Vào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que…

Chương 4

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Tôi điên cuồng tìm kiếm bằng chứng hắn ngoại tình. Lăn qua lăn lại đến rạng sáng, tôi tê liệt ngồi dưới đất, ôm cái bụng đau nhức, thân thể co rúm lại. Sạch sẽ. Không chỉ không có chứng cứ ngoại tình, ngay cả dấu vết cuộc sống của hắn cũng bị xóa sạch không còn một mảnh. Máy tính không có mật mã, giống như một cái máy mới tinh, chẳng có ghi chép gì.  Tôi đã từng nhìn thấy Giang Thâm ngồi trước máy tính vô số lần, dáng vẻ rất bận rộn nhưng tại sao hắn lại xóa đi? Bàn chải đánh răng, vớ, quần lót tôi mua cho hắn, đều được xếp gọn gàng chỉnh tề. Ở một góc khuất trong phòng làm việc, tôi nhìn thấy món quà mấy năm nay tôi tặng cho Giang Thâm. Hầu hết đều chưa được bóc ra. Dường như hắn đang cố ý xóa bỏ chứng cứ tôi từng tồn tại bên cạnh hắn với thế giới bên ngoài… Hạnh phúc ấm áp có thể tạo ra từ trước tới nay đột nhiên chia năm xẻ bảy, y như bọt biển vậy.  Hắn giả vờ yêu tôi. Rồi sau lưng tôi, hắn lén qua lại với một người phụ nữ khác. 4. “Thật sự không muốn sao?” Tôi nằm ở trên giường, bác sĩ ấn đầu dò lạnh như băng vào bụng tôi: “Hiện tại vừa mới được một tháng, không lâu nữa là có thể nhìn thấy tim thai rồi.” Kiếp trước lúc phát hiện mang thai, là Giang Thâm cùng tôi tới. Tôi đã nói rất nhiều. Ngược lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm tờ siêu âm thật lâu, cười nói: “Đốm đậu xanh nhỏ như thế, có thể thấy rõ cái gì?” Tôi cho rằng hắn không thích trẻ con, kết quả sau đó, việc ghé tai vào bụng nghe tiếng thai nhi đã trở thành thói quen hàng ngày của hắn. Kết cục của sự thật lại mâu thuẫn với ký ức như thế. Tôi không thể thuyết phục bản thân rằng Giang Thâm chưa từng yêu tôi, cũng không thể khiến bản thân tin chắc rằng Giang Thâm đã từng yêu tôi.  Bác sĩ đưa tờ báo cáo đã được kiểm tra, giống y như kiếp trước chỉ là một chấm nho nhỏ, không thấy rõ cái gì cả. “Không muốn thì nói với bác sĩ bên kia một tiếng, bảo bác sĩ kê đơn phá thai cho cô.” Lúc gần đi, vị bác sĩ kia lại nói thêm một câu: “Cô gái à, lần sau nhớ đưa bố đứa bé đến, mang thai không phải trách nhiệm của một người thôi đâu.” Tôi cảm ơn bác sĩ, đi trên hành lang dài. Ánh chiều tà chiếu vào, tôi chăm chú nhìn bản báo cáo thật lâu. Đột nhiên có người đụng tôi, tờ báo cáo lập tức rơi đầy đất. Lúc tôi ngồi xổm xuống giúp người ta nhặt đồ, không cẩn thận nhìn thấy bệnh án. Chữ viết tay của bác sĩ vẫn còn trên đó: Không nên mang thai trong thời gian ngắn. Ngẩng đầu lên lần nữa, cả người tôi cứng đờ cả đi. Là người phụ nữ đi cùng Giang Thâm. “Cảm ơn cô.” Cô ta vội vàng nói lời cảm ơn, sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ đã khóc. Lúc đi còn không thèm nhìn tôi. Trước đây tôi đã xem rất nhiều bài viết. Vợ chồng không thể sinh con sẽ nghĩ đủ biện pháp, thông qua con đường khác để có được đứa con của riêng mình. Suy đoán này không hề hoang đường chút nào. Tôi không biết tôi ra khỏi bệnh viện như thế nào, lúc đứng bên lề đường, Giang Thâm gọi điện thoại tới. “A Yến, em không ở nhà.” Giọng mũi tôi hơi nghèn nghẹn: “Ừ… Bị cảm nên tới bệnh viện mua thuốc.” “Em ở đâu?” Nghe âm thanh ân cần của hắn, tôi càng cảm thấy áp lực hơn, cứ như thể mình đã bị hắn bao vây trong một cái kén không thể phá, không thể thoát ra. Tôi hít sâu một hơi: “Không sao, tôi sắp về đến nhà rồi, anh chờ tôi một chút đi.” Tôi ngồi trên tảng đá dưới lầu bệnh viện thật lâu, cho đến khi cơ thể lạnh cóng, mới đón một chiếc xe  đậu ven đường, trở về nhà. 

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Tôi điên cuồng tìm kiếm bằng chứng hắn ngoại tình. Lăn qua lăn lại đến rạng sáng, tôi tê liệt ngồi dưới đất, ôm cái bụng đau nhức, thân thể co rúm lại. Sạch sẽ. Không chỉ không có chứng cứ ngoại tình, ngay cả dấu vết cuộc sống của hắn cũng bị xóa sạch không còn một mảnh. Máy tính không có mật mã, giống như một cái máy mới tinh, chẳng có ghi chép gì.  Tôi đã từng nhìn thấy Giang Thâm ngồi trước máy tính vô số lần, dáng vẻ rất bận rộn nhưng tại sao hắn lại xóa đi? Bàn chải đánh răng, vớ, quần lót tôi mua cho hắn, đều được xếp gọn gàng chỉnh tề. Ở một góc khuất trong phòng làm việc, tôi nhìn thấy món quà mấy năm nay tôi tặng cho Giang Thâm. Hầu hết đều chưa được bóc ra. Dường như hắn đang cố ý xóa bỏ chứng cứ tôi từng tồn tại bên cạnh hắn với thế giới bên ngoài… Hạnh phúc ấm áp có thể tạo ra từ trước tới nay đột nhiên chia năm xẻ bảy, y như bọt biển vậy.  Hắn giả vờ yêu tôi. Rồi sau lưng tôi, hắn lén qua lại với một người phụ nữ khác. 4. “Thật sự không muốn sao?” Tôi nằm ở trên giường, bác sĩ ấn đầu dò lạnh như băng vào bụng tôi: “Hiện tại vừa mới được một tháng, không lâu nữa là có thể nhìn thấy tim thai rồi.” Kiếp trước lúc phát hiện mang thai, là Giang Thâm cùng tôi tới. Tôi đã nói rất nhiều. Ngược lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm tờ siêu âm thật lâu, cười nói: “Đốm đậu xanh nhỏ như thế, có thể thấy rõ cái gì?” Tôi cho rằng hắn không thích trẻ con, kết quả sau đó, việc ghé tai vào bụng nghe tiếng thai nhi đã trở thành thói quen hàng ngày của hắn. Kết cục của sự thật lại mâu thuẫn với ký ức như thế. Tôi không thể thuyết phục bản thân rằng Giang Thâm chưa từng yêu tôi, cũng không thể khiến bản thân tin chắc rằng Giang Thâm đã từng yêu tôi.  Bác sĩ đưa tờ báo cáo đã được kiểm tra, giống y như kiếp trước chỉ là một chấm nho nhỏ, không thấy rõ cái gì cả. “Không muốn thì nói với bác sĩ bên kia một tiếng, bảo bác sĩ kê đơn phá thai cho cô.” Lúc gần đi, vị bác sĩ kia lại nói thêm một câu: “Cô gái à, lần sau nhớ đưa bố đứa bé đến, mang thai không phải trách nhiệm của một người thôi đâu.” Tôi cảm ơn bác sĩ, đi trên hành lang dài. Ánh chiều tà chiếu vào, tôi chăm chú nhìn bản báo cáo thật lâu. Đột nhiên có người đụng tôi, tờ báo cáo lập tức rơi đầy đất. Lúc tôi ngồi xổm xuống giúp người ta nhặt đồ, không cẩn thận nhìn thấy bệnh án. Chữ viết tay của bác sĩ vẫn còn trên đó: Không nên mang thai trong thời gian ngắn. Ngẩng đầu lên lần nữa, cả người tôi cứng đờ cả đi. Là người phụ nữ đi cùng Giang Thâm. “Cảm ơn cô.” Cô ta vội vàng nói lời cảm ơn, sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ đã khóc. Lúc đi còn không thèm nhìn tôi. Trước đây tôi đã xem rất nhiều bài viết. Vợ chồng không thể sinh con sẽ nghĩ đủ biện pháp, thông qua con đường khác để có được đứa con của riêng mình. Suy đoán này không hề hoang đường chút nào. Tôi không biết tôi ra khỏi bệnh viện như thế nào, lúc đứng bên lề đường, Giang Thâm gọi điện thoại tới. “A Yến, em không ở nhà.” Giọng mũi tôi hơi nghèn nghẹn: “Ừ… Bị cảm nên tới bệnh viện mua thuốc.” “Em ở đâu?” Nghe âm thanh ân cần của hắn, tôi càng cảm thấy áp lực hơn, cứ như thể mình đã bị hắn bao vây trong một cái kén không thể phá, không thể thoát ra. Tôi hít sâu một hơi: “Không sao, tôi sắp về đến nhà rồi, anh chờ tôi một chút đi.” Tôi ngồi trên tảng đá dưới lầu bệnh viện thật lâu, cho đến khi cơ thể lạnh cóng, mới đón một chiếc xe  đậu ven đường, trở về nhà. 

Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất.   Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.   Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy.   Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán:   “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.”   “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.”   Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi.   Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện.   Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.”   Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này.   Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe.   1.   Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai.   Tôi cầm que… Tôi điên cuồng tìm kiếm bằng chứng hắn ngoại tình. Lăn qua lăn lại đến rạng sáng, tôi tê liệt ngồi dưới đất, ôm cái bụng đau nhức, thân thể co rúm lại. Sạch sẽ. Không chỉ không có chứng cứ ngoại tình, ngay cả dấu vết cuộc sống của hắn cũng bị xóa sạch không còn một mảnh. Máy tính không có mật mã, giống như một cái máy mới tinh, chẳng có ghi chép gì.  Tôi đã từng nhìn thấy Giang Thâm ngồi trước máy tính vô số lần, dáng vẻ rất bận rộn nhưng tại sao hắn lại xóa đi? Bàn chải đánh răng, vớ, quần lót tôi mua cho hắn, đều được xếp gọn gàng chỉnh tề. Ở một góc khuất trong phòng làm việc, tôi nhìn thấy món quà mấy năm nay tôi tặng cho Giang Thâm. Hầu hết đều chưa được bóc ra. Dường như hắn đang cố ý xóa bỏ chứng cứ tôi từng tồn tại bên cạnh hắn với thế giới bên ngoài… Hạnh phúc ấm áp có thể tạo ra từ trước tới nay đột nhiên chia năm xẻ bảy, y như bọt biển vậy.  Hắn giả vờ yêu tôi. Rồi sau lưng tôi, hắn lén qua lại với một người phụ nữ khác. 4. “Thật sự không muốn sao?” Tôi nằm ở trên giường, bác sĩ ấn đầu dò lạnh như băng vào bụng tôi: “Hiện tại vừa mới được một tháng, không lâu nữa là có thể nhìn thấy tim thai rồi.” Kiếp trước lúc phát hiện mang thai, là Giang Thâm cùng tôi tới. Tôi đã nói rất nhiều. Ngược lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm tờ siêu âm thật lâu, cười nói: “Đốm đậu xanh nhỏ như thế, có thể thấy rõ cái gì?” Tôi cho rằng hắn không thích trẻ con, kết quả sau đó, việc ghé tai vào bụng nghe tiếng thai nhi đã trở thành thói quen hàng ngày của hắn. Kết cục của sự thật lại mâu thuẫn với ký ức như thế. Tôi không thể thuyết phục bản thân rằng Giang Thâm chưa từng yêu tôi, cũng không thể khiến bản thân tin chắc rằng Giang Thâm đã từng yêu tôi.  Bác sĩ đưa tờ báo cáo đã được kiểm tra, giống y như kiếp trước chỉ là một chấm nho nhỏ, không thấy rõ cái gì cả. “Không muốn thì nói với bác sĩ bên kia một tiếng, bảo bác sĩ kê đơn phá thai cho cô.” Lúc gần đi, vị bác sĩ kia lại nói thêm một câu: “Cô gái à, lần sau nhớ đưa bố đứa bé đến, mang thai không phải trách nhiệm của một người thôi đâu.” Tôi cảm ơn bác sĩ, đi trên hành lang dài. Ánh chiều tà chiếu vào, tôi chăm chú nhìn bản báo cáo thật lâu. Đột nhiên có người đụng tôi, tờ báo cáo lập tức rơi đầy đất. Lúc tôi ngồi xổm xuống giúp người ta nhặt đồ, không cẩn thận nhìn thấy bệnh án. Chữ viết tay của bác sĩ vẫn còn trên đó: Không nên mang thai trong thời gian ngắn. Ngẩng đầu lên lần nữa, cả người tôi cứng đờ cả đi. Là người phụ nữ đi cùng Giang Thâm. “Cảm ơn cô.” Cô ta vội vàng nói lời cảm ơn, sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ đã khóc. Lúc đi còn không thèm nhìn tôi. Trước đây tôi đã xem rất nhiều bài viết. Vợ chồng không thể sinh con sẽ nghĩ đủ biện pháp, thông qua con đường khác để có được đứa con của riêng mình. Suy đoán này không hề hoang đường chút nào. Tôi không biết tôi ra khỏi bệnh viện như thế nào, lúc đứng bên lề đường, Giang Thâm gọi điện thoại tới. “A Yến, em không ở nhà.” Giọng mũi tôi hơi nghèn nghẹn: “Ừ… Bị cảm nên tới bệnh viện mua thuốc.” “Em ở đâu?” Nghe âm thanh ân cần của hắn, tôi càng cảm thấy áp lực hơn, cứ như thể mình đã bị hắn bao vây trong một cái kén không thể phá, không thể thoát ra. Tôi hít sâu một hơi: “Không sao, tôi sắp về đến nhà rồi, anh chờ tôi một chút đi.” Tôi ngồi trên tảng đá dưới lầu bệnh viện thật lâu, cho đến khi cơ thể lạnh cóng, mới đón một chiếc xe  đậu ven đường, trở về nhà. 

Chương 4