoảng hốt. Triệu Hạ chột dạ nhìn hắn một cái, hy vọng Nguỵ Mân Tự sẽ không biết, là cô liên hệ với cha Nguỵ Mân Tự nói rõ sự bất thường của hắn. Bỗng nhiên, văn kiện màu lam quơ quơ trước mặt Triệu Hạ. Cô ngước mắt nhìn, Nguỵ Mân Tự đang nhíu chặt mày: “Nghĩ cái gì thế? Văn kiện cầm sai rồi, gọi cô nhiều lần!” “Xin lỗi Tổng giám đốc Ngụy, tôi lập tức đi lấy!” Triệu Hạ bước nhanh về phía văn phòng tổng giám đốc. Khoảnh khắc cầm lấy văn kiện trên bàn, điện thoại Nguỵ Mân Tự cũng sáng lên. Tin nhắn Tiếu Chi Tử gửi tới đập vào mắt: [Cha mẹ anh đến chuyển đồ của Phương Gia Ý, mau trả lời!] Đồng tử Triệu Hạ chấn động, xoay người trở về phòng họp đưa văn kiện. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn đầu đầy mồ hôi của cô, Nguỵ Mân Tự lơ đãng hỏi một câu: “Sao thế, có tâm sự sao?” “Không có, Tổng giám đốc Ngụy.” Nhìn bộ dạng chột dạ của Triệu Hạ, Nguỵ Mân Tự nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội.” Ánh mắt thấy rõ tất cả của Nguỵ Mân Tự làm cho Triệu Hạ không chỗ nào che giấu! Cô hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Ngụy, cô Tiếu nói, đồ đạc của bà chủ trong nhà ngài đã bị cha mẹ ngài dọn sạch. Trong nháy mắt m..áu toàn thân xông lên đỉnh đầu, đại não Nguỵ Mân Tự giống như muốn nổ tung! Dưới cái nhìn kinh ngạc của nhân viên phòng họp, hắn tông cửa đi ra, cầm điện thoại đi thẳng xuống tầng hầm. Thời khắc xe khởi động, hắn nhận được điện thoại của Tiếu Chi Tử. Cô khóc nói không thành tiếng: “Ông chủ, bọn họ nói muốn kéo đồ đạc của Phương Gia Ý đến công trường trên bãi đất trống để thiêu hủy!” Nguỵ Mân Tự nắm tay lái run rẩy: “Bọn họ xuất phát bao lâu rồi?” “Khoảng mười phút.” Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Mân Tự đạp mạnh chân ga, đi thẳng đến công trường khu thành cổ. Cảnh tượng đường phố thoáng qua cửa sổ xe. Lúc hắn dừng xe ổn định, phía trên bãi đất trống công trường đã bốc lên khói đặc cuồn cuộn! Nguỵ Mân Tự vọt thẳng tới ngọn lửa, chỉ thấy cha mẹ hắn lộ ra ý cười thoải mái. Người mặc chiếc áo màu trắng đang lẩm bẩm bên đống lửa, thùng giấy chất thành núi nhỏ đã bị lửa lớn nuốt chửng không thấy rõ dáng vẻ ban đầu. Bỗng nhiên, trong rương cháy sập rơi ra một thứ, không tiếng động rơi ra khỏi than hồng, lăn tới dưới chân Nguỵ Mân Tự. Đó là một cái bát bị hun khói đen kịt. Là bát mì hắn và Phương Gia Ý dùng bảy năm trước. Tầm mắt Nguỵ Mân Tự giờ phút này trở nên vô cùng rõ ràng. Dưới ngọn lửa, hắn thấy được bộ áo ngủ tình nhân màu lam cũ kỹ kia. Thấy được tất cả sách vở trân quý của Phương Gia Ý. Nhìn thấy tấm ảnh lớn duy nhất mà bọn họ chụp ở cổng trường khi tốt nghiệp. Ảnh chụp bị đốt đến cuộn tròn nhăn nheo, dần dần nuốt chửng sự rực rỡ của Phương Gia Ý Nụ cười... Nguỵ Mân Tự ngơ ngác nhìn ngọn lửa bốc lên. Dường như có hình ảnh gì đó hiện lên trong đầu, lập tức sụp đổ như núi nghiêng.
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… “Đây là vì tốt cho con trai tôi, cô đừng ở chỗ này xen vào việc của người khác!” Mẹ Ngụy hung hăng kéo Tiếu Chi Tử đẩy ra: “Cút sang một bên, coi mình là ai vậy!” Cha Nguỵ Mân Tự nhíu mày nhìn Tiếu Chi Tử hoa lê đái vũ, ý bảo mẹ Nguỵ Mân Tự: “Trông chừng nó, đừng để nó có cơ hội gọi điện thoại báo tin cho Mân Tự.” Tiếu Chi Tử âm thầm siết chặt điện thoại, cô đã kịp nhắn tin cho Nguỵ Mân Tự! Chỉ hy vọng hắn có thể nhanh chóng trở về... Rất nhanh, một nhóm công nhân liền chạy tới Giang Cảnh Ngự Uyển. Tuy rằng mẹ Nguỵ Mân Tự lớn tuổi, nhưng sức lực vẫn không giảm, Tiếu Chi Tử cũng không dám đánh trả, chỉ có thể bị bà chặn lại. Trơ mắt nhìn những rương đồ lần lượt bị chuyển đi... Trong lòng Tiếu Chi Tử như tro tàn! Hợp đồng của cô và Nguỵ Mân Tự, xem như chấm dứt, đãã đến lúc phải thức tỉnh khỏi giấc mơ thiếu nữ này! Trong khi đó, Công ty S.F Trong phòng họp, Ngụy Mân không yên lòng nghe phương án của bộ phận dự án, luôn cảm thấy hoảng hốt. Triệu Hạ chột dạ nhìn hắn một cái, hy vọng Nguỵ Mân Tự sẽ không biết, là cô liên hệ với cha Nguỵ Mân Tự nói rõ sự bất thường của hắn. Bỗng nhiên, văn kiện màu lam quơ quơ trước mặt Triệu Hạ. Cô ngước mắt nhìn, Nguỵ Mân Tự đang nhíu chặt mày: “Nghĩ cái gì thế? Văn kiện cầm sai rồi, gọi cô nhiều lần!” “Xin lỗi Tổng giám đốc Ngụy, tôi lập tức đi lấy!” Triệu Hạ bước nhanh về phía văn phòng tổng giám đốc. Khoảnh khắc cầm lấy văn kiện trên bàn, điện thoại Nguỵ Mân Tự cũng sáng lên. Tin nhắn Tiếu Chi Tử gửi tới đập vào mắt: [Cha mẹ anh đến chuyển đồ của Phương Gia Ý, mau trả lời!] Đồng tử Triệu Hạ chấn động, xoay người trở về phòng họp đưa văn kiện. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn đầu đầy mồ hôi của cô, Nguỵ Mân Tự lơ đãng hỏi một câu: “Sao thế, có tâm sự sao?” “Không có, Tổng giám đốc Ngụy.” Nhìn bộ dạng chột dạ của Triệu Hạ, Nguỵ Mân Tự nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội.” Ánh mắt thấy rõ tất cả của Nguỵ Mân Tự làm cho Triệu Hạ không chỗ nào che giấu! Cô hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Ngụy, cô Tiếu nói, đồ đạc của bà chủ trong nhà ngài đã bị cha mẹ ngài dọn sạch. Trong nháy mắt m..áu toàn thân xông lên đỉnh đầu, đại não Nguỵ Mân Tự giống như muốn nổ tung! Dưới cái nhìn kinh ngạc của nhân viên phòng họp, hắn tông cửa đi ra, cầm điện thoại đi thẳng xuống tầng hầm. Thời khắc xe khởi động, hắn nhận được điện thoại của Tiếu Chi Tử. Cô khóc nói không thành tiếng: “Ông chủ, bọn họ nói muốn kéo đồ đạc của Phương Gia Ý đến công trường trên bãi đất trống để thiêu hủy!” Nguỵ Mân Tự nắm tay lái run rẩy: “Bọn họ xuất phát bao lâu rồi?” “Khoảng mười phút.” Sau khi cúp điện thoại, Nguỵ Mân Tự đạp mạnh chân ga, đi thẳng đến công trường khu thành cổ. Cảnh tượng đường phố thoáng qua cửa sổ xe. Lúc hắn dừng xe ổn định, phía trên bãi đất trống công trường đã bốc lên khói đặc cuồn cuộn! Nguỵ Mân Tự vọt thẳng tới ngọn lửa, chỉ thấy cha mẹ hắn lộ ra ý cười thoải mái. Người mặc chiếc áo màu trắng đang lẩm bẩm bên đống lửa, thùng giấy chất thành núi nhỏ đã bị lửa lớn nuốt chửng không thấy rõ dáng vẻ ban đầu. Bỗng nhiên, trong rương cháy sập rơi ra một thứ, không tiếng động rơi ra khỏi than hồng, lăn tới dưới chân Nguỵ Mân Tự. Đó là một cái bát bị hun khói đen kịt. Là bát mì hắn và Phương Gia Ý dùng bảy năm trước. Tầm mắt Nguỵ Mân Tự giờ phút này trở nên vô cùng rõ ràng. Dưới ngọn lửa, hắn thấy được bộ áo ngủ tình nhân màu lam cũ kỹ kia. Thấy được tất cả sách vở trân quý của Phương Gia Ý. Nhìn thấy tấm ảnh lớn duy nhất mà bọn họ chụp ở cổng trường khi tốt nghiệp. Ảnh chụp bị đốt đến cuộn tròn nhăn nheo, dần dần nuốt chửng sự rực rỡ của Phương Gia Ý Nụ cười... Nguỵ Mân Tự ngơ ngác nhìn ngọn lửa bốc lên. Dường như có hình ảnh gì đó hiện lên trong đầu, lập tức sụp đổ như núi nghiêng.