Tác giả:

Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để…

Chương 476

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cô nhìn về phía Tống Nghiên Tuyết đang đứng lẫn trong đám đông, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Cô không muốn cứ thế mà trừng trị Tống Ngọc Hàn, ít nhất cũng phải làm rõ mọi chuyện trước mặt tất cả mọi người. Bằng không, chẳng khác nào mặc nhiên thừa nhận những lời vu khống kia.Nghĩ vậy, Khương Ngư bước lên trước vài bước.Tống Ngọc Hàn vẫn đang ôm ngực ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái mét. Cú đá vừa rồi của Tân Dã không hề nhẹ, khiến cậu ta đau đến mức không thể đứng dậy ngay, nhưng dù vậy cũng không muốn mở miệng nhờ người giúp đỡ.Ánh mắt Khương Ngư trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên:"Cậu là em trai của Tống Nghiên Tuyết. Tôi không biết cô ta đã nói gì với cậu, nhưng có một điều tôi có thể khẳng định—cậu thật sự quá ngu ngốc."Tống Ngọc Hàn mở to mắt, rõ ràng không ngờ Khương Ngư lại trực tiếp mắng mình như vậy."Cậu chẳng biết gì về tôi, trước nay cũng chưa từng gặp tôi, nhưng chỉ vì vài lời của người khác mà đã vội vàng kết luận, thậm chí còn chạy đến đây để chỉ trích tôi. Cậu có bao giờ nghĩ đến hậu quả không?"Giọng cô trầm xuống, từng chữ đều như nhát dao đâm thẳng vào tim đối phương."Thanh danh của một cô gái quan trọng đến mức nào, cậu có hiểu không? Chỉ cần một câu nói vu vơ cũng có thể hủy hoại cuộc đời người khác! Nếu như tôi yếu đuối một chút, có lẽ bây giờ đã chọn cách treo cổ để chứng minh sự trong sạch của mình rồi! Cậu có bao giờ nghĩ tới điều đó không?"Từng câu từng chữ như sấm vang bên tai, khiến gương mặt Tống Ngọc Hàn tái nhợt. Cậu ta há miệng muốn phản bác, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể nói ra lời nào."Tôi... tôi không có ý đó..."Giọng nói của Tống Ngọc Hàn run rẩy. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ xa đến vậy, chỉ đơn giản cho rằng mình đang 'thay trời hành đạo', không ngờ bản thân lại trở thành kẻ đẩy người khác xuống vực sâu.Khương Ngư cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt cậu ta."Không nghĩ tới thì có nghĩa là cậu không sai sao?" Cô cười lạnh. "Lời nói là vũ khí sắc bén nhất. Nó có thể cứu người, cũng có thể giết người. Chỉ vì một câu 'không cố ý' là có thể bỏ qua hết thảy ư?"Tống Ngọc Hàn há miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được lý do nào để phản bác.Khương Ngư không nhìn cậu ta nữa, ánh mắt dời về phía Tống Nghiên Tuyết đang đứng cách đó không xa."Tôi thấy cậu thật đáng thương. Không biết rằng hôm nay cậu tới đây có phải là do ai đó xúi giục không?"Lời vừa thốt ra, sắc mặt Tống Nghiên Tuyết lập tức cứng đờ.Ánh mắt cô ta xoẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.Tống Ngọc Hàn hơi sững sờ, vô thức quay đầu nhìn chị gái mình.Thấy vậy, Tống Nghiên Tuyết nghiến răng, hận không thể bóp chết Khương Ngư ngay lập tức. Cô ta không ngờ chỉ vài câu nói đã có thể khiến Tống Ngọc Hàn dao động.Nhưng điều khiến cô ta tức giận hơn chính là, Khương Ngư vẫn không hề để mình vào mắt, mà chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt coi thường, giống như một con rệp không đáng nhắc tới.Trong lòng Tống Nghiên Tuyết bùng lên một ngọn lửa giận dữ, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.Còn Khương Ngư, thấy gương mặt Tống Nghiên Tuyết tái mét, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ.Cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, định kéo Tân Dã rời đi."Đi thôi, lâu rồi chưa ăn malatang tự làm."

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cô nhìn về phía Tống Nghiên Tuyết đang đứng lẫn trong đám đông, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Cô không muốn cứ thế mà trừng trị Tống Ngọc Hàn, ít nhất cũng phải làm rõ mọi chuyện trước mặt tất cả mọi người. Bằng không, chẳng khác nào mặc nhiên thừa nhận những lời vu khống kia.Nghĩ vậy, Khương Ngư bước lên trước vài bước.Tống Ngọc Hàn vẫn đang ôm ngực ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái mét. Cú đá vừa rồi của Tân Dã không hề nhẹ, khiến cậu ta đau đến mức không thể đứng dậy ngay, nhưng dù vậy cũng không muốn mở miệng nhờ người giúp đỡ.Ánh mắt Khương Ngư trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên:"Cậu là em trai của Tống Nghiên Tuyết. Tôi không biết cô ta đã nói gì với cậu, nhưng có một điều tôi có thể khẳng định—cậu thật sự quá ngu ngốc."Tống Ngọc Hàn mở to mắt, rõ ràng không ngờ Khương Ngư lại trực tiếp mắng mình như vậy."Cậu chẳng biết gì về tôi, trước nay cũng chưa từng gặp tôi, nhưng chỉ vì vài lời của người khác mà đã vội vàng kết luận, thậm chí còn chạy đến đây để chỉ trích tôi. Cậu có bao giờ nghĩ đến hậu quả không?"Giọng cô trầm xuống, từng chữ đều như nhát dao đâm thẳng vào tim đối phương."Thanh danh của một cô gái quan trọng đến mức nào, cậu có hiểu không? Chỉ cần một câu nói vu vơ cũng có thể hủy hoại cuộc đời người khác! Nếu như tôi yếu đuối một chút, có lẽ bây giờ đã chọn cách treo cổ để chứng minh sự trong sạch của mình rồi! Cậu có bao giờ nghĩ tới điều đó không?"Từng câu từng chữ như sấm vang bên tai, khiến gương mặt Tống Ngọc Hàn tái nhợt. Cậu ta há miệng muốn phản bác, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể nói ra lời nào."Tôi... tôi không có ý đó..."Giọng nói của Tống Ngọc Hàn run rẩy. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ xa đến vậy, chỉ đơn giản cho rằng mình đang 'thay trời hành đạo', không ngờ bản thân lại trở thành kẻ đẩy người khác xuống vực sâu.Khương Ngư cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt cậu ta."Không nghĩ tới thì có nghĩa là cậu không sai sao?" Cô cười lạnh. "Lời nói là vũ khí sắc bén nhất. Nó có thể cứu người, cũng có thể giết người. Chỉ vì một câu 'không cố ý' là có thể bỏ qua hết thảy ư?"Tống Ngọc Hàn há miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được lý do nào để phản bác.Khương Ngư không nhìn cậu ta nữa, ánh mắt dời về phía Tống Nghiên Tuyết đang đứng cách đó không xa."Tôi thấy cậu thật đáng thương. Không biết rằng hôm nay cậu tới đây có phải là do ai đó xúi giục không?"Lời vừa thốt ra, sắc mặt Tống Nghiên Tuyết lập tức cứng đờ.Ánh mắt cô ta xoẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.Tống Ngọc Hàn hơi sững sờ, vô thức quay đầu nhìn chị gái mình.Thấy vậy, Tống Nghiên Tuyết nghiến răng, hận không thể bóp chết Khương Ngư ngay lập tức. Cô ta không ngờ chỉ vài câu nói đã có thể khiến Tống Ngọc Hàn dao động.Nhưng điều khiến cô ta tức giận hơn chính là, Khương Ngư vẫn không hề để mình vào mắt, mà chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt coi thường, giống như một con rệp không đáng nhắc tới.Trong lòng Tống Nghiên Tuyết bùng lên một ngọn lửa giận dữ, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.Còn Khương Ngư, thấy gương mặt Tống Nghiên Tuyết tái mét, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ.Cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, định kéo Tân Dã rời đi."Đi thôi, lâu rồi chưa ăn malatang tự làm."

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh RồiTác giả: Tham Hoa Tam MiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Năm 1980, đại viện quân đội Tây Bắc. “Ôi trời, cô gái nông thôn này đúng là ghê gớm thật đấy.” “Chứ còn gì nữa! Hoắc Diên Xuyên là ai chứ, vậy mà lại bị một con nhóc quê mùa bám lấy. Ông cụ nhà họ Hoắc chắc già nên hồ đồ rồi, vẫn còn giữ cái kiểu hứa hẹn thông gia từ bé ấy!” “Cũng phải thôi. Một chàng trai xuất sắc như Hoắc Diên Xuyên mà lại để bị ‘một con heo’ đè bẹp thì thật tiếc quá!” “Nghe nói bên đoàn văn công có không ít chị em khóc lóc tiếc nuối đến đỏ mắt rồi đấy.” Trong góc sân, đám phụ nữ xì xào bàn tán. Không chỉ họ, ngay cả Chu Thiệu – bạn thân và đồng đội của Hoắc Diên Xuyên – cũng không nén nổi bực tức, vỗ vai anh đầy đồng tình. “Lão Hoắc, cậu thực sự định kết hôn với cô gái nông thôn kia à? Hai người chẳng phải chỉ gặp nhau vài lần ở nhà cũ thôi sao?” “Ừ,” Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng trầm ổn. Trên khuôn mặt điển trai không chút gợn sóng, không nhìn ra niềm vui hay phấn khởi trước ngày cưới. Chu Thiệu cau mày, cố gắng thuyết phục. “Tôi thấy cậu không cần làm vậy đâu. Để… Cô nhìn về phía Tống Nghiên Tuyết đang đứng lẫn trong đám đông, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Cô không muốn cứ thế mà trừng trị Tống Ngọc Hàn, ít nhất cũng phải làm rõ mọi chuyện trước mặt tất cả mọi người. Bằng không, chẳng khác nào mặc nhiên thừa nhận những lời vu khống kia.Nghĩ vậy, Khương Ngư bước lên trước vài bước.Tống Ngọc Hàn vẫn đang ôm ngực ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái mét. Cú đá vừa rồi của Tân Dã không hề nhẹ, khiến cậu ta đau đến mức không thể đứng dậy ngay, nhưng dù vậy cũng không muốn mở miệng nhờ người giúp đỡ.Ánh mắt Khương Ngư trầm xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên:"Cậu là em trai của Tống Nghiên Tuyết. Tôi không biết cô ta đã nói gì với cậu, nhưng có một điều tôi có thể khẳng định—cậu thật sự quá ngu ngốc."Tống Ngọc Hàn mở to mắt, rõ ràng không ngờ Khương Ngư lại trực tiếp mắng mình như vậy."Cậu chẳng biết gì về tôi, trước nay cũng chưa từng gặp tôi, nhưng chỉ vì vài lời của người khác mà đã vội vàng kết luận, thậm chí còn chạy đến đây để chỉ trích tôi. Cậu có bao giờ nghĩ đến hậu quả không?"Giọng cô trầm xuống, từng chữ đều như nhát dao đâm thẳng vào tim đối phương."Thanh danh của một cô gái quan trọng đến mức nào, cậu có hiểu không? Chỉ cần một câu nói vu vơ cũng có thể hủy hoại cuộc đời người khác! Nếu như tôi yếu đuối một chút, có lẽ bây giờ đã chọn cách treo cổ để chứng minh sự trong sạch của mình rồi! Cậu có bao giờ nghĩ tới điều đó không?"Từng câu từng chữ như sấm vang bên tai, khiến gương mặt Tống Ngọc Hàn tái nhợt. Cậu ta há miệng muốn phản bác, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể nói ra lời nào."Tôi... tôi không có ý đó..."Giọng nói của Tống Ngọc Hàn run rẩy. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ xa đến vậy, chỉ đơn giản cho rằng mình đang 'thay trời hành đạo', không ngờ bản thân lại trở thành kẻ đẩy người khác xuống vực sâu.Khương Ngư cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt cậu ta."Không nghĩ tới thì có nghĩa là cậu không sai sao?" Cô cười lạnh. "Lời nói là vũ khí sắc bén nhất. Nó có thể cứu người, cũng có thể giết người. Chỉ vì một câu 'không cố ý' là có thể bỏ qua hết thảy ư?"Tống Ngọc Hàn há miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được lý do nào để phản bác.Khương Ngư không nhìn cậu ta nữa, ánh mắt dời về phía Tống Nghiên Tuyết đang đứng cách đó không xa."Tôi thấy cậu thật đáng thương. Không biết rằng hôm nay cậu tới đây có phải là do ai đó xúi giục không?"Lời vừa thốt ra, sắc mặt Tống Nghiên Tuyết lập tức cứng đờ.Ánh mắt cô ta xoẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.Tống Ngọc Hàn hơi sững sờ, vô thức quay đầu nhìn chị gái mình.Thấy vậy, Tống Nghiên Tuyết nghiến răng, hận không thể bóp chết Khương Ngư ngay lập tức. Cô ta không ngờ chỉ vài câu nói đã có thể khiến Tống Ngọc Hàn dao động.Nhưng điều khiến cô ta tức giận hơn chính là, Khương Ngư vẫn không hề để mình vào mắt, mà chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt coi thường, giống như một con rệp không đáng nhắc tới.Trong lòng Tống Nghiên Tuyết bùng lên một ngọn lửa giận dữ, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.Còn Khương Ngư, thấy gương mặt Tống Nghiên Tuyết tái mét, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ.Cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, định kéo Tân Dã rời đi."Đi thôi, lâu rồi chưa ăn malatang tự làm."

Chương 476