Thủy Sinh lặng lẽ vén khăn voan đỏ trên đầu ta. Thực ra, đó chỉ là một mảnh vải đỏ mà mẹ ta đã cắt ra ngay trước khi bà mất. Mẹ từng nói rằng bà muốn dùng nó để may cho ta một bộ y phục đỏ, để ta mặc khi xuất giá. Giờ ta đã gả đi, nhưng mẹ lại chẳng kịp may cho ta bộ y phục đó. Ta nhìn Thủy Sinh, khẽ mỉm cười. "Từ nay trở đi, ta chính là thê tử của chàng. Chàng phải đối tốt với ta đấy." Ta nói, trong lòng có chút chột dạ. Dù sao người vốn nên trở thành tân nương của hắn cũng chẳng phải ta. Chính ta là kẻ có tật giật mình, là người đã đoạt đi vị trí thê tử của hắn. "Ừm!" Hắn khẽ gật đầu. Vẫn là dáng vẻ thản nhiên như ngày thường, chẳng thể nhìn ra là vui hay giận. Ngoài sân tiệc rượu chưa tan, tiếng nói cười vẫn còn rộn ràng. Dù sao trong thôn này ai cũng nghèo, ngoài nhà Thủy Sinh, chẳng nhà nào vì cưới vợ mà giếc đến hai con heo cả. Cha hắn còn lên trấn mua hai mươi vò rượu, ta tận mắt nhìn thấy. "Ta đói rồi, chàng có thể…
Chương 24
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba PhầnTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThủy Sinh lặng lẽ vén khăn voan đỏ trên đầu ta. Thực ra, đó chỉ là một mảnh vải đỏ mà mẹ ta đã cắt ra ngay trước khi bà mất. Mẹ từng nói rằng bà muốn dùng nó để may cho ta một bộ y phục đỏ, để ta mặc khi xuất giá. Giờ ta đã gả đi, nhưng mẹ lại chẳng kịp may cho ta bộ y phục đó. Ta nhìn Thủy Sinh, khẽ mỉm cười. "Từ nay trở đi, ta chính là thê tử của chàng. Chàng phải đối tốt với ta đấy." Ta nói, trong lòng có chút chột dạ. Dù sao người vốn nên trở thành tân nương của hắn cũng chẳng phải ta. Chính ta là kẻ có tật giật mình, là người đã đoạt đi vị trí thê tử của hắn. "Ừm!" Hắn khẽ gật đầu. Vẫn là dáng vẻ thản nhiên như ngày thường, chẳng thể nhìn ra là vui hay giận. Ngoài sân tiệc rượu chưa tan, tiếng nói cười vẫn còn rộn ràng. Dù sao trong thôn này ai cũng nghèo, ngoài nhà Thủy Sinh, chẳng nhà nào vì cưới vợ mà giếc đến hai con heo cả. Cha hắn còn lên trấn mua hai mươi vò rượu, ta tận mắt nhìn thấy. "Ta đói rồi, chàng có thể… Khi ta chậm rãi trở về nhà, trời đã vào xuân, hoa nở rộ khắp nơi. Khắp tầm mắt chỉ toàn hồng phấn và xanh non, tựa như gió xuân uống say, tùy tiện cầm lấy bảng màu mà vẩy tung tóe khắp nơi. Nhưng dù có vẩy loạn thế nào, nó vẫn là họa sư giỏi nhất, mỗi nét vẽ đều là tuyệt tác của tạo hóa. Sư phụ bảo muốn cưới vợ cho Lư Khang. Đây là một chuyện đại hỷ! Hắn ngoại trừ có chút chậm chạp, tướng mạo không quá xuất sắc, thì những thứ khác đều rất tốt. Sư phụ thấy ta không phản đối, lập tức mời bà mối đi dạm hỏi. Sư phụ không muốn gạt người, cũng không muốn cưới cho hắn một cô nương quá nhiều tâm tư. Trước sau xem xét hơn trăm người, nhưng hoặc là người ta không muốn, hoặc là sư phụ không ưng ý. Một hôm, ta mang cơm đến tiệm của A Đệ, vô tình thấy Lư Khang đang ngồi xổm trước cửa trò chuyện với một cô nương. Hắn lảm nhảm đủ thứ chuyện vặt vãnh, có lúc nói quên mất, lại nói lại từ đầu. Cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng cô nương kia vẫn chăm chú lắng nghe, gương mặt không hề tỏ ra phiền chán. Nhìn cách ăn mặc trang phục, rõ ràng không giống người thường. Ta hỏi A Đệ, mới biết nàng ta là Tứ Nương nhà Viên gia ở phía Đông thành. Viên gia àm buôn vải, gia cảnh cũng có chút của cải. Ta về kể lại chuyện này với sư phụ, sư phụ gọi Lư Khang đến hỏi. "Con có muốn cưới Tứ Nương nhà Viên gia không?" Sư phụ hỏi rất thẳng thắn. "Muốn." Lư Khang đáp gọn gàng dứt khoát. Hôm sau, sư phụ tự mình đến tiệm, hỏi qua ý tứ của Tứ Nương. Sau đó chọn ngày hoàng đạo, mang theo bà mối và Lư Khang đến Viên gia dạm hỏi. Nhưng mối nhân duyên này thực sự gập ghềnh trắc trở, đến mức ta cũng không muốn nhắc lại. Viên gia kiên quyết không đồng ý. Tứ Nương thắt cổ, uống thuốc độc, dùng cái chếc để ép, nhưng vẫn vô dụng. Cho đến khi nàng dẫn theo Lư Khang bỏ trốn, sư phụ đích thân tìm đến cửa Viên gia. Viên gia rốt cuộc cũng nhượng bộ, hai bên lại tìm người về, rồi bắt đầu bàn bạc hôn sự. Ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Triệu gia thôn. "Sư phụ, ca ca đã cưới vợ, con tiếp tục ở lại cũng không tiện. Lời con đã nói với sư phụ, dù ở đâu, dù khi nào, đều sẽ giữ lời." "Cũng đúng." Sư phụ gật đầu, ánh mắt có chút không nỡ. "Ta thấy Khang nhi giờ đây làm việc đã có quy củ rồi. Chờ sau khi Viên gia nương tử vào cửa, xem nàng thích buôn bán gì, ta mở cho bọn họ một cửa tiệm. Ngày thường cũng đủ sống." "Chỉ là, con về Triệu gia thôn, e rằng lão thái bà nhà con lại gây khó dễ." "Giờ bà ta nào còn dám ức h.i.ế.p con?" Ta cười nhạt. Những quý nhân ta từng gặp, chắc đều mong ta quên hết chuyện cũ đi nhỉ? Tháng Năm, ta lại quay về Triệu gia thôn. Ta nói với sư phụ, ta muốn nghỉ ngơi một chút, năm nay sẽ không nhận đơn hàng nữa. Ngày tháng lại trở nên chậm rãi, nhàn nhã. Mỗi ngày, ta ngồi dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn bầu trời bên ngoài bức tường, dường như vẫn là ngày xưa ấy. Như thể mẹ ta sẽ lại bước vào nhà với bộ y phục dính đầy tuyết, đôi khi còn ôm một chiếc bánh nóng hổi trong lòng. Như thể mỗi lần ta ra khỏi cửa, ta vẫn sẽ chạy qua cây cầu gỗ, trèo qua tường nhà Tống gia, rồi nhìn thấy thiếu niên Thủy Sinh đang lặng lẽ ngồi trong thư phòng đọc sách. Ta vẫn sẽ nằm sấp trên bờ tường nhìn hắn. Cứ nhìn như vậy, một ngày lại trôi qua. Ngoài cửa, người ta vẫn sống những ngày sôi động, bận rộn. Trong cửa, ta sống những ngày yên tĩnh, chậm rãi. Chắc hẳn, Thủy Sinh cũng đã sống như vậy từng ngày từng ngày trôi qua... Một ngày nọ, Tam Thẩm ở nhà bên cạnh đang nói chuyện với tổ mẫu, nhưng vì tổ mẫu lãng tai, nên giọng bà ấy lớn hơn bình thường. "Tống gia mổ hai con lợn, mua hai mươi hũ rượu, mời cả thôn ngày mai đến ăn tiệc mừng đấy!" "Nhà ta tối nay khỏi ăn cơm, để dành bụng mai đi ăn cỗ!" Ta mở cửa, men theo con đường hẹp mà quanh co, chạy về phía Tống gia. Chạy qua cây cầu gỗ nhỏ. Chạy qua cánh đồng lúa mạch xanh non. Giống hệt như ngày xưa, ta lại trèo lên bờ tường Tống gia. Cửa sổ thư phòng vẫn mở. Thiếu niên năm ấy vẫn còn đây. Nhưng... Hắn đang thử một bộ hồng bào rực rỡ. Màu đỏ ấy chói mắt vô cùng. Chói đến mức, đ.â.m thẳng vào tim ta. 31 Hắn mặc xong hồng bào, ôn hòa đứng trước cửa sổ, hướng mắt nhìn về phía ta. Ta vội vàng rụt người lại, không biết hắn có thấy ta hay không. Sau đó, giống như lúc đến, ta lại chạy về. Cả đêm ta ngồi yên trong sân, lặng lẽ nghe bên ngoài náo nhiệt ồn ào. Tất cả đều là người chuẩn bị đến dự tiệc cưới của hắn. Qua bữa trưa, mặt trời dần dần ngả về Tây. Tiếng trống chiêng kèn sáo vang lên. Ta cầm theo một đoạn dây cỏ, từ tốn đi đến cổng nhà Tống gia. Sau đó, trước bao nhiêu ánh mắt kinh hãi, ta buộc dây lên cành cây, rồi xỏ đầu vào thòng lọng. Tân nương bị khiêng về theo đường cũ, còn Thủy Sinh không thể không cưới ta. Dù gì thì nào có cô nương nào lại đi tự tử vào ngày cưới của người khác, trừ phi nàng ta và tân lang có chuyện khó nói ra. Ta đánh cược rằng hắn sẽ không bỏ mặc ta. Xem ra ta đã cược đúng rồi.
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba PhầnTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThủy Sinh lặng lẽ vén khăn voan đỏ trên đầu ta. Thực ra, đó chỉ là một mảnh vải đỏ mà mẹ ta đã cắt ra ngay trước khi bà mất. Mẹ từng nói rằng bà muốn dùng nó để may cho ta một bộ y phục đỏ, để ta mặc khi xuất giá. Giờ ta đã gả đi, nhưng mẹ lại chẳng kịp may cho ta bộ y phục đó. Ta nhìn Thủy Sinh, khẽ mỉm cười. "Từ nay trở đi, ta chính là thê tử của chàng. Chàng phải đối tốt với ta đấy." Ta nói, trong lòng có chút chột dạ. Dù sao người vốn nên trở thành tân nương của hắn cũng chẳng phải ta. Chính ta là kẻ có tật giật mình, là người đã đoạt đi vị trí thê tử của hắn. "Ừm!" Hắn khẽ gật đầu. Vẫn là dáng vẻ thản nhiên như ngày thường, chẳng thể nhìn ra là vui hay giận. Ngoài sân tiệc rượu chưa tan, tiếng nói cười vẫn còn rộn ràng. Dù sao trong thôn này ai cũng nghèo, ngoài nhà Thủy Sinh, chẳng nhà nào vì cưới vợ mà giếc đến hai con heo cả. Cha hắn còn lên trấn mua hai mươi vò rượu, ta tận mắt nhìn thấy. "Ta đói rồi, chàng có thể… Khi ta chậm rãi trở về nhà, trời đã vào xuân, hoa nở rộ khắp nơi. Khắp tầm mắt chỉ toàn hồng phấn và xanh non, tựa như gió xuân uống say, tùy tiện cầm lấy bảng màu mà vẩy tung tóe khắp nơi. Nhưng dù có vẩy loạn thế nào, nó vẫn là họa sư giỏi nhất, mỗi nét vẽ đều là tuyệt tác của tạo hóa. Sư phụ bảo muốn cưới vợ cho Lư Khang. Đây là một chuyện đại hỷ! Hắn ngoại trừ có chút chậm chạp, tướng mạo không quá xuất sắc, thì những thứ khác đều rất tốt. Sư phụ thấy ta không phản đối, lập tức mời bà mối đi dạm hỏi. Sư phụ không muốn gạt người, cũng không muốn cưới cho hắn một cô nương quá nhiều tâm tư. Trước sau xem xét hơn trăm người, nhưng hoặc là người ta không muốn, hoặc là sư phụ không ưng ý. Một hôm, ta mang cơm đến tiệm của A Đệ, vô tình thấy Lư Khang đang ngồi xổm trước cửa trò chuyện với một cô nương. Hắn lảm nhảm đủ thứ chuyện vặt vãnh, có lúc nói quên mất, lại nói lại từ đầu. Cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng cô nương kia vẫn chăm chú lắng nghe, gương mặt không hề tỏ ra phiền chán. Nhìn cách ăn mặc trang phục, rõ ràng không giống người thường. Ta hỏi A Đệ, mới biết nàng ta là Tứ Nương nhà Viên gia ở phía Đông thành. Viên gia àm buôn vải, gia cảnh cũng có chút của cải. Ta về kể lại chuyện này với sư phụ, sư phụ gọi Lư Khang đến hỏi. "Con có muốn cưới Tứ Nương nhà Viên gia không?" Sư phụ hỏi rất thẳng thắn. "Muốn." Lư Khang đáp gọn gàng dứt khoát. Hôm sau, sư phụ tự mình đến tiệm, hỏi qua ý tứ của Tứ Nương. Sau đó chọn ngày hoàng đạo, mang theo bà mối và Lư Khang đến Viên gia dạm hỏi. Nhưng mối nhân duyên này thực sự gập ghềnh trắc trở, đến mức ta cũng không muốn nhắc lại. Viên gia kiên quyết không đồng ý. Tứ Nương thắt cổ, uống thuốc độc, dùng cái chếc để ép, nhưng vẫn vô dụng. Cho đến khi nàng dẫn theo Lư Khang bỏ trốn, sư phụ đích thân tìm đến cửa Viên gia. Viên gia rốt cuộc cũng nhượng bộ, hai bên lại tìm người về, rồi bắt đầu bàn bạc hôn sự. Ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Triệu gia thôn. "Sư phụ, ca ca đã cưới vợ, con tiếp tục ở lại cũng không tiện. Lời con đã nói với sư phụ, dù ở đâu, dù khi nào, đều sẽ giữ lời." "Cũng đúng." Sư phụ gật đầu, ánh mắt có chút không nỡ. "Ta thấy Khang nhi giờ đây làm việc đã có quy củ rồi. Chờ sau khi Viên gia nương tử vào cửa, xem nàng thích buôn bán gì, ta mở cho bọn họ một cửa tiệm. Ngày thường cũng đủ sống." "Chỉ là, con về Triệu gia thôn, e rằng lão thái bà nhà con lại gây khó dễ." "Giờ bà ta nào còn dám ức h.i.ế.p con?" Ta cười nhạt. Những quý nhân ta từng gặp, chắc đều mong ta quên hết chuyện cũ đi nhỉ? Tháng Năm, ta lại quay về Triệu gia thôn. Ta nói với sư phụ, ta muốn nghỉ ngơi một chút, năm nay sẽ không nhận đơn hàng nữa. Ngày tháng lại trở nên chậm rãi, nhàn nhã. Mỗi ngày, ta ngồi dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn bầu trời bên ngoài bức tường, dường như vẫn là ngày xưa ấy. Như thể mẹ ta sẽ lại bước vào nhà với bộ y phục dính đầy tuyết, đôi khi còn ôm một chiếc bánh nóng hổi trong lòng. Như thể mỗi lần ta ra khỏi cửa, ta vẫn sẽ chạy qua cây cầu gỗ, trèo qua tường nhà Tống gia, rồi nhìn thấy thiếu niên Thủy Sinh đang lặng lẽ ngồi trong thư phòng đọc sách. Ta vẫn sẽ nằm sấp trên bờ tường nhìn hắn. Cứ nhìn như vậy, một ngày lại trôi qua. Ngoài cửa, người ta vẫn sống những ngày sôi động, bận rộn. Trong cửa, ta sống những ngày yên tĩnh, chậm rãi. Chắc hẳn, Thủy Sinh cũng đã sống như vậy từng ngày từng ngày trôi qua... Một ngày nọ, Tam Thẩm ở nhà bên cạnh đang nói chuyện với tổ mẫu, nhưng vì tổ mẫu lãng tai, nên giọng bà ấy lớn hơn bình thường. "Tống gia mổ hai con lợn, mua hai mươi hũ rượu, mời cả thôn ngày mai đến ăn tiệc mừng đấy!" "Nhà ta tối nay khỏi ăn cơm, để dành bụng mai đi ăn cỗ!" Ta mở cửa, men theo con đường hẹp mà quanh co, chạy về phía Tống gia. Chạy qua cây cầu gỗ nhỏ. Chạy qua cánh đồng lúa mạch xanh non. Giống hệt như ngày xưa, ta lại trèo lên bờ tường Tống gia. Cửa sổ thư phòng vẫn mở. Thiếu niên năm ấy vẫn còn đây. Nhưng... Hắn đang thử một bộ hồng bào rực rỡ. Màu đỏ ấy chói mắt vô cùng. Chói đến mức, đ.â.m thẳng vào tim ta. 31 Hắn mặc xong hồng bào, ôn hòa đứng trước cửa sổ, hướng mắt nhìn về phía ta. Ta vội vàng rụt người lại, không biết hắn có thấy ta hay không. Sau đó, giống như lúc đến, ta lại chạy về. Cả đêm ta ngồi yên trong sân, lặng lẽ nghe bên ngoài náo nhiệt ồn ào. Tất cả đều là người chuẩn bị đến dự tiệc cưới của hắn. Qua bữa trưa, mặt trời dần dần ngả về Tây. Tiếng trống chiêng kèn sáo vang lên. Ta cầm theo một đoạn dây cỏ, từ tốn đi đến cổng nhà Tống gia. Sau đó, trước bao nhiêu ánh mắt kinh hãi, ta buộc dây lên cành cây, rồi xỏ đầu vào thòng lọng. Tân nương bị khiêng về theo đường cũ, còn Thủy Sinh không thể không cưới ta. Dù gì thì nào có cô nương nào lại đi tự tử vào ngày cưới của người khác, trừ phi nàng ta và tân lang có chuyện khó nói ra. Ta đánh cược rằng hắn sẽ không bỏ mặc ta. Xem ra ta đã cược đúng rồi.
Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba PhầnTác giả: Hành ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThủy Sinh lặng lẽ vén khăn voan đỏ trên đầu ta. Thực ra, đó chỉ là một mảnh vải đỏ mà mẹ ta đã cắt ra ngay trước khi bà mất. Mẹ từng nói rằng bà muốn dùng nó để may cho ta một bộ y phục đỏ, để ta mặc khi xuất giá. Giờ ta đã gả đi, nhưng mẹ lại chẳng kịp may cho ta bộ y phục đó. Ta nhìn Thủy Sinh, khẽ mỉm cười. "Từ nay trở đi, ta chính là thê tử của chàng. Chàng phải đối tốt với ta đấy." Ta nói, trong lòng có chút chột dạ. Dù sao người vốn nên trở thành tân nương của hắn cũng chẳng phải ta. Chính ta là kẻ có tật giật mình, là người đã đoạt đi vị trí thê tử của hắn. "Ừm!" Hắn khẽ gật đầu. Vẫn là dáng vẻ thản nhiên như ngày thường, chẳng thể nhìn ra là vui hay giận. Ngoài sân tiệc rượu chưa tan, tiếng nói cười vẫn còn rộn ràng. Dù sao trong thôn này ai cũng nghèo, ngoài nhà Thủy Sinh, chẳng nhà nào vì cưới vợ mà giếc đến hai con heo cả. Cha hắn còn lên trấn mua hai mươi vò rượu, ta tận mắt nhìn thấy. "Ta đói rồi, chàng có thể… Khi ta chậm rãi trở về nhà, trời đã vào xuân, hoa nở rộ khắp nơi. Khắp tầm mắt chỉ toàn hồng phấn và xanh non, tựa như gió xuân uống say, tùy tiện cầm lấy bảng màu mà vẩy tung tóe khắp nơi. Nhưng dù có vẩy loạn thế nào, nó vẫn là họa sư giỏi nhất, mỗi nét vẽ đều là tuyệt tác của tạo hóa. Sư phụ bảo muốn cưới vợ cho Lư Khang. Đây là một chuyện đại hỷ! Hắn ngoại trừ có chút chậm chạp, tướng mạo không quá xuất sắc, thì những thứ khác đều rất tốt. Sư phụ thấy ta không phản đối, lập tức mời bà mối đi dạm hỏi. Sư phụ không muốn gạt người, cũng không muốn cưới cho hắn một cô nương quá nhiều tâm tư. Trước sau xem xét hơn trăm người, nhưng hoặc là người ta không muốn, hoặc là sư phụ không ưng ý. Một hôm, ta mang cơm đến tiệm của A Đệ, vô tình thấy Lư Khang đang ngồi xổm trước cửa trò chuyện với một cô nương. Hắn lảm nhảm đủ thứ chuyện vặt vãnh, có lúc nói quên mất, lại nói lại từ đầu. Cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng cô nương kia vẫn chăm chú lắng nghe, gương mặt không hề tỏ ra phiền chán. Nhìn cách ăn mặc trang phục, rõ ràng không giống người thường. Ta hỏi A Đệ, mới biết nàng ta là Tứ Nương nhà Viên gia ở phía Đông thành. Viên gia àm buôn vải, gia cảnh cũng có chút của cải. Ta về kể lại chuyện này với sư phụ, sư phụ gọi Lư Khang đến hỏi. "Con có muốn cưới Tứ Nương nhà Viên gia không?" Sư phụ hỏi rất thẳng thắn. "Muốn." Lư Khang đáp gọn gàng dứt khoát. Hôm sau, sư phụ tự mình đến tiệm, hỏi qua ý tứ của Tứ Nương. Sau đó chọn ngày hoàng đạo, mang theo bà mối và Lư Khang đến Viên gia dạm hỏi. Nhưng mối nhân duyên này thực sự gập ghềnh trắc trở, đến mức ta cũng không muốn nhắc lại. Viên gia kiên quyết không đồng ý. Tứ Nương thắt cổ, uống thuốc độc, dùng cái chếc để ép, nhưng vẫn vô dụng. Cho đến khi nàng dẫn theo Lư Khang bỏ trốn, sư phụ đích thân tìm đến cửa Viên gia. Viên gia rốt cuộc cũng nhượng bộ, hai bên lại tìm người về, rồi bắt đầu bàn bạc hôn sự. Ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Triệu gia thôn. "Sư phụ, ca ca đã cưới vợ, con tiếp tục ở lại cũng không tiện. Lời con đã nói với sư phụ, dù ở đâu, dù khi nào, đều sẽ giữ lời." "Cũng đúng." Sư phụ gật đầu, ánh mắt có chút không nỡ. "Ta thấy Khang nhi giờ đây làm việc đã có quy củ rồi. Chờ sau khi Viên gia nương tử vào cửa, xem nàng thích buôn bán gì, ta mở cho bọn họ một cửa tiệm. Ngày thường cũng đủ sống." "Chỉ là, con về Triệu gia thôn, e rằng lão thái bà nhà con lại gây khó dễ." "Giờ bà ta nào còn dám ức h.i.ế.p con?" Ta cười nhạt. Những quý nhân ta từng gặp, chắc đều mong ta quên hết chuyện cũ đi nhỉ? Tháng Năm, ta lại quay về Triệu gia thôn. Ta nói với sư phụ, ta muốn nghỉ ngơi một chút, năm nay sẽ không nhận đơn hàng nữa. Ngày tháng lại trở nên chậm rãi, nhàn nhã. Mỗi ngày, ta ngồi dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn bầu trời bên ngoài bức tường, dường như vẫn là ngày xưa ấy. Như thể mẹ ta sẽ lại bước vào nhà với bộ y phục dính đầy tuyết, đôi khi còn ôm một chiếc bánh nóng hổi trong lòng. Như thể mỗi lần ta ra khỏi cửa, ta vẫn sẽ chạy qua cây cầu gỗ, trèo qua tường nhà Tống gia, rồi nhìn thấy thiếu niên Thủy Sinh đang lặng lẽ ngồi trong thư phòng đọc sách. Ta vẫn sẽ nằm sấp trên bờ tường nhìn hắn. Cứ nhìn như vậy, một ngày lại trôi qua. Ngoài cửa, người ta vẫn sống những ngày sôi động, bận rộn. Trong cửa, ta sống những ngày yên tĩnh, chậm rãi. Chắc hẳn, Thủy Sinh cũng đã sống như vậy từng ngày từng ngày trôi qua... Một ngày nọ, Tam Thẩm ở nhà bên cạnh đang nói chuyện với tổ mẫu, nhưng vì tổ mẫu lãng tai, nên giọng bà ấy lớn hơn bình thường. "Tống gia mổ hai con lợn, mua hai mươi hũ rượu, mời cả thôn ngày mai đến ăn tiệc mừng đấy!" "Nhà ta tối nay khỏi ăn cơm, để dành bụng mai đi ăn cỗ!" Ta mở cửa, men theo con đường hẹp mà quanh co, chạy về phía Tống gia. Chạy qua cây cầu gỗ nhỏ. Chạy qua cánh đồng lúa mạch xanh non. Giống hệt như ngày xưa, ta lại trèo lên bờ tường Tống gia. Cửa sổ thư phòng vẫn mở. Thiếu niên năm ấy vẫn còn đây. Nhưng... Hắn đang thử một bộ hồng bào rực rỡ. Màu đỏ ấy chói mắt vô cùng. Chói đến mức, đ.â.m thẳng vào tim ta. 31 Hắn mặc xong hồng bào, ôn hòa đứng trước cửa sổ, hướng mắt nhìn về phía ta. Ta vội vàng rụt người lại, không biết hắn có thấy ta hay không. Sau đó, giống như lúc đến, ta lại chạy về. Cả đêm ta ngồi yên trong sân, lặng lẽ nghe bên ngoài náo nhiệt ồn ào. Tất cả đều là người chuẩn bị đến dự tiệc cưới của hắn. Qua bữa trưa, mặt trời dần dần ngả về Tây. Tiếng trống chiêng kèn sáo vang lên. Ta cầm theo một đoạn dây cỏ, từ tốn đi đến cổng nhà Tống gia. Sau đó, trước bao nhiêu ánh mắt kinh hãi, ta buộc dây lên cành cây, rồi xỏ đầu vào thòng lọng. Tân nương bị khiêng về theo đường cũ, còn Thủy Sinh không thể không cưới ta. Dù gì thì nào có cô nương nào lại đi tự tử vào ngày cưới của người khác, trừ phi nàng ta và tân lang có chuyện khó nói ra. Ta đánh cược rằng hắn sẽ không bỏ mặc ta. Xem ra ta đã cược đúng rồi.