Năm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu…
Chương 41
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… Nhìn bề ngoài bình tĩnh Nguỵ Mân Tự, cha mẹ hắn vui mừng cho rằng hắn đã chuyển biến tốt đẹp, thấy hắn còn muốn cúi người đi nhặt cái bát kia, cha hắn nhanh chân đá thẳng nó vào trong đống lửa: “Mấy thứ này xui c..hết, nhặt làm cái gì?” Ánh mắt Ngụy Mân Tự dại ra, trơ mắt nhìn cái bát kia lăn vào trong bụi than, lập tức không nói một lời xoay người rời đi, cùng lúc đó, Tiếu Chi Tử đang nôn nóng bất an chờ ở nhà. Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, cô xông tới mở cửa, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc vô hại, Tiếu Chi Tử quá sợ hãi, lập tức muốn đóng cửa, một cánh tay lại mạnh mẽ chặn cửa lại! Khương Phú mỉm cười: “Chi Tử, anh tìm được em rồi.” Đối mặt với Khương Phú đang chen người tiến vào, Tiếu Chi Tử liên tục lui về phía sau: “Khương Phú, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Thấy em bây giờ sống tốt như vậy, sợ em quên anh.” Khương Phú bình tĩnh nói chuyện, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, Tiếu Chi Tử cuộn mình ở trong góc run lẩy bẩy, trước đây cô từng chứng kiến Khương Phú phát điên, đến hôm nay vẫn còn sợ hãi! “Tôi có thể cho anh tiền! Anh muốn bao nhiêu? Tiếu Chi Tử sợ tới mức nói năng lộn xộn.” “Chỉ là tiền chỉ sợ không đủ đâu” Khương Phú nắm cằm cô: “Đời này, anh chỉ đối với một mình em trả giá thật lòng, cho nên em đừng nghĩ thoát khỏi anh, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển, anh đều sẽ tìm được em.” Tiếu Chi Tử nhịn không được sụp đổ khóc lớn: “Anh vì tiền có thể cùng người phụ nữ khác lên giường!” Đầu ngón tay hơi lạnh của Khương Phú xoa lên khuôn mặt hoa lê đái vũ của cô, cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy sợ hãi, Khương Phú nhàn nhạt nhếch môi: “Anh kiếm tiền là để chia sẻ áp lực cho em, em biết đấy, gia đình anh không đáng để anh lưu luyến trả giá, anh cũng chỉ có em. Đi theo anh, Tiếu Chi Tử, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.” Lời nói của Khương Phú tựa như một cái búa nặng gõ vào trong lòng Tiếu Chi Tử! Giống như sau một khắc cô sẽ rơi vào địa ngục! Tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, nhìn Tô Nhu Uyển và người đàn ông đội mũ lưỡi trai đến, lần đầu tiên Tiếu Chi Tử cảm thấy thân thiết như vậy! “Tô Nhu Uyển, tôi có thể lập tức rời đi, cứu tôi!” Đối diện với ánh mắt cầu xin của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển hốt hoảng. Khương Phú nghe được cái tên này, khóe môi gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Nhu Uyển: “Kathy, thế giới này thật nhỏ, anh rất thán phục sự quyết đoán của em, nhưng lần này, em hẳn là không có vận khí tốt như vậy.” Huyết sắc trên mặt Tô Nhu Uyển từ từ rút đi, cô ta khẩn cấp muốn thoát đi, nhưng lại không nhúc nhích được nửa phần. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển ra vẻ trấn định vuốt tóc: “Nói bậy bạ gì đó, tôi căn bản không biết anh.” Khương Phú cúi đầu nở nụ cười: “Nhưng anh nhớ nốt ruồi đỏ trước n.g.ự.c em ở vị trí nào, cũng nhớ vết bớt trên đùi em trông như thế nào, còn nhớ chúng ta thuê khách sạn nào phòng nào nữa, còn có đứa bé của chúng ta... Tất cả những thứ này, anh đều nhớ rõ ràng.” Tiếu Chi Tử bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày đó cô bắt tại trận, người phụ nữ đưa lưng về phía cô mặc quần áo, thân hình cực kỳ giống Tô Nhu Uyển! “Ding”, âm thanh nhắc nhở của thang máy vang lên, cùng lúc đó còn có tiếng hét kinh hãi của Tiếu Chi Tử: “Thì ra con của cô là của Khương Phú!” Giọng Nguỵ Mân Tự trầm thấp từ cửa thang máy truyền đến: “Hai người đang nói cái gì? Đứa nhỏ nào?” Tô Nhu Uyển nhất thời hết sức lực, vịn khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững: “Mân Tự, anh đã về, đừng nghe người ta nói bậy, em căn bản không biết người đàn ông này.” Ánh mắt Khương Phú va chạm với Nguỵ Mân Tự, hắn nhướng mày thị uy: “Ơ, chính chủ đã trở lại, đây thật đúng là duyên phận lớn, chúng ta đều có được hai người phụ nữ này, Tiếu Chi Tử là mối tình đầu tôi yêu đương bốn năm, còn Tô Nhu Uyển...” Giọng nói sắc bén của Tô Nhu Uyển hết sức chói tai: “Anh câm miệng!” “Thật giống như con mèo bị giẫm đuôi.” Khương Phú nở nụ cười: “Trạng thái này không giống trạng thái lúc em ở trên giường đâu, hắn còn chưa biết anh là cha đứa nhỏ phải không? Tô Nhu Uyển, em thật đúng là nhẫn tâm, vì che dấu sự thật, thế mà g.i.ế.c c..hết con của chúng ta.”
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… Nhìn bề ngoài bình tĩnh Nguỵ Mân Tự, cha mẹ hắn vui mừng cho rằng hắn đã chuyển biến tốt đẹp, thấy hắn còn muốn cúi người đi nhặt cái bát kia, cha hắn nhanh chân đá thẳng nó vào trong đống lửa: “Mấy thứ này xui c..hết, nhặt làm cái gì?” Ánh mắt Ngụy Mân Tự dại ra, trơ mắt nhìn cái bát kia lăn vào trong bụi than, lập tức không nói một lời xoay người rời đi, cùng lúc đó, Tiếu Chi Tử đang nôn nóng bất an chờ ở nhà. Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, cô xông tới mở cửa, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc vô hại, Tiếu Chi Tử quá sợ hãi, lập tức muốn đóng cửa, một cánh tay lại mạnh mẽ chặn cửa lại! Khương Phú mỉm cười: “Chi Tử, anh tìm được em rồi.” Đối mặt với Khương Phú đang chen người tiến vào, Tiếu Chi Tử liên tục lui về phía sau: “Khương Phú, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Thấy em bây giờ sống tốt như vậy, sợ em quên anh.” Khương Phú bình tĩnh nói chuyện, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, Tiếu Chi Tử cuộn mình ở trong góc run lẩy bẩy, trước đây cô từng chứng kiến Khương Phú phát điên, đến hôm nay vẫn còn sợ hãi! “Tôi có thể cho anh tiền! Anh muốn bao nhiêu? Tiếu Chi Tử sợ tới mức nói năng lộn xộn.” “Chỉ là tiền chỉ sợ không đủ đâu” Khương Phú nắm cằm cô: “Đời này, anh chỉ đối với một mình em trả giá thật lòng, cho nên em đừng nghĩ thoát khỏi anh, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển, anh đều sẽ tìm được em.” Tiếu Chi Tử nhịn không được sụp đổ khóc lớn: “Anh vì tiền có thể cùng người phụ nữ khác lên giường!” Đầu ngón tay hơi lạnh của Khương Phú xoa lên khuôn mặt hoa lê đái vũ của cô, cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy sợ hãi, Khương Phú nhàn nhạt nhếch môi: “Anh kiếm tiền là để chia sẻ áp lực cho em, em biết đấy, gia đình anh không đáng để anh lưu luyến trả giá, anh cũng chỉ có em. Đi theo anh, Tiếu Chi Tử, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.” Lời nói của Khương Phú tựa như một cái búa nặng gõ vào trong lòng Tiếu Chi Tử! Giống như sau một khắc cô sẽ rơi vào địa ngục! Tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, nhìn Tô Nhu Uyển và người đàn ông đội mũ lưỡi trai đến, lần đầu tiên Tiếu Chi Tử cảm thấy thân thiết như vậy! “Tô Nhu Uyển, tôi có thể lập tức rời đi, cứu tôi!” Đối diện với ánh mắt cầu xin của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển hốt hoảng. Khương Phú nghe được cái tên này, khóe môi gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Nhu Uyển: “Kathy, thế giới này thật nhỏ, anh rất thán phục sự quyết đoán của em, nhưng lần này, em hẳn là không có vận khí tốt như vậy.” Huyết sắc trên mặt Tô Nhu Uyển từ từ rút đi, cô ta khẩn cấp muốn thoát đi, nhưng lại không nhúc nhích được nửa phần. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển ra vẻ trấn định vuốt tóc: “Nói bậy bạ gì đó, tôi căn bản không biết anh.” Khương Phú cúi đầu nở nụ cười: “Nhưng anh nhớ nốt ruồi đỏ trước n.g.ự.c em ở vị trí nào, cũng nhớ vết bớt trên đùi em trông như thế nào, còn nhớ chúng ta thuê khách sạn nào phòng nào nữa, còn có đứa bé của chúng ta... Tất cả những thứ này, anh đều nhớ rõ ràng.” Tiếu Chi Tử bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày đó cô bắt tại trận, người phụ nữ đưa lưng về phía cô mặc quần áo, thân hình cực kỳ giống Tô Nhu Uyển! “Ding”, âm thanh nhắc nhở của thang máy vang lên, cùng lúc đó còn có tiếng hét kinh hãi của Tiếu Chi Tử: “Thì ra con của cô là của Khương Phú!” Giọng Nguỵ Mân Tự trầm thấp từ cửa thang máy truyền đến: “Hai người đang nói cái gì? Đứa nhỏ nào?” Tô Nhu Uyển nhất thời hết sức lực, vịn khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững: “Mân Tự, anh đã về, đừng nghe người ta nói bậy, em căn bản không biết người đàn ông này.” Ánh mắt Khương Phú va chạm với Nguỵ Mân Tự, hắn nhướng mày thị uy: “Ơ, chính chủ đã trở lại, đây thật đúng là duyên phận lớn, chúng ta đều có được hai người phụ nữ này, Tiếu Chi Tử là mối tình đầu tôi yêu đương bốn năm, còn Tô Nhu Uyển...” Giọng nói sắc bén của Tô Nhu Uyển hết sức chói tai: “Anh câm miệng!” “Thật giống như con mèo bị giẫm đuôi.” Khương Phú nở nụ cười: “Trạng thái này không giống trạng thái lúc em ở trên giường đâu, hắn còn chưa biết anh là cha đứa nhỏ phải không? Tô Nhu Uyển, em thật đúng là nhẫn tâm, vì che dấu sự thật, thế mà g.i.ế.c c..hết con của chúng ta.”
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… Nhìn bề ngoài bình tĩnh Nguỵ Mân Tự, cha mẹ hắn vui mừng cho rằng hắn đã chuyển biến tốt đẹp, thấy hắn còn muốn cúi người đi nhặt cái bát kia, cha hắn nhanh chân đá thẳng nó vào trong đống lửa: “Mấy thứ này xui c..hết, nhặt làm cái gì?” Ánh mắt Ngụy Mân Tự dại ra, trơ mắt nhìn cái bát kia lăn vào trong bụi than, lập tức không nói một lời xoay người rời đi, cùng lúc đó, Tiếu Chi Tử đang nôn nóng bất an chờ ở nhà. Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, cô xông tới mở cửa, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc vô hại, Tiếu Chi Tử quá sợ hãi, lập tức muốn đóng cửa, một cánh tay lại mạnh mẽ chặn cửa lại! Khương Phú mỉm cười: “Chi Tử, anh tìm được em rồi.” Đối mặt với Khương Phú đang chen người tiến vào, Tiếu Chi Tử liên tục lui về phía sau: “Khương Phú, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Thấy em bây giờ sống tốt như vậy, sợ em quên anh.” Khương Phú bình tĩnh nói chuyện, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, Tiếu Chi Tử cuộn mình ở trong góc run lẩy bẩy, trước đây cô từng chứng kiến Khương Phú phát điên, đến hôm nay vẫn còn sợ hãi! “Tôi có thể cho anh tiền! Anh muốn bao nhiêu? Tiếu Chi Tử sợ tới mức nói năng lộn xộn.” “Chỉ là tiền chỉ sợ không đủ đâu” Khương Phú nắm cằm cô: “Đời này, anh chỉ đối với một mình em trả giá thật lòng, cho nên em đừng nghĩ thoát khỏi anh, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển, anh đều sẽ tìm được em.” Tiếu Chi Tử nhịn không được sụp đổ khóc lớn: “Anh vì tiền có thể cùng người phụ nữ khác lên giường!” Đầu ngón tay hơi lạnh của Khương Phú xoa lên khuôn mặt hoa lê đái vũ của cô, cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy sợ hãi, Khương Phú nhàn nhạt nhếch môi: “Anh kiếm tiền là để chia sẻ áp lực cho em, em biết đấy, gia đình anh không đáng để anh lưu luyến trả giá, anh cũng chỉ có em. Đi theo anh, Tiếu Chi Tử, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.” Lời nói của Khương Phú tựa như một cái búa nặng gõ vào trong lòng Tiếu Chi Tử! Giống như sau một khắc cô sẽ rơi vào địa ngục! Tiếng giày cao gót vang lên ngoài cửa, nhìn Tô Nhu Uyển và người đàn ông đội mũ lưỡi trai đến, lần đầu tiên Tiếu Chi Tử cảm thấy thân thiết như vậy! “Tô Nhu Uyển, tôi có thể lập tức rời đi, cứu tôi!” Đối diện với ánh mắt cầu xin của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển hốt hoảng. Khương Phú nghe được cái tên này, khóe môi gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Nhu Uyển: “Kathy, thế giới này thật nhỏ, anh rất thán phục sự quyết đoán của em, nhưng lần này, em hẳn là không có vận khí tốt như vậy.” Huyết sắc trên mặt Tô Nhu Uyển từ từ rút đi, cô ta khẩn cấp muốn thoát đi, nhưng lại không nhúc nhích được nửa phần. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiếu Chi Tử, Tô Nhu Uyển ra vẻ trấn định vuốt tóc: “Nói bậy bạ gì đó, tôi căn bản không biết anh.” Khương Phú cúi đầu nở nụ cười: “Nhưng anh nhớ nốt ruồi đỏ trước n.g.ự.c em ở vị trí nào, cũng nhớ vết bớt trên đùi em trông như thế nào, còn nhớ chúng ta thuê khách sạn nào phòng nào nữa, còn có đứa bé của chúng ta... Tất cả những thứ này, anh đều nhớ rõ ràng.” Tiếu Chi Tử bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày đó cô bắt tại trận, người phụ nữ đưa lưng về phía cô mặc quần áo, thân hình cực kỳ giống Tô Nhu Uyển! “Ding”, âm thanh nhắc nhở của thang máy vang lên, cùng lúc đó còn có tiếng hét kinh hãi của Tiếu Chi Tử: “Thì ra con của cô là của Khương Phú!” Giọng Nguỵ Mân Tự trầm thấp từ cửa thang máy truyền đến: “Hai người đang nói cái gì? Đứa nhỏ nào?” Tô Nhu Uyển nhất thời hết sức lực, vịn khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững: “Mân Tự, anh đã về, đừng nghe người ta nói bậy, em căn bản không biết người đàn ông này.” Ánh mắt Khương Phú va chạm với Nguỵ Mân Tự, hắn nhướng mày thị uy: “Ơ, chính chủ đã trở lại, đây thật đúng là duyên phận lớn, chúng ta đều có được hai người phụ nữ này, Tiếu Chi Tử là mối tình đầu tôi yêu đương bốn năm, còn Tô Nhu Uyển...” Giọng nói sắc bén của Tô Nhu Uyển hết sức chói tai: “Anh câm miệng!” “Thật giống như con mèo bị giẫm đuôi.” Khương Phú nở nụ cười: “Trạng thái này không giống trạng thái lúc em ở trên giường đâu, hắn còn chưa biết anh là cha đứa nhỏ phải không? Tô Nhu Uyển, em thật đúng là nhẫn tâm, vì che dấu sự thật, thế mà g.i.ế.c c..hết con của chúng ta.”