Vào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que…
Chương 5
Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que… Trời tối sớm hơn vào cuối thu. Lúc đến dưới lầu, tôi phát hiện Giang Thâm đang cầm áo khoác, chờ tôi ở dưới lầu. Bên cạnh, người phụ nữ kia đang đứng đó. Tôi đột nhiên dừng bước, trái tim như bị mở ra một lỗ hổng, m.á.u thịt bị xé rách từng chút một. Đau đớn. Giang Thâm nhìn thấy tôi, vẻ mặt ôn hòa hơn hẳn, hắn sải bước đi tới, dùng khăn quàng cổ lông cừu bọc tôi lại. “Đó là đối tác của anh, Trình Văn.” Không biết có phải ảo giác hay không, tôi ngửi thấy mùi mỹ phẩm của phụ nữ trên chiếc khăn quàng cổ. Trình Văn vừa vươn tay ra: “Xin chào, tôi là…” Đột nhiên từ trong dạ dày xuất hiện cảm giác buồn nôn, tôi quỳ gối ngay bên cạnh bồn hoa, liều mạng nôn khan. Giờ khắc này, tôi muốn kêu gào la hét bảo Trình Văn tránh ra, Giang Thâm cũng tránh xa tôi ra. Trình Văn ở một bên nhìn tôi chăm chú. Giang Thâm ngồi xổm bên cạnh tôi, giúp tôi vỗ lưng, còn ân cần vặn mở một chai nước, hỏi: “Vẫn còn không thoải mái sao?” Sự dịu dàng kia lại xuất hiện rồi đấy, đủ để lừa gạt rất nhiều cô gái ngây thơ, mơ mộng khác: Cô xem, rõ ràng trong mắt của hắn chỉ có mình cô thôi mà. Tôi vỗ n.g.ự.c thuận khí, đột nhiên thô bạo tháo khăn quàng cổ ra đưa cho hắn: “Tôi không thích mang khăn quàng cổ.” Tay Giang Thâm cứng đờ, chậm rãi quấn khăn quàng cổ, xoay người ngồi xổm trước mặt tôi: “Được, anh cõng em lên lầu.” Tôi thật sự không còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm sấp trên lưng hắn. Bước chân Giang Thâm rất vững vàng, hơi thở phun vào bên tai tôi. Trước kia, tôi cực kỳ thích cảm giác hắn cõng tôi, hai, ba năm trước, tôi còn có thể cao hứng ghé sát vào người hắn để hắn đi nhanh một chút. Giang Thâm sẽ cười nói: “Bà cô của anh ơi, làm vậy không đi nhanh được đâu, em phải hô ‘giá’ cơ.” Bây giờ nhớ lại, hóa ra tất cả đều là chuyện rất lâu rồi, hiện tại chỉ còn lại sự kháng cự mà thôi. Trình Văn đi theo phía sau, nhiều lần, tôi đều nhận ra cô ta đang nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt kia giống như đang coi tôi như một món đồ treo trên giá. Tôi nghĩ, tôi nên đi. Trong nhà đã sáng đèn. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, ở giữa có một cái bánh ngọt nhỏ tinh xảo. Giang Thâm mở gói nến ra, cắm hai mươi bốn cây lên đó. “Hôm qua anh không được ở bên em, A Yến, hôm nay anh làm bù cho em.” Bởi vì Trình Văn có mặt ở đây nên tôi không thể nói nên lời dù chỉ một chữ. Cô ta ngồi đối diện, mỉm cười nhìn tôi: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô, cô có thể uống rượu không?” Tôi lắc đầu. Cô ta có chút tiếc nuối giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng nói với tôi: “Sinh nhật vui vẻ.” Tôi đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Cô ta có tư cách gì, sau khi ở cùng Giang Thâm một đêm, hôm nay lại giả mù sa mưa chạy tới, chúc tôi sinh nhật vui vẻ? Cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, tôi đứng lên: “Tôi không thoải mái, xin phép nghỉ ngơi trước.” Nhìn một bàn thức ăn chưa động đậy, Giang Thâm mím môi: “Anh đưa em vào phòng.” Ý là, hắn còn muốn đi ra. “Không cần.” Tôi gạt hắn sang một bên: “Tôi tự mình đi vào.” Ánh sáng cuối cùng kèm theo tiếng đóng cửa đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng. Tôi ngửa đầu ra sau cửa, hít sâu một hơi, ánh sáng năm năm qua và hình ảnh Giang Thâm hiện lên trước mắt. Tôi đau bụng kinh, hắn đội mưa chạy ra ngoài mua thuốc. Năm đó xe rơi xuống sông, Giang Thâm vác tôi lên vai, bảo tôi mặc kệ hắn lúc bắt được phao cứu sinh. Tôi sốt cao, hắn ôm tôi chạy đến bệnh viện, một đêm không chợp mắt chút nào…
Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que… Trời tối sớm hơn vào cuối thu. Lúc đến dưới lầu, tôi phát hiện Giang Thâm đang cầm áo khoác, chờ tôi ở dưới lầu. Bên cạnh, người phụ nữ kia đang đứng đó. Tôi đột nhiên dừng bước, trái tim như bị mở ra một lỗ hổng, m.á.u thịt bị xé rách từng chút một. Đau đớn. Giang Thâm nhìn thấy tôi, vẻ mặt ôn hòa hơn hẳn, hắn sải bước đi tới, dùng khăn quàng cổ lông cừu bọc tôi lại. “Đó là đối tác của anh, Trình Văn.” Không biết có phải ảo giác hay không, tôi ngửi thấy mùi mỹ phẩm của phụ nữ trên chiếc khăn quàng cổ. Trình Văn vừa vươn tay ra: “Xin chào, tôi là…” Đột nhiên từ trong dạ dày xuất hiện cảm giác buồn nôn, tôi quỳ gối ngay bên cạnh bồn hoa, liều mạng nôn khan. Giờ khắc này, tôi muốn kêu gào la hét bảo Trình Văn tránh ra, Giang Thâm cũng tránh xa tôi ra. Trình Văn ở một bên nhìn tôi chăm chú. Giang Thâm ngồi xổm bên cạnh tôi, giúp tôi vỗ lưng, còn ân cần vặn mở một chai nước, hỏi: “Vẫn còn không thoải mái sao?” Sự dịu dàng kia lại xuất hiện rồi đấy, đủ để lừa gạt rất nhiều cô gái ngây thơ, mơ mộng khác: Cô xem, rõ ràng trong mắt của hắn chỉ có mình cô thôi mà. Tôi vỗ n.g.ự.c thuận khí, đột nhiên thô bạo tháo khăn quàng cổ ra đưa cho hắn: “Tôi không thích mang khăn quàng cổ.” Tay Giang Thâm cứng đờ, chậm rãi quấn khăn quàng cổ, xoay người ngồi xổm trước mặt tôi: “Được, anh cõng em lên lầu.” Tôi thật sự không còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm sấp trên lưng hắn. Bước chân Giang Thâm rất vững vàng, hơi thở phun vào bên tai tôi. Trước kia, tôi cực kỳ thích cảm giác hắn cõng tôi, hai, ba năm trước, tôi còn có thể cao hứng ghé sát vào người hắn để hắn đi nhanh một chút. Giang Thâm sẽ cười nói: “Bà cô của anh ơi, làm vậy không đi nhanh được đâu, em phải hô ‘giá’ cơ.” Bây giờ nhớ lại, hóa ra tất cả đều là chuyện rất lâu rồi, hiện tại chỉ còn lại sự kháng cự mà thôi. Trình Văn đi theo phía sau, nhiều lần, tôi đều nhận ra cô ta đang nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt kia giống như đang coi tôi như một món đồ treo trên giá. Tôi nghĩ, tôi nên đi. Trong nhà đã sáng đèn. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, ở giữa có một cái bánh ngọt nhỏ tinh xảo. Giang Thâm mở gói nến ra, cắm hai mươi bốn cây lên đó. “Hôm qua anh không được ở bên em, A Yến, hôm nay anh làm bù cho em.” Bởi vì Trình Văn có mặt ở đây nên tôi không thể nói nên lời dù chỉ một chữ. Cô ta ngồi đối diện, mỉm cười nhìn tôi: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô, cô có thể uống rượu không?” Tôi lắc đầu. Cô ta có chút tiếc nuối giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng nói với tôi: “Sinh nhật vui vẻ.” Tôi đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Cô ta có tư cách gì, sau khi ở cùng Giang Thâm một đêm, hôm nay lại giả mù sa mưa chạy tới, chúc tôi sinh nhật vui vẻ? Cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, tôi đứng lên: “Tôi không thoải mái, xin phép nghỉ ngơi trước.” Nhìn một bàn thức ăn chưa động đậy, Giang Thâm mím môi: “Anh đưa em vào phòng.” Ý là, hắn còn muốn đi ra. “Không cần.” Tôi gạt hắn sang một bên: “Tôi tự mình đi vào.” Ánh sáng cuối cùng kèm theo tiếng đóng cửa đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng. Tôi ngửa đầu ra sau cửa, hít sâu một hơi, ánh sáng năm năm qua và hình ảnh Giang Thâm hiện lên trước mắt. Tôi đau bụng kinh, hắn đội mưa chạy ra ngoài mua thuốc. Năm đó xe rơi xuống sông, Giang Thâm vác tôi lên vai, bảo tôi mặc kệ hắn lúc bắt được phao cứu sinh. Tôi sốt cao, hắn ôm tôi chạy đến bệnh viện, một đêm không chợp mắt chút nào…
Giang ThâmTác giả: Tiểu Thất Tể TửTruyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào ngày cưới, hắn bỏ tôi lại một mình rồi biến mất. Khi đó tôi đã mang thai được 4 tháng, tôi còn gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại. Lúc đầu hắn không nhận, sau đó trực tiếp tắt máy. Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Lần đầu tiên thấy chú rể đào hôn đấy.” “Phụng Tử thành hôn mà còn không biết kiểm điểm, người ta không cần cũng đúng.” Tôi đứng trong cơn gió lạnh, tay chân luống cuống, không ngừng trấn an khách mời đang lục tục rời đi. Cả ngày, tôi ngây ngốc chờ ở góc đường, đám người đã rời đi sạch sẽ nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Một dì bên cạnh lơ đãng nói: “Giang Thâm giống y hệt con trai vợ trước của bố con, hay là nó tới trả thù con.” Trên đường trở về, trong đầu tôi vẫn quanh quẩn những lời này. Trong lúc thất hồn lạc phách, xe của tôi va chạm với một chiếc xe tải, tôi và đứa bé bốn tháng tuổi mất mạng ngay dưới gầm xe. 1. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ba tháng trước, là ngày tôi biết được mình mang thai. Tôi cầm que… Trời tối sớm hơn vào cuối thu. Lúc đến dưới lầu, tôi phát hiện Giang Thâm đang cầm áo khoác, chờ tôi ở dưới lầu. Bên cạnh, người phụ nữ kia đang đứng đó. Tôi đột nhiên dừng bước, trái tim như bị mở ra một lỗ hổng, m.á.u thịt bị xé rách từng chút một. Đau đớn. Giang Thâm nhìn thấy tôi, vẻ mặt ôn hòa hơn hẳn, hắn sải bước đi tới, dùng khăn quàng cổ lông cừu bọc tôi lại. “Đó là đối tác của anh, Trình Văn.” Không biết có phải ảo giác hay không, tôi ngửi thấy mùi mỹ phẩm của phụ nữ trên chiếc khăn quàng cổ. Trình Văn vừa vươn tay ra: “Xin chào, tôi là…” Đột nhiên từ trong dạ dày xuất hiện cảm giác buồn nôn, tôi quỳ gối ngay bên cạnh bồn hoa, liều mạng nôn khan. Giờ khắc này, tôi muốn kêu gào la hét bảo Trình Văn tránh ra, Giang Thâm cũng tránh xa tôi ra. Trình Văn ở một bên nhìn tôi chăm chú. Giang Thâm ngồi xổm bên cạnh tôi, giúp tôi vỗ lưng, còn ân cần vặn mở một chai nước, hỏi: “Vẫn còn không thoải mái sao?” Sự dịu dàng kia lại xuất hiện rồi đấy, đủ để lừa gạt rất nhiều cô gái ngây thơ, mơ mộng khác: Cô xem, rõ ràng trong mắt của hắn chỉ có mình cô thôi mà. Tôi vỗ n.g.ự.c thuận khí, đột nhiên thô bạo tháo khăn quàng cổ ra đưa cho hắn: “Tôi không thích mang khăn quàng cổ.” Tay Giang Thâm cứng đờ, chậm rãi quấn khăn quàng cổ, xoay người ngồi xổm trước mặt tôi: “Được, anh cõng em lên lầu.” Tôi thật sự không còn chút sức lực nào, mềm nhũn nằm sấp trên lưng hắn. Bước chân Giang Thâm rất vững vàng, hơi thở phun vào bên tai tôi. Trước kia, tôi cực kỳ thích cảm giác hắn cõng tôi, hai, ba năm trước, tôi còn có thể cao hứng ghé sát vào người hắn để hắn đi nhanh một chút. Giang Thâm sẽ cười nói: “Bà cô của anh ơi, làm vậy không đi nhanh được đâu, em phải hô ‘giá’ cơ.” Bây giờ nhớ lại, hóa ra tất cả đều là chuyện rất lâu rồi, hiện tại chỉ còn lại sự kháng cự mà thôi. Trình Văn đi theo phía sau, nhiều lần, tôi đều nhận ra cô ta đang nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt kia giống như đang coi tôi như một món đồ treo trên giá. Tôi nghĩ, tôi nên đi. Trong nhà đã sáng đèn. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, ở giữa có một cái bánh ngọt nhỏ tinh xảo. Giang Thâm mở gói nến ra, cắm hai mươi bốn cây lên đó. “Hôm qua anh không được ở bên em, A Yến, hôm nay anh làm bù cho em.” Bởi vì Trình Văn có mặt ở đây nên tôi không thể nói nên lời dù chỉ một chữ. Cô ta ngồi đối diện, mỉm cười nhìn tôi: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô, cô có thể uống rượu không?” Tôi lắc đầu. Cô ta có chút tiếc nuối giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng nói với tôi: “Sinh nhật vui vẻ.” Tôi đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Cô ta có tư cách gì, sau khi ở cùng Giang Thâm một đêm, hôm nay lại giả mù sa mưa chạy tới, chúc tôi sinh nhật vui vẻ? Cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, tôi đứng lên: “Tôi không thoải mái, xin phép nghỉ ngơi trước.” Nhìn một bàn thức ăn chưa động đậy, Giang Thâm mím môi: “Anh đưa em vào phòng.” Ý là, hắn còn muốn đi ra. “Không cần.” Tôi gạt hắn sang một bên: “Tôi tự mình đi vào.” Ánh sáng cuối cùng kèm theo tiếng đóng cửa đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng. Tôi ngửa đầu ra sau cửa, hít sâu một hơi, ánh sáng năm năm qua và hình ảnh Giang Thâm hiện lên trước mắt. Tôi đau bụng kinh, hắn đội mưa chạy ra ngoài mua thuốc. Năm đó xe rơi xuống sông, Giang Thâm vác tôi lên vai, bảo tôi mặc kệ hắn lúc bắt được phao cứu sinh. Tôi sốt cao, hắn ôm tôi chạy đến bệnh viện, một đêm không chợp mắt chút nào…