Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…
Chương 475
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư nhíu mày, thằng nhóc này lắm mồm thật.Lúc này, Hoắc Diên Xuyên cũng nhận ra ánh mắt của Tân Dã nhìn Khương Ngư có gì đó là lạ. Nó không chỉ là sự vui mừng khi gặp lại chị gái, mà còn ẩn chứa thứ gì đó sâu hơn, mãnh liệt hơn.Tâm trạng vừa ổn định lại của Hoắc Diên Xuyên lại bắt đầu gợn sóng. Đây không phải là cậu em vợ, mà rõ ràng là một con sói đói!Tân Dã lại nhìn thẳng vào Hoắc Diên Xuyên, trong ánh mắt cậu ấy không hề có sự lo lắng, tức giận hay ghen tuông, mà là trách móc – trách anh không chăm sóc tốt cho Khương Ngư, để cô chịu nhiều phiền phức như vậy.Trong lòng Hoắc Diên Xuyên như có một tiếng sấm nổ tung. Thằng nhóc này… đúng là khó đối phó!Ở một góc khác, Cát Phi Dương nhếch môi, huých nhẹ Lục Thanh Ninh:"Cô gái này là ai mà khiến lão đại phát điên như vậy?"Lục Thanh Ninh liếc mắt nhìn, khoanh tay cười nhạt:"Hai nam tranh một nữ, chẳng phải rõ rành rành rồi sao?"Nhưng cô ta cũng nhanh chóng phát hiện ra một người khác – Tống Nghiên Tuyết. Đôi mắt Lục Thanh Ninh lóe lên một tia trào phúng.Trong mắt cô ta, Tống Nghiên Tuyết chỉ là một kẻ tu hú chiếm tổ chim khách, tưởng mình là thiên kim nhà họ Tống thật sao? Đối với loại người này, cô ta không thèm để vào mắt.Tống Nghiên Tuyết bất giác rùng mình, khi bắt gặp ánh mắt của Lục Thanh Ninh. Cô ta biết, người nhà họ Lục đều rõ thân phận thật sự của mình. Cô ta sợ Lục Thanh Ninh sẽ thốt ra điều gì đó khiến cô ta mất mặt trước đám đông.Nhưng Lục Thanh Ninh lại không có hứng thú vạch trần chuyện này. Ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc.Bên này, Tân Dã nghiêng đầu nói với Khương Ngư, giọng nói trầm ổn:"Chị đừng để ý đến những lời vừa rồi. Để em dạy dỗ thằng nhóc đó một chút."Chỉ là lời nói bình thường, nhưng rơi vào tai Hoắc Diên Xuyên lại nghe như đầy sự thân mật.Hoắc Diên Xuyên suýt nữa nghiến nát răng.Khương Ngư trầm ngâm một lát. Thành thật mà nói, cô cũng không muốn bỏ qua dễ dàng. Dù sao, Tống Ngọc Hàn vừa rồi nói khó nghe như vậy, không dạy dỗ một chút, cô cũng không cam tâm.Nhưng…"Nhà họ Tống cũng không phải dạng vừa, liệu có gây phiền phức cho em không?""Không sao."Tân Dã cười nhạt, giọng điệu vô cùng bình thản, không có chút lo lắng nào.Nhà họ Chu, cậu còn không để vào mắt, huống hồ chỉ là một thằng nhóc con nhà họ Tống?Nghe Tân Dã nói vậy, Khương Ngư khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt."Được thôi, nhưng nhớ nhẹ tay một chút, đừng làm quá."Dù sao thì cô cũng không phải người thích gây chuyện, nhưng nếu đã có kẻ chọc tới cửa, cô cũng không thể cứ thế mà bỏ qua. Tống Ngọc Hàn không chỉ hủy hoại danh tiếng của cô mà còn ăn nói hồ đồ, khiến Khương Ngư thực sự ngứa mắt.
Khương Ngư nhíu mày, thằng nhóc này lắm mồm thật.
Lúc này, Hoắc Diên Xuyên cũng nhận ra ánh mắt của Tân Dã nhìn Khương Ngư có gì đó là lạ. Nó không chỉ là sự vui mừng khi gặp lại chị gái, mà còn ẩn chứa thứ gì đó sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Tâm trạng vừa ổn định lại của Hoắc Diên Xuyên lại bắt đầu gợn sóng. Đây không phải là cậu em vợ, mà rõ ràng là một con sói đói!
Tân Dã lại nhìn thẳng vào Hoắc Diên Xuyên, trong ánh mắt cậu ấy không hề có sự lo lắng, tức giận hay ghen tuông, mà là trách móc – trách anh không chăm sóc tốt cho Khương Ngư, để cô chịu nhiều phiền phức như vậy.
Trong lòng Hoắc Diên Xuyên như có một tiếng sấm nổ tung. Thằng nhóc này… đúng là khó đối phó!
Ở một góc khác, Cát Phi Dương nhếch môi, huých nhẹ Lục Thanh Ninh:
"Cô gái này là ai mà khiến lão đại phát điên như vậy?"
Lục Thanh Ninh liếc mắt nhìn, khoanh tay cười nhạt:
"Hai nam tranh một nữ, chẳng phải rõ rành rành rồi sao?"
Nhưng cô ta cũng nhanh chóng phát hiện ra một người khác – Tống Nghiên Tuyết. Đôi mắt Lục Thanh Ninh lóe lên một tia trào phúng.
Trong mắt cô ta, Tống Nghiên Tuyết chỉ là một kẻ tu hú chiếm tổ chim khách, tưởng mình là thiên kim nhà họ Tống thật sao? Đối với loại người này, cô ta không thèm để vào mắt.
Tống Nghiên Tuyết bất giác rùng mình, khi bắt gặp ánh mắt của Lục Thanh Ninh. Cô ta biết, người nhà họ Lục đều rõ thân phận thật sự của mình. Cô ta sợ Lục Thanh Ninh sẽ thốt ra điều gì đó khiến cô ta mất mặt trước đám đông.
Nhưng Lục Thanh Ninh lại không có hứng thú vạch trần chuyện này. Ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc.
Bên này, Tân Dã nghiêng đầu nói với Khương Ngư, giọng nói trầm ổn:
"Chị đừng để ý đến những lời vừa rồi. Để em dạy dỗ thằng nhóc đó một chút."
Chỉ là lời nói bình thường, nhưng rơi vào tai Hoắc Diên Xuyên lại nghe như đầy sự thân mật.
Hoắc Diên Xuyên suýt nữa nghiến nát răng.
Khương Ngư trầm ngâm một lát. Thành thật mà nói, cô cũng không muốn bỏ qua dễ dàng. Dù sao, Tống Ngọc Hàn vừa rồi nói khó nghe như vậy, không dạy dỗ một chút, cô cũng không cam tâm.
Nhưng…
"Nhà họ Tống cũng không phải dạng vừa, liệu có gây phiền phức cho em không?"
"Không sao."
Tân Dã cười nhạt, giọng điệu vô cùng bình thản, không có chút lo lắng nào.
Nhà họ Chu, cậu còn không để vào mắt, huống hồ chỉ là một thằng nhóc con nhà họ Tống?
Nghe Tân Dã nói vậy, Khương Ngư khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Được thôi, nhưng nhớ nhẹ tay một chút, đừng làm quá."
Dù sao thì cô cũng không phải người thích gây chuyện, nhưng nếu đã có kẻ chọc tới cửa, cô cũng không thể cứ thế mà bỏ qua. Tống Ngọc Hàn không chỉ hủy hoại danh tiếng của cô mà còn ăn nói hồ đồ, khiến Khương Ngư thực sự ngứa mắt.
Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Khương Ngư nhíu mày, thằng nhóc này lắm mồm thật.Lúc này, Hoắc Diên Xuyên cũng nhận ra ánh mắt của Tân Dã nhìn Khương Ngư có gì đó là lạ. Nó không chỉ là sự vui mừng khi gặp lại chị gái, mà còn ẩn chứa thứ gì đó sâu hơn, mãnh liệt hơn.Tâm trạng vừa ổn định lại của Hoắc Diên Xuyên lại bắt đầu gợn sóng. Đây không phải là cậu em vợ, mà rõ ràng là một con sói đói!Tân Dã lại nhìn thẳng vào Hoắc Diên Xuyên, trong ánh mắt cậu ấy không hề có sự lo lắng, tức giận hay ghen tuông, mà là trách móc – trách anh không chăm sóc tốt cho Khương Ngư, để cô chịu nhiều phiền phức như vậy.Trong lòng Hoắc Diên Xuyên như có một tiếng sấm nổ tung. Thằng nhóc này… đúng là khó đối phó!Ở một góc khác, Cát Phi Dương nhếch môi, huých nhẹ Lục Thanh Ninh:"Cô gái này là ai mà khiến lão đại phát điên như vậy?"Lục Thanh Ninh liếc mắt nhìn, khoanh tay cười nhạt:"Hai nam tranh một nữ, chẳng phải rõ rành rành rồi sao?"Nhưng cô ta cũng nhanh chóng phát hiện ra một người khác – Tống Nghiên Tuyết. Đôi mắt Lục Thanh Ninh lóe lên một tia trào phúng.Trong mắt cô ta, Tống Nghiên Tuyết chỉ là một kẻ tu hú chiếm tổ chim khách, tưởng mình là thiên kim nhà họ Tống thật sao? Đối với loại người này, cô ta không thèm để vào mắt.Tống Nghiên Tuyết bất giác rùng mình, khi bắt gặp ánh mắt của Lục Thanh Ninh. Cô ta biết, người nhà họ Lục đều rõ thân phận thật sự của mình. Cô ta sợ Lục Thanh Ninh sẽ thốt ra điều gì đó khiến cô ta mất mặt trước đám đông.Nhưng Lục Thanh Ninh lại không có hứng thú vạch trần chuyện này. Ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc.Bên này, Tân Dã nghiêng đầu nói với Khương Ngư, giọng nói trầm ổn:"Chị đừng để ý đến những lời vừa rồi. Để em dạy dỗ thằng nhóc đó một chút."Chỉ là lời nói bình thường, nhưng rơi vào tai Hoắc Diên Xuyên lại nghe như đầy sự thân mật.Hoắc Diên Xuyên suýt nữa nghiến nát răng.Khương Ngư trầm ngâm một lát. Thành thật mà nói, cô cũng không muốn bỏ qua dễ dàng. Dù sao, Tống Ngọc Hàn vừa rồi nói khó nghe như vậy, không dạy dỗ một chút, cô cũng không cam tâm.Nhưng…"Nhà họ Tống cũng không phải dạng vừa, liệu có gây phiền phức cho em không?""Không sao."Tân Dã cười nhạt, giọng điệu vô cùng bình thản, không có chút lo lắng nào.Nhà họ Chu, cậu còn không để vào mắt, huống hồ chỉ là một thằng nhóc con nhà họ Tống?Nghe Tân Dã nói vậy, Khương Ngư khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt."Được thôi, nhưng nhớ nhẹ tay một chút, đừng làm quá."Dù sao thì cô cũng không phải người thích gây chuyện, nhưng nếu đã có kẻ chọc tới cửa, cô cũng không thể cứ thế mà bỏ qua. Tống Ngọc Hàn không chỉ hủy hoại danh tiếng của cô mà còn ăn nói hồ đồ, khiến Khương Ngư thực sự ngứa mắt.