Kẻ từng batnat tôi trong trường, bây giờ quay ngược lại hỏi tôi có thể làm bạn gái hắn không. Đương nhiên là không rồi. Sau khi sống lại trong thân thể của một tiểu thư nhà giàu, tên khốn Trì Thịnh liền vội vàng chạy đến quỳ xin, nịnh nọt. Hắn hai mặt, vô sỉ đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi nhớ đến cô gái từng nằm trong sân trường với mái tóc rối bời, khuôn mặt đầy m.á.u và bùn đất. Đồng phục bị xé rách đến mức không thể che chắn nổi. Cô ấy c.h.ế.t vào một mùa hè rực rỡ nhất. Tôi khẽ đặt mũi chân lên vai Trì Thịnh, khóe môi cong lên đầy ý cười. “Được thôi. Tôi muốn tất cả những người từng bắt nạt Tô Khê đều phải nhận quả báo!” Tôi còn muốn tìm lại chính mình của kiếp trước, yêu thương cô ấy hết mình, bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy đến tận cùng. Những kẻ từng làm tổn thương tôi, từng giẫm đạp tôi, từng người một, đừng hòng sống yên ổn! 1 Ba đang rất khó chịu. Chỉ vì cô con gái yêu của ông nhất quyết đòi chuyển đến một trường nội trú. “Bảo bối à…” Ông…
Chương 14: Chương 14
Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân YêuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhKẻ từng batnat tôi trong trường, bây giờ quay ngược lại hỏi tôi có thể làm bạn gái hắn không. Đương nhiên là không rồi. Sau khi sống lại trong thân thể của một tiểu thư nhà giàu, tên khốn Trì Thịnh liền vội vàng chạy đến quỳ xin, nịnh nọt. Hắn hai mặt, vô sỉ đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi nhớ đến cô gái từng nằm trong sân trường với mái tóc rối bời, khuôn mặt đầy m.á.u và bùn đất. Đồng phục bị xé rách đến mức không thể che chắn nổi. Cô ấy c.h.ế.t vào một mùa hè rực rỡ nhất. Tôi khẽ đặt mũi chân lên vai Trì Thịnh, khóe môi cong lên đầy ý cười. “Được thôi. Tôi muốn tất cả những người từng bắt nạt Tô Khê đều phải nhận quả báo!” Tôi còn muốn tìm lại chính mình của kiếp trước, yêu thương cô ấy hết mình, bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy đến tận cùng. Những kẻ từng làm tổn thương tôi, từng giẫm đạp tôi, từng người một, đừng hòng sống yên ổn! 1 Ba đang rất khó chịu. Chỉ vì cô con gái yêu của ông nhất quyết đòi chuyển đến một trường nội trú. “Bảo bối à…” Ông… "Có phải cậu không?! Chính là cậu!" Trần Như Như túm lấy tóc Hứa Du, tức giận chất vấn lớn tiếng, "Chỉ có cậu mới có thể quay đoạn video đó! Cậu cũng có mặt ở đó!" "Cậu dựa vào đâu mà nói là tôi?" Hứa Du bị nắm đau, liền vung tay tát lại một cái. Tiếng bạt tai giòn tan vang lên trong không khí, Trần Như Như sững sờ, che mặt phẫn nộ: "Hứa Du, cậu dám đánh tôi?" "Có gì mà không dám?" Hứa Du cười lạnh, "Cậu thật sự xem mình là tiểu thư đài các à? Trần Như Như, chuyện cậu giả vờ làm tiểu thư nhà giàu, cả diễn đàn đều truyền khắp rồi! Cậu còn coi tôi là tay sai của cậu nữa sao?" "Cái gì?" Ánh mắt Trần Như Như d.a.o động đầy nghi hoặc. "Tôi nói, cậu là đồ lừa đảo, lừa gạt tất cả chúng tôi, lừa gạt cả Trì Thịnh! Cậu đúng là quá ghê tởm!" Hứa Du lớn tiếng quát, "Đã không biết xấu hổ rồi mà còn dám đường đường chính chính ở đây cãi lý!" Tôi nhìn cảnh chó cắn chó trước mặt, chỉ cảm thấy nực cười. Ngay sau đó, xung quanh liền xôn xao, Trì Thịnh đến rồi. "A Thịnh, anh tin em đúng không?" Trần Như Như nhào tới, nắm chặt lấy áo Trì Thịnh, ngẩng đầu nhìn anh. Tóc cô ta bị giật rối tung, lớp trang điểm tinh tế cũng lem nhem cả lên. Trì Thịnh đỡ lấy cô ta, trên mặt thoáng do dự. Anh ta cũng từng tham gia công cuộc batnat người khác, cũng từng là một người bạn trai chu đáo. Với Trần Như Như, anh ta sẽ chọn thế nào đây? "Trì Thịnh, anh đừng bị cô ta lừa! Anh xem bài đăng trên trường chưa! Cô ta giả mạo thân phận để tiếp cận anh đấy!" Hứa Du thấy anh ta mềm lòng, liền sốt ruột hét lên. "Cậu cũng có phần tham gia batnat người khác!" Trần Như Như không nhịn được, quay đầu chỉ vào Hứa Du. "Cậu đừng có hạ bệ người khác để tự cứu mình!" Hứa Du cười nhạt, "Cậu đã làm bao nhiêu chuyện xấu, còn muốn kéo người khác xuống nước à? Cậu nghĩ ai sẽ tin cậu chứ?" Những người từng là đàn em của cô ta lập tức rũ sạch quan hệ: "Đúng đó Như Như, cậu đừng thế mà! Sao bọn mình có thể biết được? Những chuyện đó đều do cậu làm thôi!" Những việc xấu xa làm trong bóng tối, sao có thể đưa ra ánh sáng được đây? Còn bị lộ ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, ai mà dám liên lụy chứ. Trần Như Như quay đầu nhìn Trì Thịnh, cầu xin: "A Thịnh, A Thịnh... Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy rồi..." Cô ta biết anh ta sẽ không chấp nhặt chuyện bắt nạt này. "Như Như, anh..." Nhưng sao tôi có thể để cô ta như ý được. "Như Như. Điều này không phải sự thật chứ?" Tôi bước ra, cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng, "Cậu tốt như vậy, tớ không tin cậu là người batnat người khác đâu. Nhưng bọn họ còn nói cậu là kẻ lừa đảo nữa. Chúng ta báo cảnh sát đi." "Tôi..." Trần Như Như nghẹn lời. Trì Thịnh vội vàng quay sang nhìn tôi, ánh mắt tôi chạm vào anh ta, trong mắt mang theo chút gì đó. Sau đó, tôi khẽ xoay đầu, tạo ra cảm giác muốn nói lại thôi. Cuối cùng. "Như Như, anh quá thất vọng về em rồi." Trì Thịnh nói, "Chúng ta chia tay đi." 12 Lâm Mặc Bạch: "Tô đại tiểu thư đúng là biết chơi bài hay đấy, một mũi tên trúng hai đích, g.i.ế.c người không thấy máu." Tôi: "Đừng đùa, tôi đâu cần tự mình ra tay." Lâm Mặc Bạch: "Người tiếp theo sẽ là ai?" Tôi: "Cậu đoán xem." Lâm Mặc Bạch: "Có cần tôi lại đóng vai chó l.i.ế.m của cậu để kích thích Trì Thịnh không?" Tôi: "Nếu Lâm học bá cảm thấy vui thì cứ việc." Lâm Mặc Bạch: "Tôi đúng là làm xong việc liền phủi áo đi, công lao không ai hay biết." Tôi: "Tôi thấy cậu chơi cũng vui mà." Lâm Mặc Bạch: "Tôi chỉ là một quân cờ thôi mà." Hứa Du vừa nghêu ngao hát vừa sắp xếp quần áo. "Túi của tớ đâu mất rồi..." Tôi cất điện thoại, quay sang nhìn cô ta, "Du Du, sao trông vui vậy?" "Sùng Triều, để tớ nói cho cậu nghe, tin vỉa hè đây, Trần Như Như sắp chuyển trường rồi!" Tôi nhìn cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cô ta không phải bạn thân nhất của cậu à?" "Ôi dào, ai thèm làm bạn với cô ta! Bạn thân của tớ chỉ có cậu thôi!" Cô ta ôm lấy cổ tôi, "Loại người vừa batnat người khác vừa giả vờ làm tiểu thư nhà giàu như cô ta, giờ cả trường đều biết rồi. Một người mang đầy vết nhơ như thế, chắc cả đời này chẳng còn mặt mũi nào xuất hiện nữa đâu! Trì Thịnh, anh ấy… ưm…" Cô ấy đột nhiên ngậm miệng, len lén nhìn tôi một cái. Tôi mỉm cười, trông vô tội như thể không nhận ra gì cả. Hóa ra cậu cũng biết, batnat người khác là không tốt nhỉ. Tôi nhìn sang Tạ Sanh ngồi ở phía bên kia. Cô ta vẫn cúi đầu trước bàn học, không nói lời nào. Bài đăng gọi Hứa Du là hoa khôi trường lại một lần nữa leo lên trang nhất diễn đàn. Trong ảnh, Trì Thịnh và Hứa Du trông như một cặp trời sinh. Hứa Du ngày nào cũng cúi đầu lướt điện thoại, khuôn mặt không giấu được niềm vui. Cô ta bắt đầu chuẩn bị cơm hộp tình yêu, nhìn chẳng khác gì một cô gái ngây thơ vô tư.
Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân YêuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhKẻ từng batnat tôi trong trường, bây giờ quay ngược lại hỏi tôi có thể làm bạn gái hắn không. Đương nhiên là không rồi. Sau khi sống lại trong thân thể của một tiểu thư nhà giàu, tên khốn Trì Thịnh liền vội vàng chạy đến quỳ xin, nịnh nọt. Hắn hai mặt, vô sỉ đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi nhớ đến cô gái từng nằm trong sân trường với mái tóc rối bời, khuôn mặt đầy m.á.u và bùn đất. Đồng phục bị xé rách đến mức không thể che chắn nổi. Cô ấy c.h.ế.t vào một mùa hè rực rỡ nhất. Tôi khẽ đặt mũi chân lên vai Trì Thịnh, khóe môi cong lên đầy ý cười. “Được thôi. Tôi muốn tất cả những người từng bắt nạt Tô Khê đều phải nhận quả báo!” Tôi còn muốn tìm lại chính mình của kiếp trước, yêu thương cô ấy hết mình, bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy đến tận cùng. Những kẻ từng làm tổn thương tôi, từng giẫm đạp tôi, từng người một, đừng hòng sống yên ổn! 1 Ba đang rất khó chịu. Chỉ vì cô con gái yêu của ông nhất quyết đòi chuyển đến một trường nội trú. “Bảo bối à…” Ông… "Có phải cậu không?! Chính là cậu!" Trần Như Như túm lấy tóc Hứa Du, tức giận chất vấn lớn tiếng, "Chỉ có cậu mới có thể quay đoạn video đó! Cậu cũng có mặt ở đó!" "Cậu dựa vào đâu mà nói là tôi?" Hứa Du bị nắm đau, liền vung tay tát lại một cái. Tiếng bạt tai giòn tan vang lên trong không khí, Trần Như Như sững sờ, che mặt phẫn nộ: "Hứa Du, cậu dám đánh tôi?" "Có gì mà không dám?" Hứa Du cười lạnh, "Cậu thật sự xem mình là tiểu thư đài các à? Trần Như Như, chuyện cậu giả vờ làm tiểu thư nhà giàu, cả diễn đàn đều truyền khắp rồi! Cậu còn coi tôi là tay sai của cậu nữa sao?" "Cái gì?" Ánh mắt Trần Như Như d.a.o động đầy nghi hoặc. "Tôi nói, cậu là đồ lừa đảo, lừa gạt tất cả chúng tôi, lừa gạt cả Trì Thịnh! Cậu đúng là quá ghê tởm!" Hứa Du lớn tiếng quát, "Đã không biết xấu hổ rồi mà còn dám đường đường chính chính ở đây cãi lý!" Tôi nhìn cảnh chó cắn chó trước mặt, chỉ cảm thấy nực cười. Ngay sau đó, xung quanh liền xôn xao, Trì Thịnh đến rồi. "A Thịnh, anh tin em đúng không?" Trần Như Như nhào tới, nắm chặt lấy áo Trì Thịnh, ngẩng đầu nhìn anh. Tóc cô ta bị giật rối tung, lớp trang điểm tinh tế cũng lem nhem cả lên. Trì Thịnh đỡ lấy cô ta, trên mặt thoáng do dự. Anh ta cũng từng tham gia công cuộc batnat người khác, cũng từng là một người bạn trai chu đáo. Với Trần Như Như, anh ta sẽ chọn thế nào đây? "Trì Thịnh, anh đừng bị cô ta lừa! Anh xem bài đăng trên trường chưa! Cô ta giả mạo thân phận để tiếp cận anh đấy!" Hứa Du thấy anh ta mềm lòng, liền sốt ruột hét lên. "Cậu cũng có phần tham gia batnat người khác!" Trần Như Như không nhịn được, quay đầu chỉ vào Hứa Du. "Cậu đừng có hạ bệ người khác để tự cứu mình!" Hứa Du cười nhạt, "Cậu đã làm bao nhiêu chuyện xấu, còn muốn kéo người khác xuống nước à? Cậu nghĩ ai sẽ tin cậu chứ?" Những người từng là đàn em của cô ta lập tức rũ sạch quan hệ: "Đúng đó Như Như, cậu đừng thế mà! Sao bọn mình có thể biết được? Những chuyện đó đều do cậu làm thôi!" Những việc xấu xa làm trong bóng tối, sao có thể đưa ra ánh sáng được đây? Còn bị lộ ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, ai mà dám liên lụy chứ. Trần Như Như quay đầu nhìn Trì Thịnh, cầu xin: "A Thịnh, A Thịnh... Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy rồi..." Cô ta biết anh ta sẽ không chấp nhặt chuyện bắt nạt này. "Như Như, anh..." Nhưng sao tôi có thể để cô ta như ý được. "Như Như. Điều này không phải sự thật chứ?" Tôi bước ra, cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng, "Cậu tốt như vậy, tớ không tin cậu là người batnat người khác đâu. Nhưng bọn họ còn nói cậu là kẻ lừa đảo nữa. Chúng ta báo cảnh sát đi." "Tôi..." Trần Như Như nghẹn lời. Trì Thịnh vội vàng quay sang nhìn tôi, ánh mắt tôi chạm vào anh ta, trong mắt mang theo chút gì đó. Sau đó, tôi khẽ xoay đầu, tạo ra cảm giác muốn nói lại thôi. Cuối cùng. "Như Như, anh quá thất vọng về em rồi." Trì Thịnh nói, "Chúng ta chia tay đi." 12 Lâm Mặc Bạch: "Tô đại tiểu thư đúng là biết chơi bài hay đấy, một mũi tên trúng hai đích, g.i.ế.c người không thấy máu." Tôi: "Đừng đùa, tôi đâu cần tự mình ra tay." Lâm Mặc Bạch: "Người tiếp theo sẽ là ai?" Tôi: "Cậu đoán xem." Lâm Mặc Bạch: "Có cần tôi lại đóng vai chó l.i.ế.m của cậu để kích thích Trì Thịnh không?" Tôi: "Nếu Lâm học bá cảm thấy vui thì cứ việc." Lâm Mặc Bạch: "Tôi đúng là làm xong việc liền phủi áo đi, công lao không ai hay biết." Tôi: "Tôi thấy cậu chơi cũng vui mà." Lâm Mặc Bạch: "Tôi chỉ là một quân cờ thôi mà." Hứa Du vừa nghêu ngao hát vừa sắp xếp quần áo. "Túi của tớ đâu mất rồi..." Tôi cất điện thoại, quay sang nhìn cô ta, "Du Du, sao trông vui vậy?" "Sùng Triều, để tớ nói cho cậu nghe, tin vỉa hè đây, Trần Như Như sắp chuyển trường rồi!" Tôi nhìn cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cô ta không phải bạn thân nhất của cậu à?" "Ôi dào, ai thèm làm bạn với cô ta! Bạn thân của tớ chỉ có cậu thôi!" Cô ta ôm lấy cổ tôi, "Loại người vừa batnat người khác vừa giả vờ làm tiểu thư nhà giàu như cô ta, giờ cả trường đều biết rồi. Một người mang đầy vết nhơ như thế, chắc cả đời này chẳng còn mặt mũi nào xuất hiện nữa đâu! Trì Thịnh, anh ấy… ưm…" Cô ấy đột nhiên ngậm miệng, len lén nhìn tôi một cái. Tôi mỉm cười, trông vô tội như thể không nhận ra gì cả. Hóa ra cậu cũng biết, batnat người khác là không tốt nhỉ. Tôi nhìn sang Tạ Sanh ngồi ở phía bên kia. Cô ta vẫn cúi đầu trước bàn học, không nói lời nào. Bài đăng gọi Hứa Du là hoa khôi trường lại một lần nữa leo lên trang nhất diễn đàn. Trong ảnh, Trì Thịnh và Hứa Du trông như một cặp trời sinh. Hứa Du ngày nào cũng cúi đầu lướt điện thoại, khuôn mặt không giấu được niềm vui. Cô ta bắt đầu chuẩn bị cơm hộp tình yêu, nhìn chẳng khác gì một cô gái ngây thơ vô tư.
Sống Lại, Tôi Lật Tung Nóc Ngôi Trường Thân YêuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Trọng SinhKẻ từng batnat tôi trong trường, bây giờ quay ngược lại hỏi tôi có thể làm bạn gái hắn không. Đương nhiên là không rồi. Sau khi sống lại trong thân thể của một tiểu thư nhà giàu, tên khốn Trì Thịnh liền vội vàng chạy đến quỳ xin, nịnh nọt. Hắn hai mặt, vô sỉ đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi nhớ đến cô gái từng nằm trong sân trường với mái tóc rối bời, khuôn mặt đầy m.á.u và bùn đất. Đồng phục bị xé rách đến mức không thể che chắn nổi. Cô ấy c.h.ế.t vào một mùa hè rực rỡ nhất. Tôi khẽ đặt mũi chân lên vai Trì Thịnh, khóe môi cong lên đầy ý cười. “Được thôi. Tôi muốn tất cả những người từng bắt nạt Tô Khê đều phải nhận quả báo!” Tôi còn muốn tìm lại chính mình của kiếp trước, yêu thương cô ấy hết mình, bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy đến tận cùng. Những kẻ từng làm tổn thương tôi, từng giẫm đạp tôi, từng người một, đừng hòng sống yên ổn! 1 Ba đang rất khó chịu. Chỉ vì cô con gái yêu của ông nhất quyết đòi chuyển đến một trường nội trú. “Bảo bối à…” Ông… "Có phải cậu không?! Chính là cậu!" Trần Như Như túm lấy tóc Hứa Du, tức giận chất vấn lớn tiếng, "Chỉ có cậu mới có thể quay đoạn video đó! Cậu cũng có mặt ở đó!" "Cậu dựa vào đâu mà nói là tôi?" Hứa Du bị nắm đau, liền vung tay tát lại một cái. Tiếng bạt tai giòn tan vang lên trong không khí, Trần Như Như sững sờ, che mặt phẫn nộ: "Hứa Du, cậu dám đánh tôi?" "Có gì mà không dám?" Hứa Du cười lạnh, "Cậu thật sự xem mình là tiểu thư đài các à? Trần Như Như, chuyện cậu giả vờ làm tiểu thư nhà giàu, cả diễn đàn đều truyền khắp rồi! Cậu còn coi tôi là tay sai của cậu nữa sao?" "Cái gì?" Ánh mắt Trần Như Như d.a.o động đầy nghi hoặc. "Tôi nói, cậu là đồ lừa đảo, lừa gạt tất cả chúng tôi, lừa gạt cả Trì Thịnh! Cậu đúng là quá ghê tởm!" Hứa Du lớn tiếng quát, "Đã không biết xấu hổ rồi mà còn dám đường đường chính chính ở đây cãi lý!" Tôi nhìn cảnh chó cắn chó trước mặt, chỉ cảm thấy nực cười. Ngay sau đó, xung quanh liền xôn xao, Trì Thịnh đến rồi. "A Thịnh, anh tin em đúng không?" Trần Như Như nhào tới, nắm chặt lấy áo Trì Thịnh, ngẩng đầu nhìn anh. Tóc cô ta bị giật rối tung, lớp trang điểm tinh tế cũng lem nhem cả lên. Trì Thịnh đỡ lấy cô ta, trên mặt thoáng do dự. Anh ta cũng từng tham gia công cuộc batnat người khác, cũng từng là một người bạn trai chu đáo. Với Trần Như Như, anh ta sẽ chọn thế nào đây? "Trì Thịnh, anh đừng bị cô ta lừa! Anh xem bài đăng trên trường chưa! Cô ta giả mạo thân phận để tiếp cận anh đấy!" Hứa Du thấy anh ta mềm lòng, liền sốt ruột hét lên. "Cậu cũng có phần tham gia batnat người khác!" Trần Như Như không nhịn được, quay đầu chỉ vào Hứa Du. "Cậu đừng có hạ bệ người khác để tự cứu mình!" Hứa Du cười nhạt, "Cậu đã làm bao nhiêu chuyện xấu, còn muốn kéo người khác xuống nước à? Cậu nghĩ ai sẽ tin cậu chứ?" Những người từng là đàn em của cô ta lập tức rũ sạch quan hệ: "Đúng đó Như Như, cậu đừng thế mà! Sao bọn mình có thể biết được? Những chuyện đó đều do cậu làm thôi!" Những việc xấu xa làm trong bóng tối, sao có thể đưa ra ánh sáng được đây? Còn bị lộ ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, ai mà dám liên lụy chứ. Trần Như Như quay đầu nhìn Trì Thịnh, cầu xin: "A Thịnh, A Thịnh... Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy rồi..." Cô ta biết anh ta sẽ không chấp nhặt chuyện bắt nạt này. "Như Như, anh..." Nhưng sao tôi có thể để cô ta như ý được. "Như Như. Điều này không phải sự thật chứ?" Tôi bước ra, cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng, "Cậu tốt như vậy, tớ không tin cậu là người batnat người khác đâu. Nhưng bọn họ còn nói cậu là kẻ lừa đảo nữa. Chúng ta báo cảnh sát đi." "Tôi..." Trần Như Như nghẹn lời. Trì Thịnh vội vàng quay sang nhìn tôi, ánh mắt tôi chạm vào anh ta, trong mắt mang theo chút gì đó. Sau đó, tôi khẽ xoay đầu, tạo ra cảm giác muốn nói lại thôi. Cuối cùng. "Như Như, anh quá thất vọng về em rồi." Trì Thịnh nói, "Chúng ta chia tay đi." 12 Lâm Mặc Bạch: "Tô đại tiểu thư đúng là biết chơi bài hay đấy, một mũi tên trúng hai đích, g.i.ế.c người không thấy máu." Tôi: "Đừng đùa, tôi đâu cần tự mình ra tay." Lâm Mặc Bạch: "Người tiếp theo sẽ là ai?" Tôi: "Cậu đoán xem." Lâm Mặc Bạch: "Có cần tôi lại đóng vai chó l.i.ế.m của cậu để kích thích Trì Thịnh không?" Tôi: "Nếu Lâm học bá cảm thấy vui thì cứ việc." Lâm Mặc Bạch: "Tôi đúng là làm xong việc liền phủi áo đi, công lao không ai hay biết." Tôi: "Tôi thấy cậu chơi cũng vui mà." Lâm Mặc Bạch: "Tôi chỉ là một quân cờ thôi mà." Hứa Du vừa nghêu ngao hát vừa sắp xếp quần áo. "Túi của tớ đâu mất rồi..." Tôi cất điện thoại, quay sang nhìn cô ta, "Du Du, sao trông vui vậy?" "Sùng Triều, để tớ nói cho cậu nghe, tin vỉa hè đây, Trần Như Như sắp chuyển trường rồi!" Tôi nhìn cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Cô ta không phải bạn thân nhất của cậu à?" "Ôi dào, ai thèm làm bạn với cô ta! Bạn thân của tớ chỉ có cậu thôi!" Cô ta ôm lấy cổ tôi, "Loại người vừa batnat người khác vừa giả vờ làm tiểu thư nhà giàu như cô ta, giờ cả trường đều biết rồi. Một người mang đầy vết nhơ như thế, chắc cả đời này chẳng còn mặt mũi nào xuất hiện nữa đâu! Trì Thịnh, anh ấy… ưm…" Cô ấy đột nhiên ngậm miệng, len lén nhìn tôi một cái. Tôi mỉm cười, trông vô tội như thể không nhận ra gì cả. Hóa ra cậu cũng biết, batnat người khác là không tốt nhỉ. Tôi nhìn sang Tạ Sanh ngồi ở phía bên kia. Cô ta vẫn cúi đầu trước bàn học, không nói lời nào. Bài đăng gọi Hứa Du là hoa khôi trường lại một lần nữa leo lên trang nhất diễn đàn. Trong ảnh, Trì Thịnh và Hứa Du trông như một cặp trời sinh. Hứa Du ngày nào cũng cúi đầu lướt điện thoại, khuôn mặt không giấu được niềm vui. Cô ta bắt đầu chuẩn bị cơm hộp tình yêu, nhìn chẳng khác gì một cô gái ngây thơ vô tư.