Tác giả:

Còn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu.   Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người.   "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ."   Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy.   Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách —   "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ."   Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong.   "Cậu đang xem gì vậy?"   Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện.   Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi.   "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?"   Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!"   Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..."   Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch.   Cuốn sách…

Chương 5

Khi Mạch Tử Chín - Sơn QuỷTác giả: Sơn QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCòn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu.   Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người.   "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ."   Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy.   Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách —   "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ."   Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong.   "Cậu đang xem gì vậy?"   Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện.   Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi.   "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?"   Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!"   Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..."   Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch.   Cuốn sách… Nhưng thực ra, mọi sự giao thoa giữa tôi và Bùi Sầm đều bắt đầu từ năm mười sáu tuổi. Lớp mười một, ngày đầu tiên khai giảng. Tôi đến lớp từ sớm, theo thói quen định ngồi ở hàng ghế đầu. Một mùi hương hoa mộc lan bỗng nhiên thoảng qua chóp mũi, như có một sợi dây vô hình dẫn lối. Tôi đổi ý, không ngồi chỗ cũ nữa mà chọn một chỗ gần cây hoa mộc lan hơn, ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Lớp học dần trở nên ồn ào, tôi vùi đầu vào sách vở, cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ bên cạnh. "Rầm" một tiếng, Bùi Sầm ném cặp sách lên bàn. Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, nhìn xuống tôi từ trên cao, nhướng mày lười biếng hỏi tôi."Bạn học, cậu tên gì thế?" Biểu cảm và giọng điệu của anh ấy rất tùy ý, nhưng tôi lại cảm nhận được một chút ý xấu. Tôi khó hiểu, liếc nhìn anh ấy một cái. "Thời Tuệ." Bùi Sầm cười khẩy một tiếng: "Tôi hỏi tên cậu, chứ không phải hỏi tuổi." "..." Tôi cúi đầu xuống, không thèm để ý đến anh ấy nữa. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy lúc đó là: Người này thật vô học.Thu Vũ Miên Miên Đến phần tự giới thiệu. Tôi đứng trên bục giảng nói: "Mình tên là Thời Tuệ." Anh ấy ngồi dưới lớp, dựa lưng vào ghế, cà lơ phất phơ, hỏi với vẻ khiêu khích: "Tuệ nào?" Tôi lại liếc nhìn anh ấy một cái, không biểu cảm. "Tuệ của bông lúa mì." Anh ấy như bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ồ ~" Tôi khó hiểu quay trở về chỗ ngồi, thì thấy anh ấy đột nhiên đưa tay về phía tôi. "Chào cậu." Anh ấy mỉm cười, mắt cong cong: "Bạn học Lúa Mì." Tôi bị vấp chân bàn. Cảm thấy vô cùng đau khổ khi nhận ra rằng: Tôi đã trở thành bạn cùng bàn với một người vô học.

Khi Mạch Tử Chín - Sơn QuỷTác giả: Sơn QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCòn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu.   Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người.   "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ."   Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy.   Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách —   "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ."   Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong.   "Cậu đang xem gì vậy?"   Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện.   Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi.   "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?"   Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!"   Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..."   Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch.   Cuốn sách… Nhưng thực ra, mọi sự giao thoa giữa tôi và Bùi Sầm đều bắt đầu từ năm mười sáu tuổi. Lớp mười một, ngày đầu tiên khai giảng. Tôi đến lớp từ sớm, theo thói quen định ngồi ở hàng ghế đầu. Một mùi hương hoa mộc lan bỗng nhiên thoảng qua chóp mũi, như có một sợi dây vô hình dẫn lối. Tôi đổi ý, không ngồi chỗ cũ nữa mà chọn một chỗ gần cây hoa mộc lan hơn, ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Lớp học dần trở nên ồn ào, tôi vùi đầu vào sách vở, cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ bên cạnh. "Rầm" một tiếng, Bùi Sầm ném cặp sách lên bàn. Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, nhìn xuống tôi từ trên cao, nhướng mày lười biếng hỏi tôi."Bạn học, cậu tên gì thế?" Biểu cảm và giọng điệu của anh ấy rất tùy ý, nhưng tôi lại cảm nhận được một chút ý xấu. Tôi khó hiểu, liếc nhìn anh ấy một cái. "Thời Tuệ." Bùi Sầm cười khẩy một tiếng: "Tôi hỏi tên cậu, chứ không phải hỏi tuổi." "..." Tôi cúi đầu xuống, không thèm để ý đến anh ấy nữa. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy lúc đó là: Người này thật vô học.Thu Vũ Miên Miên Đến phần tự giới thiệu. Tôi đứng trên bục giảng nói: "Mình tên là Thời Tuệ." Anh ấy ngồi dưới lớp, dựa lưng vào ghế, cà lơ phất phơ, hỏi với vẻ khiêu khích: "Tuệ nào?" Tôi lại liếc nhìn anh ấy một cái, không biểu cảm. "Tuệ của bông lúa mì." Anh ấy như bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ồ ~" Tôi khó hiểu quay trở về chỗ ngồi, thì thấy anh ấy đột nhiên đưa tay về phía tôi. "Chào cậu." Anh ấy mỉm cười, mắt cong cong: "Bạn học Lúa Mì." Tôi bị vấp chân bàn. Cảm thấy vô cùng đau khổ khi nhận ra rằng: Tôi đã trở thành bạn cùng bàn với một người vô học.

Khi Mạch Tử Chín - Sơn QuỷTác giả: Sơn QuỷTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCòn một tiếng nữa tiệc cưới mới bắt đầu.   Tôi đứng ở sảnh khách sạn, nhìn chằm chằm vào hai cái tên trên tấm thiệp mời mà ngẩn người.   "Chú rể: Bùi Sầm; Cô dâu: Trì Hạ."   Cảnh tượng này cứ như đưa tôi trở về năm mười bảy tuổi ấy.   Khi đó, tôi đang ở trong thư viện, tình cờ rút ra một cuốn sách không tên, rồi bỗng nhiên nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách —   "Nam chính: Bùi Sầm; Nữ chính: Trì Hạ."   Giống như nhận được chiếc hộp Pandora, tôi tiến thoái lưỡng nan, không dám nhìn trộm vào bên trong.   "Cậu đang xem gì vậy?"   Bùi Sầm mười bảy tuổi đột nhiên xuất hiện.   Anh ấy cúi người từ phía sau, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai tôi.   "Tên ngốc nào lại lấy tên của tớ để viết tiểu thuyết thế này?"   Anh ấy giật lấy cuốn sách, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Cái tên gì mà dở tệ, còn Trì Hạ nữa chứ, người tớ thích rõ ràng là Thời Tuệ mà!"   Thu Vũ Miên Miên "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ của tớ đâu rồi..."   Anh ấy lật giở cuốn sách, càng đọc giọng càng nhỏ dần, cho đến khi sắc mặt trở nên trắng bệch.   Cuốn sách… Nhưng thực ra, mọi sự giao thoa giữa tôi và Bùi Sầm đều bắt đầu từ năm mười sáu tuổi. Lớp mười một, ngày đầu tiên khai giảng. Tôi đến lớp từ sớm, theo thói quen định ngồi ở hàng ghế đầu. Một mùi hương hoa mộc lan bỗng nhiên thoảng qua chóp mũi, như có một sợi dây vô hình dẫn lối. Tôi đổi ý, không ngồi chỗ cũ nữa mà chọn một chỗ gần cây hoa mộc lan hơn, ở hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Lớp học dần trở nên ồn ào, tôi vùi đầu vào sách vở, cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ bên cạnh. "Rầm" một tiếng, Bùi Sầm ném cặp sách lên bàn. Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, nhìn xuống tôi từ trên cao, nhướng mày lười biếng hỏi tôi."Bạn học, cậu tên gì thế?" Biểu cảm và giọng điệu của anh ấy rất tùy ý, nhưng tôi lại cảm nhận được một chút ý xấu. Tôi khó hiểu, liếc nhìn anh ấy một cái. "Thời Tuệ." Bùi Sầm cười khẩy một tiếng: "Tôi hỏi tên cậu, chứ không phải hỏi tuổi." "..." Tôi cúi đầu xuống, không thèm để ý đến anh ấy nữa. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy lúc đó là: Người này thật vô học.Thu Vũ Miên Miên Đến phần tự giới thiệu. Tôi đứng trên bục giảng nói: "Mình tên là Thời Tuệ." Anh ấy ngồi dưới lớp, dựa lưng vào ghế, cà lơ phất phơ, hỏi với vẻ khiêu khích: "Tuệ nào?" Tôi lại liếc nhìn anh ấy một cái, không biểu cảm. "Tuệ của bông lúa mì." Anh ấy như bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ồ ~" Tôi khó hiểu quay trở về chỗ ngồi, thì thấy anh ấy đột nhiên đưa tay về phía tôi. "Chào cậu." Anh ấy mỉm cười, mắt cong cong: "Bạn học Lúa Mì." Tôi bị vấp chân bàn. Cảm thấy vô cùng đau khổ khi nhận ra rằng: Tôi đã trở thành bạn cùng bàn với một người vô học.

Chương 5