1 Theo chân tiểu thư đi đưa thuốc tránh thai, thì bên trong phòng the, sự tình vẫn còn chưa dứt. Một nhóm người chúng ta đành phải đứng ngoài hành lang, nghe lén động tĩnh bên trong. Đợi đến khi tiếng động kia dần tắt, cũng là lúc vừa vặn, ta liền đẩy cửa bước vào. Sau bình phong, Kê Hào khoác vội áo ngoài, quỳ gối hầu hạ Tạ Như Tùng mang giày. Trên chiếc giường, Tạ Như Tùng, vị đại công tử của Tạ gia, cũng chính là phu quân của tiểu thư, đang ngồi đó. Hắn ta ngửa đầu, ánh mắt liếc nhìn Kê Hào với vẻ khinh miệt. Khi thấy thê tử bước vào, hắn liền thay đổi sắc mặt, tươi cười chào: "Phu nhân, buổi sáng tốt lành." Tiểu thư nhẹ nhàng tiến đến, vẻ mặt đầy e thẹn: "Thỉnh an phu quân." Hai người chào hỏi qua loa, Tạ Như Tùng chỉnh trang y phục rồi bước ra ngoài. Kê Hào vẫn quỳ nguyên tại chỗ, chờ nhũ mẫu Ngô mang bát nước thuốc đen ngòm đến, nhìn nàng uống cạn. Rồi nàng dập đầu, tạ ơn tiểu thư đã ban thuốc. Tiểu thư xua tay một cách thờ ơ: "Được rồi, đi làm việc đi." Kê Hào…
Chương 3: Chương 3
Thủy Ngân TánTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên Không1 Theo chân tiểu thư đi đưa thuốc tránh thai, thì bên trong phòng the, sự tình vẫn còn chưa dứt. Một nhóm người chúng ta đành phải đứng ngoài hành lang, nghe lén động tĩnh bên trong. Đợi đến khi tiếng động kia dần tắt, cũng là lúc vừa vặn, ta liền đẩy cửa bước vào. Sau bình phong, Kê Hào khoác vội áo ngoài, quỳ gối hầu hạ Tạ Như Tùng mang giày. Trên chiếc giường, Tạ Như Tùng, vị đại công tử của Tạ gia, cũng chính là phu quân của tiểu thư, đang ngồi đó. Hắn ta ngửa đầu, ánh mắt liếc nhìn Kê Hào với vẻ khinh miệt. Khi thấy thê tử bước vào, hắn liền thay đổi sắc mặt, tươi cười chào: "Phu nhân, buổi sáng tốt lành." Tiểu thư nhẹ nhàng tiến đến, vẻ mặt đầy e thẹn: "Thỉnh an phu quân." Hai người chào hỏi qua loa, Tạ Như Tùng chỉnh trang y phục rồi bước ra ngoài. Kê Hào vẫn quỳ nguyên tại chỗ, chờ nhũ mẫu Ngô mang bát nước thuốc đen ngòm đến, nhìn nàng uống cạn. Rồi nàng dập đầu, tạ ơn tiểu thư đã ban thuốc. Tiểu thư xua tay một cách thờ ơ: "Được rồi, đi làm việc đi." Kê Hào… Ta lại im lặng. Cảm thấy bất lực vô cùng. Giống như số phận của Kê Hào, ngay từ đầu đã được định sẵn. Ta biết rất nhiều cách để tránh ngộ độc, cũng biết cách giải độc. Nhưng ta vẫn chẳng thể làm gì được. Kê Hào đã không thể qua khỏi mùa đông năm mười lăm tuổi. Trong tiếng pháo nổ tiễn năm cũ, một năm nữa lại đến. Người ta phát hiện ra t.h.i t.h.ể của nàng vào sáng sớm mùng một Tết. Khi nghe được tin này, Hàn Triệu Vân đang trang điểm cũng nhăn mày, buông một câu: "Thật xui xẻo!" Nhũ mẫu Ngô liền nhắc: "Theo lệ của phủ, chúng ta phải đưa cho người nhà nàng ta hai mươi lượng bạc." Hàn Triệu Vân cau mày, có vẻ tiếc tiền: "Đầu năm đầu tháng đã để phủ gặp chuyện xui xẻo, lại còn phải tốn kém như vậy, thôi thì đưa mười lượng là được." Nhũ mẫu Ngô hiểu rõ tính khí của nàng nên cũng không nói gì thêm. Sau khi rửa mặt xong, Hàn Triệu Vân sai ta đến phòng bếp nhỏ lấy tổ yến. Đây là loại yến sào vàng, một loại cống phẩm quý hiếm từ Xiêm La, mỗi chén trị giá tới ba mươi lượng bạc. Thi thể của Kê Hào được đưa ra khỏi phủ bằng cửa nhỏ. Ta đến tiễn nàng đoạn đường cuối. Mẫu thân của nàng nhận lấy số tiền mai táng rồi mua một cỗ quan tài. Số tiền vừa đủ mười lượng bạc. "Tại ta vô dụng, làm mẫu thân mà không thể lo cho con được một nơi yên nghỉ cuối cùng," bà than thở. Nữ nhân trông ốm yếu, tiều tụy nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường. Ba đứa con của bà đứng phía sau, quần áo bạc màu, vá chằng vá đụp nhưng vẫn rất sạch sẽ. Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi gấm nhỏ. Đây là số tiền mà mấy tỷ muội trong phủ góp lại. Nhũ mẫu Ngô góp hai lượng, ta cũng góp hai lượng, Thu Cúc góp một lượng, cả Áp Hào cũng góp một lượng. Tổng cộng là sáu lượng, là tấm lòng của chúng ta dành cho Kê Hào. Nhưng mẫu thân của nàng nhất quyết không nhận. “Con bé Đại Ni nhà ta lúc sống đã được các cô nương chiếu cố rất nhiều, sao ta có thể nhận thêm tiền của các cô nương được nữa? Con bé ở suối vàng nếu biết chuyện này chắc cũng không đồng ý đâu." Dù nghèo khó, mẫu thân của Kê Hào vẫn giữ lòng tự trọng của mình. Bà không muốn ai xem thường con gái mình. Mặc dù cuộc sống thiếu thốn, bà vẫn cố gắng lo cho con gái một cái đám tang tươm tất. Khi chúng ta đến tiễn Kê Hào lần cuối, cờ trắng vẫn phấp phới trong sân nhà nhỏ. Một thư sinh trong xóm đã tự nguyện đến viết văn tế cho nàng. Đến lúc này, ta mới biết tên thật của Kê Hào. Lý A Tuệ. Cái tên mang ý nghĩa về một mùa màng bội thu, no ấm. Một cái tên giản dị, bình thường như bao nhiêu cái tên khác, nhưng lại chứa đựng ước nguyện chân thành nhất của những bậc phụ mẫu thời đó. Không còn là cái tên hoa mỹ mà các bà phu nhân ban tặng, cũng chẳng phải cái tên "kê vịt hào" mà công tử đặt cho. Nàng là một con người.
Ta lại im lặng. Cảm thấy bất lực vô cùng. Giống như số phận của Kê Hào, ngay từ đầu đã được định sẵn. Ta biết rất nhiều cách để tránh ngộ độc, cũng biết cách giải độc. Nhưng ta vẫn chẳng thể làm gì được.
Kê Hào đã không thể qua khỏi mùa đông năm mười lăm tuổi. Trong tiếng pháo nổ tiễn năm cũ, một năm nữa lại đến. Người ta phát hiện ra t.h.i t.h.ể của nàng vào sáng sớm mùng một Tết.
Khi nghe được tin này, Hàn Triệu Vân đang trang điểm cũng nhăn mày, buông một câu: "Thật xui xẻo!"
Nhũ mẫu Ngô liền nhắc: "Theo lệ của phủ, chúng ta phải đưa cho người nhà nàng ta hai mươi lượng bạc."
Hàn Triệu Vân cau mày, có vẻ tiếc tiền: "Đầu năm đầu tháng đã để phủ gặp chuyện xui xẻo, lại còn phải tốn kém như vậy, thôi thì đưa mười lượng là được."
Nhũ mẫu Ngô hiểu rõ tính khí của nàng nên cũng không nói gì thêm. Sau khi rửa mặt xong, Hàn Triệu Vân sai ta đến phòng bếp nhỏ lấy tổ yến. Đây là loại yến sào vàng, một loại cống phẩm quý hiếm từ Xiêm La, mỗi chén trị giá tới ba mươi lượng bạc.
Thi thể của Kê Hào được đưa ra khỏi phủ bằng cửa nhỏ. Ta đến tiễn nàng đoạn đường cuối. Mẫu thân của nàng nhận lấy số tiền mai táng rồi mua một cỗ quan tài. Số tiền vừa đủ mười lượng bạc.
"Tại ta vô dụng, làm mẫu thân mà không thể lo cho con được một nơi yên nghỉ cuối cùng," bà than thở.
Nữ nhân trông ốm yếu, tiều tụy nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường. Ba đứa con của bà đứng phía sau, quần áo bạc màu, vá chằng vá đụp nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi gấm nhỏ. Đây là số tiền mà mấy tỷ muội trong phủ góp lại. Nhũ mẫu Ngô góp hai lượng, ta cũng góp hai lượng, Thu Cúc góp một lượng, cả Áp Hào cũng góp một lượng. Tổng cộng là sáu lượng, là tấm lòng của chúng ta dành cho Kê Hào.
Nhưng mẫu thân của nàng nhất quyết không nhận.
“Con bé Đại Ni nhà ta lúc sống đã được các cô nương chiếu cố rất nhiều, sao ta có thể nhận thêm tiền của các cô nương được nữa? Con bé ở suối vàng nếu biết chuyện này chắc cũng không đồng ý đâu."
Dù nghèo khó, mẫu thân của Kê Hào vẫn giữ lòng tự trọng của mình. Bà không muốn ai xem thường con gái mình. Mặc dù cuộc sống thiếu thốn, bà vẫn cố gắng lo cho con gái một cái đám tang tươm tất.
Khi chúng ta đến tiễn Kê Hào lần cuối, cờ trắng vẫn phấp phới trong sân nhà nhỏ. Một thư sinh trong xóm đã tự nguyện đến viết văn tế cho nàng.
Đến lúc này, ta mới biết tên thật của Kê Hào.
Lý A Tuệ.
Cái tên mang ý nghĩa về một mùa màng bội thu, no ấm. Một cái tên giản dị, bình thường như bao nhiêu cái tên khác, nhưng lại chứa đựng ước nguyện chân thành nhất của những bậc phụ mẫu thời đó.
Không còn là cái tên hoa mỹ mà các bà phu nhân ban tặng, cũng chẳng phải cái tên "kê vịt hào" mà công tử đặt cho.
Nàng là một con người.
Thủy Ngân TánTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên Không1 Theo chân tiểu thư đi đưa thuốc tránh thai, thì bên trong phòng the, sự tình vẫn còn chưa dứt. Một nhóm người chúng ta đành phải đứng ngoài hành lang, nghe lén động tĩnh bên trong. Đợi đến khi tiếng động kia dần tắt, cũng là lúc vừa vặn, ta liền đẩy cửa bước vào. Sau bình phong, Kê Hào khoác vội áo ngoài, quỳ gối hầu hạ Tạ Như Tùng mang giày. Trên chiếc giường, Tạ Như Tùng, vị đại công tử của Tạ gia, cũng chính là phu quân của tiểu thư, đang ngồi đó. Hắn ta ngửa đầu, ánh mắt liếc nhìn Kê Hào với vẻ khinh miệt. Khi thấy thê tử bước vào, hắn liền thay đổi sắc mặt, tươi cười chào: "Phu nhân, buổi sáng tốt lành." Tiểu thư nhẹ nhàng tiến đến, vẻ mặt đầy e thẹn: "Thỉnh an phu quân." Hai người chào hỏi qua loa, Tạ Như Tùng chỉnh trang y phục rồi bước ra ngoài. Kê Hào vẫn quỳ nguyên tại chỗ, chờ nhũ mẫu Ngô mang bát nước thuốc đen ngòm đến, nhìn nàng uống cạn. Rồi nàng dập đầu, tạ ơn tiểu thư đã ban thuốc. Tiểu thư xua tay một cách thờ ơ: "Được rồi, đi làm việc đi." Kê Hào… Ta lại im lặng. Cảm thấy bất lực vô cùng. Giống như số phận của Kê Hào, ngay từ đầu đã được định sẵn. Ta biết rất nhiều cách để tránh ngộ độc, cũng biết cách giải độc. Nhưng ta vẫn chẳng thể làm gì được. Kê Hào đã không thể qua khỏi mùa đông năm mười lăm tuổi. Trong tiếng pháo nổ tiễn năm cũ, một năm nữa lại đến. Người ta phát hiện ra t.h.i t.h.ể của nàng vào sáng sớm mùng một Tết. Khi nghe được tin này, Hàn Triệu Vân đang trang điểm cũng nhăn mày, buông một câu: "Thật xui xẻo!" Nhũ mẫu Ngô liền nhắc: "Theo lệ của phủ, chúng ta phải đưa cho người nhà nàng ta hai mươi lượng bạc." Hàn Triệu Vân cau mày, có vẻ tiếc tiền: "Đầu năm đầu tháng đã để phủ gặp chuyện xui xẻo, lại còn phải tốn kém như vậy, thôi thì đưa mười lượng là được." Nhũ mẫu Ngô hiểu rõ tính khí của nàng nên cũng không nói gì thêm. Sau khi rửa mặt xong, Hàn Triệu Vân sai ta đến phòng bếp nhỏ lấy tổ yến. Đây là loại yến sào vàng, một loại cống phẩm quý hiếm từ Xiêm La, mỗi chén trị giá tới ba mươi lượng bạc. Thi thể của Kê Hào được đưa ra khỏi phủ bằng cửa nhỏ. Ta đến tiễn nàng đoạn đường cuối. Mẫu thân của nàng nhận lấy số tiền mai táng rồi mua một cỗ quan tài. Số tiền vừa đủ mười lượng bạc. "Tại ta vô dụng, làm mẫu thân mà không thể lo cho con được một nơi yên nghỉ cuối cùng," bà than thở. Nữ nhân trông ốm yếu, tiều tụy nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường. Ba đứa con của bà đứng phía sau, quần áo bạc màu, vá chằng vá đụp nhưng vẫn rất sạch sẽ. Ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi gấm nhỏ. Đây là số tiền mà mấy tỷ muội trong phủ góp lại. Nhũ mẫu Ngô góp hai lượng, ta cũng góp hai lượng, Thu Cúc góp một lượng, cả Áp Hào cũng góp một lượng. Tổng cộng là sáu lượng, là tấm lòng của chúng ta dành cho Kê Hào. Nhưng mẫu thân của nàng nhất quyết không nhận. “Con bé Đại Ni nhà ta lúc sống đã được các cô nương chiếu cố rất nhiều, sao ta có thể nhận thêm tiền của các cô nương được nữa? Con bé ở suối vàng nếu biết chuyện này chắc cũng không đồng ý đâu." Dù nghèo khó, mẫu thân của Kê Hào vẫn giữ lòng tự trọng của mình. Bà không muốn ai xem thường con gái mình. Mặc dù cuộc sống thiếu thốn, bà vẫn cố gắng lo cho con gái một cái đám tang tươm tất. Khi chúng ta đến tiễn Kê Hào lần cuối, cờ trắng vẫn phấp phới trong sân nhà nhỏ. Một thư sinh trong xóm đã tự nguyện đến viết văn tế cho nàng. Đến lúc này, ta mới biết tên thật của Kê Hào. Lý A Tuệ. Cái tên mang ý nghĩa về một mùa màng bội thu, no ấm. Một cái tên giản dị, bình thường như bao nhiêu cái tên khác, nhưng lại chứa đựng ước nguyện chân thành nhất của những bậc phụ mẫu thời đó. Không còn là cái tên hoa mỹ mà các bà phu nhân ban tặng, cũng chẳng phải cái tên "kê vịt hào" mà công tử đặt cho. Nàng là một con người.