Năm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu…
Chương 42
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… Nhìn quai hàm căng thắng của Nguỵ Mân Tự, Tô Nhu Uyển tiến lên túm lấy cánh tay của hắn: “Mân Tự, anh nghe em giải thích...” “Cút!” Nguỵ Mân Tự dùng sức vung cánh tay lên, hung hăng ném cô lên tường. Lúc ấy Tô Nhu Uyển nói mình mang thai, hắn cũng rất không thể lý giải, rõ ràng mỗi lần hắn đều chuẩn bị kế hoạch, chỉ có một lần say rượu bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng mà bởi vì cô si tâm đợi hắn bảy năm, cho nên Nguỵ Mân Tự mới vẫn không có hoài nghi mà thôi. Toàn thân Tô Nhu Uyển nhất thời mất đi sức lực, cô ta sụp đổ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Nguỵ Mân Tự hét lớn: “Anh có thể sau lưng Phương Gia Ý vụng trộm, để em dõi theo anh tận bảy năm, em vì cái gì không thể phóng túng một lần!” Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Nguỵ Mân Tự, lý trí Tô Nhu Uyển nháy mắt lại hồi phục, cô ta nắm chặt vạt áo của hắn đau khổ cầu xin: “Mân Tự, Phương Gia Ý đã c..hết, đứa nhỏ cũng không có, chúng ta bắt đầu lại được không?” “Có thể cô vẫn chưa nhận ra một sự thật.” Nguỵ Mân Tự dùng sức tách ngón tay cô ta ra: “Người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có Phương Gia Ý, chỉ là chơi đùa với cô mà thôi. Cho nên cho dù cô ngủ với bao nhiêu đàn ông, tôi chỉ cảm thấy bẩn, không để ý chút nào.” Lời nói vô tình của Nguỵ Mân Tự giống như một con d.a.o đ.â.m xuyên qua trái tim Tô Nhu Uyển! Nghĩ lại bảy năm qua, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, thù hận ngập trời lan tràn trong lòng. “Mặc kệ mấy người tới làm gì, tất cả đều cút cho tôi, đừng chờ tôi báo cảnh sát bắt người.” Ngụy Mân nói xong, hồn nhiên không để ý cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, đi đến phòng ngủ chính. Tiếu Chi Tử nghẹn ngào mở miệng: “Ông chủ, giúp tôi, người này bị điên, đừng để anh ta đưa tôi đi!” Nguỵ Mân Tự cũng không quay đầu lại: “Đồ vật của Phương Gia Ý đều bị đốt sạch sẽ, cô cảm thấy mình cần thiết ở lại chỗ này sao?” Đóng cửa phòng ngủ chính lại, Nguỵ Mân Tự lần nữa mở nhật ký của Phương Gia Ý ra, điên cuồng tìm kiếm thuộc về bọn họ ký ức trong đó. [Ngày 3 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây). Hôm nay Na Na thất tình, sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng khác, tôi và Giai Giai cùng cô ấy đến hồ nhân tạo phát tiết cảm xúc. Không ngờ lại ngẫu nhiên gặp được nam thần! Anh ấy bị váy trắng của tôi dọa sợ, coi tôi là A Phiêu, tôi còn rất mất mặt bị trẹo chân! Thật sự là xuất sư chưa thắng đã c..hết trước! Nhưng mà nam thần vẫn rất lương thiện, anh ấy còn cõng tôi trở về ký túc xá! Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, đường từ hồ nhân tạo đến ký túc xá ngắn như vậy!] [Ngày 12 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây). Trải qua một tuần ngồi canh gác, cuối cùng tôi cũng thăm dò được quỹ đạo hoạt động của nam thần! Hôm nay tôi “tình cờ gặp” nam thần ba lần, mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi đều gật đầu với tôi. Thật sự có loại cảm giác yêu đương!] [Ngày 25 tháng 12 năm 2015 (Mưa dầm). Trải qua hơn một tháng tiếp xúc “tình cờ gặp gỡ”, tôi đã có thể nói chuyện với nam thần rồi! Tôi cố gắng thâm nhập vào Ban đối ngoại, mỗi ngày tiếp xúc với nam thần của mình, nhưng vòng đầu tiên đã bị loại! Lý do là tôi quá căng thẳng. (khóc tiếng Mán) Đọc đến đây, Nguỵ Mân Tự cũng có thể tưởng tượng được biểu tình mất mát tủi thân của Phương Gia Ý, nhịn không được cười ra tiếng. Chỉ là cười nhưng hốc mắt lại dần dần ươn ướt.] [16 tháng 2 năm 2016 (Tuyết nhẹ). Qua năm mới, cuối cùng tôi cũng đợi được khai giảng! Hôm giao thừa cố lấy dũng khí gửi wechat cho nam thần: Chúc mừng năm mới. Nam thần thế mà cũng trả lời tôi một câu chúc mừng năm mới! Tôi chụp màn hình làm màn hình khoá, hy vọng năm mới, tôi có thể bắt được nam thần!] [20 tháng 5 năm 2016 (Chủ nhật). Tôi rốt cuộc, rốt cuộc, rốt cuộc lấy dũng khí tỏ tình với nam thần! Nhìn anh từ chối hết món quà này đến món quà khác, ngay cả hoa khôi trường cũng bại trận, tôi thật sự rất hoảng! Nhưng không ngờ, nam thần lại nhận chocolate của tôi! Anh cầm hoa đứng ở dưới lầu ký túc xá tặng lại cho tôi, cả đời này tôi sẽ nhớ rõ! 520, chúng tôi yêu nhau rồi! (Cười)]
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… Nhìn quai hàm căng thắng của Nguỵ Mân Tự, Tô Nhu Uyển tiến lên túm lấy cánh tay của hắn: “Mân Tự, anh nghe em giải thích...” “Cút!” Nguỵ Mân Tự dùng sức vung cánh tay lên, hung hăng ném cô lên tường. Lúc ấy Tô Nhu Uyển nói mình mang thai, hắn cũng rất không thể lý giải, rõ ràng mỗi lần hắn đều chuẩn bị kế hoạch, chỉ có một lần say rượu bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng mà bởi vì cô si tâm đợi hắn bảy năm, cho nên Nguỵ Mân Tự mới vẫn không có hoài nghi mà thôi. Toàn thân Tô Nhu Uyển nhất thời mất đi sức lực, cô ta sụp đổ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Nguỵ Mân Tự hét lớn: “Anh có thể sau lưng Phương Gia Ý vụng trộm, để em dõi theo anh tận bảy năm, em vì cái gì không thể phóng túng một lần!” Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Nguỵ Mân Tự, lý trí Tô Nhu Uyển nháy mắt lại hồi phục, cô ta nắm chặt vạt áo của hắn đau khổ cầu xin: “Mân Tự, Phương Gia Ý đã c..hết, đứa nhỏ cũng không có, chúng ta bắt đầu lại được không?” “Có thể cô vẫn chưa nhận ra một sự thật.” Nguỵ Mân Tự dùng sức tách ngón tay cô ta ra: “Người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có Phương Gia Ý, chỉ là chơi đùa với cô mà thôi. Cho nên cho dù cô ngủ với bao nhiêu đàn ông, tôi chỉ cảm thấy bẩn, không để ý chút nào.” Lời nói vô tình của Nguỵ Mân Tự giống như một con d.a.o đ.â.m xuyên qua trái tim Tô Nhu Uyển! Nghĩ lại bảy năm qua, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, thù hận ngập trời lan tràn trong lòng. “Mặc kệ mấy người tới làm gì, tất cả đều cút cho tôi, đừng chờ tôi báo cảnh sát bắt người.” Ngụy Mân nói xong, hồn nhiên không để ý cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, đi đến phòng ngủ chính. Tiếu Chi Tử nghẹn ngào mở miệng: “Ông chủ, giúp tôi, người này bị điên, đừng để anh ta đưa tôi đi!” Nguỵ Mân Tự cũng không quay đầu lại: “Đồ vật của Phương Gia Ý đều bị đốt sạch sẽ, cô cảm thấy mình cần thiết ở lại chỗ này sao?” Đóng cửa phòng ngủ chính lại, Nguỵ Mân Tự lần nữa mở nhật ký của Phương Gia Ý ra, điên cuồng tìm kiếm thuộc về bọn họ ký ức trong đó. [Ngày 3 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây). Hôm nay Na Na thất tình, sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng khác, tôi và Giai Giai cùng cô ấy đến hồ nhân tạo phát tiết cảm xúc. Không ngờ lại ngẫu nhiên gặp được nam thần! Anh ấy bị váy trắng của tôi dọa sợ, coi tôi là A Phiêu, tôi còn rất mất mặt bị trẹo chân! Thật sự là xuất sư chưa thắng đã c..hết trước! Nhưng mà nam thần vẫn rất lương thiện, anh ấy còn cõng tôi trở về ký túc xá! Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, đường từ hồ nhân tạo đến ký túc xá ngắn như vậy!] [Ngày 12 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây). Trải qua một tuần ngồi canh gác, cuối cùng tôi cũng thăm dò được quỹ đạo hoạt động của nam thần! Hôm nay tôi “tình cờ gặp” nam thần ba lần, mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi đều gật đầu với tôi. Thật sự có loại cảm giác yêu đương!] [Ngày 25 tháng 12 năm 2015 (Mưa dầm). Trải qua hơn một tháng tiếp xúc “tình cờ gặp gỡ”, tôi đã có thể nói chuyện với nam thần rồi! Tôi cố gắng thâm nhập vào Ban đối ngoại, mỗi ngày tiếp xúc với nam thần của mình, nhưng vòng đầu tiên đã bị loại! Lý do là tôi quá căng thẳng. (khóc tiếng Mán) Đọc đến đây, Nguỵ Mân Tự cũng có thể tưởng tượng được biểu tình mất mát tủi thân của Phương Gia Ý, nhịn không được cười ra tiếng. Chỉ là cười nhưng hốc mắt lại dần dần ươn ướt.] [16 tháng 2 năm 2016 (Tuyết nhẹ). Qua năm mới, cuối cùng tôi cũng đợi được khai giảng! Hôm giao thừa cố lấy dũng khí gửi wechat cho nam thần: Chúc mừng năm mới. Nam thần thế mà cũng trả lời tôi một câu chúc mừng năm mới! Tôi chụp màn hình làm màn hình khoá, hy vọng năm mới, tôi có thể bắt được nam thần!] [20 tháng 5 năm 2016 (Chủ nhật). Tôi rốt cuộc, rốt cuộc, rốt cuộc lấy dũng khí tỏ tình với nam thần! Nhìn anh từ chối hết món quà này đến món quà khác, ngay cả hoa khôi trường cũng bại trận, tôi thật sự rất hoảng! Nhưng không ngờ, nam thần lại nhận chocolate của tôi! Anh cầm hoa đứng ở dưới lầu ký túc xá tặng lại cho tôi, cả đời này tôi sẽ nhớ rõ! 520, chúng tôi yêu nhau rồi! (Cười)]
Thâm Tình Đến Muộn - Tô ThànhTác giả: Tô ThànhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNăm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu… Nhìn quai hàm căng thắng của Nguỵ Mân Tự, Tô Nhu Uyển tiến lên túm lấy cánh tay của hắn: “Mân Tự, anh nghe em giải thích...” “Cút!” Nguỵ Mân Tự dùng sức vung cánh tay lên, hung hăng ném cô lên tường. Lúc ấy Tô Nhu Uyển nói mình mang thai, hắn cũng rất không thể lý giải, rõ ràng mỗi lần hắn đều chuẩn bị kế hoạch, chỉ có một lần say rượu bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng mà bởi vì cô si tâm đợi hắn bảy năm, cho nên Nguỵ Mân Tự mới vẫn không có hoài nghi mà thôi. Toàn thân Tô Nhu Uyển nhất thời mất đi sức lực, cô ta sụp đổ nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Nguỵ Mân Tự hét lớn: “Anh có thể sau lưng Phương Gia Ý vụng trộm, để em dõi theo anh tận bảy năm, em vì cái gì không thể phóng túng một lần!” Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Nguỵ Mân Tự, lý trí Tô Nhu Uyển nháy mắt lại hồi phục, cô ta nắm chặt vạt áo của hắn đau khổ cầu xin: “Mân Tự, Phương Gia Ý đã c..hết, đứa nhỏ cũng không có, chúng ta bắt đầu lại được không?” “Có thể cô vẫn chưa nhận ra một sự thật.” Nguỵ Mân Tự dùng sức tách ngón tay cô ta ra: “Người tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có Phương Gia Ý, chỉ là chơi đùa với cô mà thôi. Cho nên cho dù cô ngủ với bao nhiêu đàn ông, tôi chỉ cảm thấy bẩn, không để ý chút nào.” Lời nói vô tình của Nguỵ Mân Tự giống như một con d.a.o đ.â.m xuyên qua trái tim Tô Nhu Uyển! Nghĩ lại bảy năm qua, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, thù hận ngập trời lan tràn trong lòng. “Mặc kệ mấy người tới làm gì, tất cả đều cút cho tôi, đừng chờ tôi báo cảnh sát bắt người.” Ngụy Mân nói xong, hồn nhiên không để ý cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, đi đến phòng ngủ chính. Tiếu Chi Tử nghẹn ngào mở miệng: “Ông chủ, giúp tôi, người này bị điên, đừng để anh ta đưa tôi đi!” Nguỵ Mân Tự cũng không quay đầu lại: “Đồ vật của Phương Gia Ý đều bị đốt sạch sẽ, cô cảm thấy mình cần thiết ở lại chỗ này sao?” Đóng cửa phòng ngủ chính lại, Nguỵ Mân Tự lần nữa mở nhật ký của Phương Gia Ý ra, điên cuồng tìm kiếm thuộc về bọn họ ký ức trong đó. [Ngày 3 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây). Hôm nay Na Na thất tình, sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng khác, tôi và Giai Giai cùng cô ấy đến hồ nhân tạo phát tiết cảm xúc. Không ngờ lại ngẫu nhiên gặp được nam thần! Anh ấy bị váy trắng của tôi dọa sợ, coi tôi là A Phiêu, tôi còn rất mất mặt bị trẹo chân! Thật sự là xuất sư chưa thắng đã c..hết trước! Nhưng mà nam thần vẫn rất lương thiện, anh ấy còn cõng tôi trở về ký túc xá! Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, đường từ hồ nhân tạo đến ký túc xá ngắn như vậy!] [Ngày 12 tháng 11 năm 2015 (Trời nhiều mây). Trải qua một tuần ngồi canh gác, cuối cùng tôi cũng thăm dò được quỹ đạo hoạt động của nam thần! Hôm nay tôi “tình cờ gặp” nam thần ba lần, mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi đều gật đầu với tôi. Thật sự có loại cảm giác yêu đương!] [Ngày 25 tháng 12 năm 2015 (Mưa dầm). Trải qua hơn một tháng tiếp xúc “tình cờ gặp gỡ”, tôi đã có thể nói chuyện với nam thần rồi! Tôi cố gắng thâm nhập vào Ban đối ngoại, mỗi ngày tiếp xúc với nam thần của mình, nhưng vòng đầu tiên đã bị loại! Lý do là tôi quá căng thẳng. (khóc tiếng Mán) Đọc đến đây, Nguỵ Mân Tự cũng có thể tưởng tượng được biểu tình mất mát tủi thân của Phương Gia Ý, nhịn không được cười ra tiếng. Chỉ là cười nhưng hốc mắt lại dần dần ươn ướt.] [16 tháng 2 năm 2016 (Tuyết nhẹ). Qua năm mới, cuối cùng tôi cũng đợi được khai giảng! Hôm giao thừa cố lấy dũng khí gửi wechat cho nam thần: Chúc mừng năm mới. Nam thần thế mà cũng trả lời tôi một câu chúc mừng năm mới! Tôi chụp màn hình làm màn hình khoá, hy vọng năm mới, tôi có thể bắt được nam thần!] [20 tháng 5 năm 2016 (Chủ nhật). Tôi rốt cuộc, rốt cuộc, rốt cuộc lấy dũng khí tỏ tình với nam thần! Nhìn anh từ chối hết món quà này đến món quà khác, ngay cả hoa khôi trường cũng bại trận, tôi thật sự rất hoảng! Nhưng không ngờ, nam thần lại nhận chocolate của tôi! Anh cầm hoa đứng ở dưới lầu ký túc xá tặng lại cho tôi, cả đời này tôi sẽ nhớ rõ! 520, chúng tôi yêu nhau rồi! (Cười)]