Tác giả:

Cảnh Nghi mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình là hai khuôn mặt trắng bệch. Cậu vuốt vuốt cái đầu đau nhức rồi đứng dậy, phát hiện mình đang đứng ở đầu một cây cầu âm u, trời đất u ám, gió âm thổi từng cơn, nhìn quanh không thấy một bóng cây cỏ, hoang vu đến rợn người. Thị trấn du lịch mà cũng có nơi như vậy sao? Cảnh Nghi nhớ mình cùng các bạn học đi du lịch tốt nghiệp, buổi tối leo lên một ngọn núi vô danh, giữa đường gặp phải mưa bão kèm theo đất đá trôi, cậu và các bạn bị lạc nhau, nhắm mắt mở mắt ra đã đến nơi quỷ quái này. Cậu đang định hỏi hai anh bạn bên cạnh đây là đâu, có thấy bạn học đi cùng cậu không. Vừa quay mặt lại, liền sững sờ. Đây nào phải người. Rõ ràng là hai con quỷ Vô Thường trong truyện kinh dị. Hai đại thần một đen một trắng, một cao một thấp, một béo một gầy, hợp lại với nhau, giống như một cái đĩa bát quái được làm sơ sài. Hai vị Vô Thường này hoàn toàn khác với những gì cậu biết, Bạch Vô Thường mặt mày tươi cười, dáng người cao gầy, tuy mặt mày trắng bệch,…

Chương 68: Trên đường lượm được một ông trùm tài phiệt

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!Tác giả: Tây Lan ThụTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCảnh Nghi mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình là hai khuôn mặt trắng bệch. Cậu vuốt vuốt cái đầu đau nhức rồi đứng dậy, phát hiện mình đang đứng ở đầu một cây cầu âm u, trời đất u ám, gió âm thổi từng cơn, nhìn quanh không thấy một bóng cây cỏ, hoang vu đến rợn người. Thị trấn du lịch mà cũng có nơi như vậy sao? Cảnh Nghi nhớ mình cùng các bạn học đi du lịch tốt nghiệp, buổi tối leo lên một ngọn núi vô danh, giữa đường gặp phải mưa bão kèm theo đất đá trôi, cậu và các bạn bị lạc nhau, nhắm mắt mở mắt ra đã đến nơi quỷ quái này. Cậu đang định hỏi hai anh bạn bên cạnh đây là đâu, có thấy bạn học đi cùng cậu không. Vừa quay mặt lại, liền sững sờ. Đây nào phải người. Rõ ràng là hai con quỷ Vô Thường trong truyện kinh dị. Hai đại thần một đen một trắng, một cao một thấp, một béo một gầy, hợp lại với nhau, giống như một cái đĩa bát quái được làm sơ sài. Hai vị Vô Thường này hoàn toàn khác với những gì cậu biết, Bạch Vô Thường mặt mày tươi cười, dáng người cao gầy, tuy mặt mày trắng bệch,… Tấm thẻ tinh xảo lấp lánh vụt qua trước mặt, khiến Phàn Minh nhướn mày ngạc nhiên: "Cảnh Quản gia?""Hửm?""Đây là thẻ phụ của Lệ tổng đúng không?"Cảnh Nghi khựng tay: "Ờ thì... đúng."Từ lúc nhận được cái thẻ này, đây là lần đầu cậu xài. Nghe nói là thẻ không giới hạn, cái loại chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.Giờ thì cậu tận tay trải nghiệm, đúng là... quá đã! Một cú quẹt nhẹ, vài triệu bay đi, mà cậu vẫn thấy tiền chỉ là một con số mơ hồ, không đau thịt tẹo nào.Phàn Minh nhíu mày, nhìn cậu bằng ánh mắt "không thể tin nổi": "Quẹt thẻ phụ, ngân hàng sẽ báo giao dịch qua tin nhắn cho Lệ tổng, nhất là với những khoản chi lớn kiểu này.""Gì cơ???"Cảnh Nghi sững người, quay ra đổ lỗi ngay lập tức: "Sao anh không nói sớm?"Phàn Minh: "... Tôi làm sao biết được cậu vừa bắt tôi hứa giữ bí mật, vừa quẹt luôn thẻ của Lệ tổng để mua nhà chứ?"Cảnh Nghi chết sững trong vài giây, nắm chặt lấy tấm thẻ: "Chiều nay anh ấy có một đống cuộc họp. Anh nói xem, giờ tôi chạy về xoá tin nhắn còn kịp không?"Phàn Minh thở dài: "Cảnh Quản gia, Lệ tổng bận chứ không có mù."Cảnh Nghi: "..."Thôi tiêu rồi. Nhà chưa kịp đưa vào sử dụng, dự án "giấu vàng" đã bị phanh phui.Phàn Minh liếc ánh mắt đầy ẩn ý: "Không sao đâu, Cảnh quản gia. Có thể giấu được Lệ tổng để xài thẻ mua nhà cũng đã là một dạng bất ngờ rồi.""..."Nói là "bất ngờ" nhưng giọng điệu của Phàn Minh lại chẳng khác gì "dọa đứng tim".Mặc dù khả năng bị phát hiện là cao, nhưng việc sở hữu một căn nhà đứng tên mình cũng khiến Cảnh Nghi vui như mở cờ trong bụng. Những thủ tục tiếp theo cậu không rành, nên Phàn Minh chủ động làm hết, chỉ cần đợi đến ngày nhận giấy chứng nhận nhà đất là xong.Cảnh Nghi hí hửng đồng ý, còn tranh thủ mời Phàn thư ký một bữa ăn sang. Lần này, cậu xài tiền lương chính chủ..Một tiếng sau, gần tan ca, ngày mai là nghỉ tết, không ít nhân viên đã rục rịch thu dọn đồ đạc.Cảnh Nghi len lén quay về tầng cao nhất, chẳng dám về thẳng văn phòng mà tạt qua phòng thư ký. Nhìn thấy trợ lý Hứa Miện còn đang làm việc, cậu nhỏ giọng hỏi:"Trợ lý Hứa, Lệ tổng có ở trong văn phòng không?"Hứa Miện ngẩng đầu lên cười: "Có chứ. Lệ tổng đang chờ cậu đó, Cảnh quản gia cứ vào đi."Cảnh Nghi: "..."Xong phim. Chắc chắn bị phát hiện rồi!Trong văn phòng, Lệ Vấn Chiêu vẫn đang làm nốt công việc cuối cùng. Điện thoại đột nhiên rung.[Thẩm Thù Bách gọi đến]Anh nhướn mày ngạc nhiên, cân nhắc vài giây rồi bắt máy: "Thẩm tổng?"Đầu dây bên kia, Thẩm Thù Bách cười khẩy: "Lệ Vấn Chiêu, tôi đúng là đánh giá thấp anh. Phát tiền thưởng như phát nước lã, anh chơi lớn thật đấy!"Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Đâu có, sao bằng được khí thế 'ném tiền như rải lá' của ngài trong buổi tiệc cuối năm."Nhắc đúng chỗ đau, Thẩm Thù Bách ngừng lại vài giây, rồi giọng điệu càng thêm châm chọc:"Rải lá thì đã sao, ít nhất là tôi dùng tiền của chính mình. Còn anh, đợt này hao tài tốn của thế kia, phải 'bán thân' bao lâu mới gỡ lại được hả?"Lệ Vấn Chiêu: "...?""Thậm chí, nếu anh rảnh, tôi có thể giới thiệu vài quý bà giàu có. Biết đâu chỉ cần 'chiều' thêm vài người là đủ vốn quay vòng."Thẩm Thù Bách tự cảm thấy hài lòng với màn mỉa mai này, cười lớn: "Sao, không phản bác à? Hay tôi nói trúng tim đen rồi?""Xong chưa?" Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt hỏi."Còn lâu!"Đúng lúc đó, cửa văn phòng bật mở. Quản gia nhỏ nhảy nhót suốt cả ngày trời ở ngoài, cuối cùng cũng chịu ló mặt về."Xem ra dòng vốn của Thẩm thị thực sự cạn rồi." Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Bằng không, Thẩm tổng cũng chẳng nhàn đến mức gọi điện buôn chuyện nhảm nhí thế này."Thẩm Thù Bách: "..."Không đợi đối phương phản pháo, Lệ Vấn Chiêu dứt khoát cúp máy. Nhìn về phía Cảnh Nghi đang rón rén, anh cất giọng trầm: "Về rồi à?""Dạ dạ." Cảnh Nghi gật đầu."Cả ngày đi đâu thế?"Cảnh Nghi liếc điện thoại trong tay anh, đoán chắc mọi chuyện đã lộ: "Anh biết cả rồi đúng không?"Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Mua nhà rồi."Cảnh Nghi: "Dạ.""Em tính dọn ra ngoài ở à?"Cảnh Nghi giật mình kêu lên: "Hả? Không có, tạm thời chưa dọn!"Tối thiểu thì cũng phải đợi Phàn Minh trang trí xong đã, lúc đó kế hoạch "giấu vàng" mới khả thi chứ.Lệ Vấn Chiêu lặng im. "Tạm thời" chưa dọn, tức là sau này sẽ dọn?Vừa mới xác lập quan hệ đã muốn sống riêng, rồi sau này còn chẳng thấy mặt đâu. Đúng là nhóc quản gia nhỏ này cứ thích chạy lung tung. Hay do em ấy không thích biệt thự, cũng chẳng thích nhà chung cư?Thế thì... thử đổi qua một căn loft nhỏ nhỏ? Nhưng hai người đàn ông sống trong đó, e rằng hơi chật.Thôi vậy, cứ trói em ấy lại nhốt thẳng vào phòng kín đã...Đúng lúc Lệ Vấn Chiêu đang suy tính trong đầu, một tiếng "Tít!" vang lên chói tai.Cảnh Nghi ôm tai, hoang mang hỏi: "Đại thiếu gia, trong đầu anh lại đang nghĩ gì mờ ám đấy?"Lệ Vấn Chiêu ngẩng lên: "Nó lại kêu?""Ừ." Cảnh Nghi xoa xoa tai, mặt đầy đau khổ.Lệ Vấn Chiêu cảm thấy, thứ này đúng là cái còi báo động gắn liền với anh. Nghĩ bậy cũng không được, làm bậy càng không, động chút là hú inh ỏi."Đúng là muốn tháo nó ra rồi."Cảnh Nghi: "???"Cậu lùi lại, cảnh giác ôm chặt lấy cổ: "Đại thiếu gia, tư tưởng không trong sáng là không tốt đâu!"Đại thiếu gia từ khi nào lại trở nên "đáng sợ" vậy?Lệ Vấn Chiêu: "..."Thôi được, nhà đã mua thì cứ coi như xong chuyện, nhưng nếu Cảnh Nghi định chuyển ra ngoài, anh có cả trăm cách để ngăn cản."Khi nào em định dọn qua đó?"Cảnh Nghi nghĩ ngợi một lát, đáp lại: "Còn chưa biết nữa, chắc chưa sớm đâu. Chờ nhà mới sửa xong, đại thiếu gia còn phải chịu đựng em thêm chút nữa rồi.""..."Lệ Vấn Chiêu đã miễn nhiễm với lối nói chuyện lan man của nhóc này, nên chỉ lạnh nhạt bảo: "Tan làm thôi."Cảnh Nghi liếc đồng hồ, đúng là cũng hơi muộn rồi.Cậu nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, khoác áo, quàng khăn, rồi lóc cóc theo sát sau Lệ Vấn Chiêu đi xuống tầng.Khi đang chờ thang máy, điện thoại của Cảnh Nghi bỗng reo lên, báo có một khoản tiền chuyển khoản lớn."Đại thiếu gia, đại thiếu gia!" Cảnh Nghi vội vã vỗ vỗ lên cánh tay Lệ Vấn Chiêu. "Tam thiếu gia hình như điên rồi, anh ta vừa chuyển cho em cả đống tiền!"Lệ Vấn Chiêu thản nhiên như thể đã đoán trước: "Là tiền hối lộ đấy."Cảnh Nghi: "Hả?"Chưa đầy một lúc sau, tin nhắn của Lệ Đình gửi tới:[Tam thiếu gia]: Cảnh Quản gia, nhận được tiền rồi đúng không?[Tam thiếu gia]: Giúp tôi để ý xem dạo này anh cả gặp ai, đi đâu, phải ghi lại hết nhé.[Tam thiếu gia]: Tôi nhất định phải đào ra tên kim chủ... à nhầm, cái người đó mới được!Cảnh Nghi: "..."Cất điện thoại đi, cậu quay sang khen ngợi: "Đại thiếu gia, anh thông minh thật đấy.""Đơn giản là suy luận hợp lý thôi," Lệ Vấn Chiêu đáp nhàn nhạt."Thế giờ em có nên bán đứng anh không nhỉ?" Cảnh Nghi vừa lẩm bẩm vừa đếm số 0 trong tài khoản, cảm thấy phi vụ này quả là đáng giá.Cách một bước chân đã "hốt bạc đầy túi", còn đòi gì nữa!Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn anh: "Em định bán kiểu gì?"Dù giọng điệu vẫn rất bình thản, nhưng Cảnh Nghi nhạy bén nhận ra sát khí lẩn quất đâu đây, lập tức nghiêm túc đáp:"Em đâu có bán! Nhưng nghĩ mà thấy áy náy với số tiền này ghê...""Không cần thấy áy náy," Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên. "Người lớn nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nó không còn nhỏ nữa."Cảnh Nghi nghiêng đầu, gật gù bổ sung: "Thế là anh bảo em lấy tiền dạy anh ta một bài học à?"Lệ Vấn Chiêu: "..."Nói thô nhưng lại chuẩn, không thể cãi.Cảnh Nghi bĩu môi: "Vậy chắc em sắp bị hệ thống chống lừa đảo đánh dấu là đối tượng nguy hiểm rồi..."Chưa dứt câu, thang máy cuối cùng cũng đến.Cửa mở, Lệ Đình đang đứng trong thang, cúi đầu gõ điện thoại. Nhận ra thang đã lên tới tầng trên cùng, anh ngẩng đầu lên..."...""..."Cảnh Nghi siết chặt điện thoại, mặt cứng đơ. Vừa xơi một cú chuyển khoản trời cho, đã đụng mặt người gửi. Cậu lắp bắp: "Đại thiếu gia, công ty chúng ta phát minh ra hiệu ứng huyễn cảnh hả?""Giờ còn chiếu luôn cả hình ảnh của Tam thiếu gia trong thang máy nữa!"Lệ Vấn Chiêu: "..."Lệ Đình: "..."Quản gia ngốc, thật hay giả cũng không phân biệt nổi. Lệ Đình bất giác hoài nghi quyết định giao phó nhiệm vụ cho Cảnh Nghi.Người như này thì theo dõi anh mình kiểu gì đây?Lệ Đình thu điện thoại lại, cau mày hỏi: "Cảnh Quản gia, sao gọi điện mà cậu không bắt máy?"Cảnh Nghi chớp chớp mắt, dần hoàn hồn: "Anh gọi tôi á?""Không gọi được nên tôi mới nhắn tin," Lệ Đình đáp, rồi nhướng mày: "Đừng bảo là cậu chặn số tôi nhé?""Không có đâu." Cảnh Nghi vội mở điện thoại kiểm tra, sau đó đề xuất đầy thành thật: "Tam thiếu gia, lần sau nếu gọi tôi không được, cứ thử gọi vào thẻ ngân hàng Hoa Hạ của tôi."Lệ Đình: "..."Cái đồ mê tiền, đúng là cạn lời!Nhưng xét thấy cũng còn chút nhanh trí, nên tạm tha. Lệ Đình chào Lệ Vấn Chiêu, rồi đi ngang qua Cảnh Nghi. Trước khi rời khỏi thang máy, anh dùng ánh mắt "ra hiệu".Lệ Đình: o0.Q

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!Tác giả: Tây Lan ThụTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCảnh Nghi mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình là hai khuôn mặt trắng bệch. Cậu vuốt vuốt cái đầu đau nhức rồi đứng dậy, phát hiện mình đang đứng ở đầu một cây cầu âm u, trời đất u ám, gió âm thổi từng cơn, nhìn quanh không thấy một bóng cây cỏ, hoang vu đến rợn người. Thị trấn du lịch mà cũng có nơi như vậy sao? Cảnh Nghi nhớ mình cùng các bạn học đi du lịch tốt nghiệp, buổi tối leo lên một ngọn núi vô danh, giữa đường gặp phải mưa bão kèm theo đất đá trôi, cậu và các bạn bị lạc nhau, nhắm mắt mở mắt ra đã đến nơi quỷ quái này. Cậu đang định hỏi hai anh bạn bên cạnh đây là đâu, có thấy bạn học đi cùng cậu không. Vừa quay mặt lại, liền sững sờ. Đây nào phải người. Rõ ràng là hai con quỷ Vô Thường trong truyện kinh dị. Hai đại thần một đen một trắng, một cao một thấp, một béo một gầy, hợp lại với nhau, giống như một cái đĩa bát quái được làm sơ sài. Hai vị Vô Thường này hoàn toàn khác với những gì cậu biết, Bạch Vô Thường mặt mày tươi cười, dáng người cao gầy, tuy mặt mày trắng bệch,… Tấm thẻ tinh xảo lấp lánh vụt qua trước mặt, khiến Phàn Minh nhướn mày ngạc nhiên: "Cảnh Quản gia?""Hửm?""Đây là thẻ phụ của Lệ tổng đúng không?"Cảnh Nghi khựng tay: "Ờ thì... đúng."Từ lúc nhận được cái thẻ này, đây là lần đầu cậu xài. Nghe nói là thẻ không giới hạn, cái loại chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.Giờ thì cậu tận tay trải nghiệm, đúng là... quá đã! Một cú quẹt nhẹ, vài triệu bay đi, mà cậu vẫn thấy tiền chỉ là một con số mơ hồ, không đau thịt tẹo nào.Phàn Minh nhíu mày, nhìn cậu bằng ánh mắt "không thể tin nổi": "Quẹt thẻ phụ, ngân hàng sẽ báo giao dịch qua tin nhắn cho Lệ tổng, nhất là với những khoản chi lớn kiểu này.""Gì cơ???"Cảnh Nghi sững người, quay ra đổ lỗi ngay lập tức: "Sao anh không nói sớm?"Phàn Minh: "... Tôi làm sao biết được cậu vừa bắt tôi hứa giữ bí mật, vừa quẹt luôn thẻ của Lệ tổng để mua nhà chứ?"Cảnh Nghi chết sững trong vài giây, nắm chặt lấy tấm thẻ: "Chiều nay anh ấy có một đống cuộc họp. Anh nói xem, giờ tôi chạy về xoá tin nhắn còn kịp không?"Phàn Minh thở dài: "Cảnh Quản gia, Lệ tổng bận chứ không có mù."Cảnh Nghi: "..."Thôi tiêu rồi. Nhà chưa kịp đưa vào sử dụng, dự án "giấu vàng" đã bị phanh phui.Phàn Minh liếc ánh mắt đầy ẩn ý: "Không sao đâu, Cảnh quản gia. Có thể giấu được Lệ tổng để xài thẻ mua nhà cũng đã là một dạng bất ngờ rồi.""..."Nói là "bất ngờ" nhưng giọng điệu của Phàn Minh lại chẳng khác gì "dọa đứng tim".Mặc dù khả năng bị phát hiện là cao, nhưng việc sở hữu một căn nhà đứng tên mình cũng khiến Cảnh Nghi vui như mở cờ trong bụng. Những thủ tục tiếp theo cậu không rành, nên Phàn Minh chủ động làm hết, chỉ cần đợi đến ngày nhận giấy chứng nhận nhà đất là xong.Cảnh Nghi hí hửng đồng ý, còn tranh thủ mời Phàn thư ký một bữa ăn sang. Lần này, cậu xài tiền lương chính chủ..Một tiếng sau, gần tan ca, ngày mai là nghỉ tết, không ít nhân viên đã rục rịch thu dọn đồ đạc.Cảnh Nghi len lén quay về tầng cao nhất, chẳng dám về thẳng văn phòng mà tạt qua phòng thư ký. Nhìn thấy trợ lý Hứa Miện còn đang làm việc, cậu nhỏ giọng hỏi:"Trợ lý Hứa, Lệ tổng có ở trong văn phòng không?"Hứa Miện ngẩng đầu lên cười: "Có chứ. Lệ tổng đang chờ cậu đó, Cảnh quản gia cứ vào đi."Cảnh Nghi: "..."Xong phim. Chắc chắn bị phát hiện rồi!Trong văn phòng, Lệ Vấn Chiêu vẫn đang làm nốt công việc cuối cùng. Điện thoại đột nhiên rung.[Thẩm Thù Bách gọi đến]Anh nhướn mày ngạc nhiên, cân nhắc vài giây rồi bắt máy: "Thẩm tổng?"Đầu dây bên kia, Thẩm Thù Bách cười khẩy: "Lệ Vấn Chiêu, tôi đúng là đánh giá thấp anh. Phát tiền thưởng như phát nước lã, anh chơi lớn thật đấy!"Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Đâu có, sao bằng được khí thế 'ném tiền như rải lá' của ngài trong buổi tiệc cuối năm."Nhắc đúng chỗ đau, Thẩm Thù Bách ngừng lại vài giây, rồi giọng điệu càng thêm châm chọc:"Rải lá thì đã sao, ít nhất là tôi dùng tiền của chính mình. Còn anh, đợt này hao tài tốn của thế kia, phải 'bán thân' bao lâu mới gỡ lại được hả?"Lệ Vấn Chiêu: "...?""Thậm chí, nếu anh rảnh, tôi có thể giới thiệu vài quý bà giàu có. Biết đâu chỉ cần 'chiều' thêm vài người là đủ vốn quay vòng."Thẩm Thù Bách tự cảm thấy hài lòng với màn mỉa mai này, cười lớn: "Sao, không phản bác à? Hay tôi nói trúng tim đen rồi?""Xong chưa?" Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt hỏi."Còn lâu!"Đúng lúc đó, cửa văn phòng bật mở. Quản gia nhỏ nhảy nhót suốt cả ngày trời ở ngoài, cuối cùng cũng chịu ló mặt về."Xem ra dòng vốn của Thẩm thị thực sự cạn rồi." Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Bằng không, Thẩm tổng cũng chẳng nhàn đến mức gọi điện buôn chuyện nhảm nhí thế này."Thẩm Thù Bách: "..."Không đợi đối phương phản pháo, Lệ Vấn Chiêu dứt khoát cúp máy. Nhìn về phía Cảnh Nghi đang rón rén, anh cất giọng trầm: "Về rồi à?""Dạ dạ." Cảnh Nghi gật đầu."Cả ngày đi đâu thế?"Cảnh Nghi liếc điện thoại trong tay anh, đoán chắc mọi chuyện đã lộ: "Anh biết cả rồi đúng không?"Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Mua nhà rồi."Cảnh Nghi: "Dạ.""Em tính dọn ra ngoài ở à?"Cảnh Nghi giật mình kêu lên: "Hả? Không có, tạm thời chưa dọn!"Tối thiểu thì cũng phải đợi Phàn Minh trang trí xong đã, lúc đó kế hoạch "giấu vàng" mới khả thi chứ.Lệ Vấn Chiêu lặng im. "Tạm thời" chưa dọn, tức là sau này sẽ dọn?Vừa mới xác lập quan hệ đã muốn sống riêng, rồi sau này còn chẳng thấy mặt đâu. Đúng là nhóc quản gia nhỏ này cứ thích chạy lung tung. Hay do em ấy không thích biệt thự, cũng chẳng thích nhà chung cư?Thế thì... thử đổi qua một căn loft nhỏ nhỏ? Nhưng hai người đàn ông sống trong đó, e rằng hơi chật.Thôi vậy, cứ trói em ấy lại nhốt thẳng vào phòng kín đã...Đúng lúc Lệ Vấn Chiêu đang suy tính trong đầu, một tiếng "Tít!" vang lên chói tai.Cảnh Nghi ôm tai, hoang mang hỏi: "Đại thiếu gia, trong đầu anh lại đang nghĩ gì mờ ám đấy?"Lệ Vấn Chiêu ngẩng lên: "Nó lại kêu?""Ừ." Cảnh Nghi xoa xoa tai, mặt đầy đau khổ.Lệ Vấn Chiêu cảm thấy, thứ này đúng là cái còi báo động gắn liền với anh. Nghĩ bậy cũng không được, làm bậy càng không, động chút là hú inh ỏi."Đúng là muốn tháo nó ra rồi."Cảnh Nghi: "???"Cậu lùi lại, cảnh giác ôm chặt lấy cổ: "Đại thiếu gia, tư tưởng không trong sáng là không tốt đâu!"Đại thiếu gia từ khi nào lại trở nên "đáng sợ" vậy?Lệ Vấn Chiêu: "..."Thôi được, nhà đã mua thì cứ coi như xong chuyện, nhưng nếu Cảnh Nghi định chuyển ra ngoài, anh có cả trăm cách để ngăn cản."Khi nào em định dọn qua đó?"Cảnh Nghi nghĩ ngợi một lát, đáp lại: "Còn chưa biết nữa, chắc chưa sớm đâu. Chờ nhà mới sửa xong, đại thiếu gia còn phải chịu đựng em thêm chút nữa rồi.""..."Lệ Vấn Chiêu đã miễn nhiễm với lối nói chuyện lan man của nhóc này, nên chỉ lạnh nhạt bảo: "Tan làm thôi."Cảnh Nghi liếc đồng hồ, đúng là cũng hơi muộn rồi.Cậu nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, khoác áo, quàng khăn, rồi lóc cóc theo sát sau Lệ Vấn Chiêu đi xuống tầng.Khi đang chờ thang máy, điện thoại của Cảnh Nghi bỗng reo lên, báo có một khoản tiền chuyển khoản lớn."Đại thiếu gia, đại thiếu gia!" Cảnh Nghi vội vã vỗ vỗ lên cánh tay Lệ Vấn Chiêu. "Tam thiếu gia hình như điên rồi, anh ta vừa chuyển cho em cả đống tiền!"Lệ Vấn Chiêu thản nhiên như thể đã đoán trước: "Là tiền hối lộ đấy."Cảnh Nghi: "Hả?"Chưa đầy một lúc sau, tin nhắn của Lệ Đình gửi tới:[Tam thiếu gia]: Cảnh Quản gia, nhận được tiền rồi đúng không?[Tam thiếu gia]: Giúp tôi để ý xem dạo này anh cả gặp ai, đi đâu, phải ghi lại hết nhé.[Tam thiếu gia]: Tôi nhất định phải đào ra tên kim chủ... à nhầm, cái người đó mới được!Cảnh Nghi: "..."Cất điện thoại đi, cậu quay sang khen ngợi: "Đại thiếu gia, anh thông minh thật đấy.""Đơn giản là suy luận hợp lý thôi," Lệ Vấn Chiêu đáp nhàn nhạt."Thế giờ em có nên bán đứng anh không nhỉ?" Cảnh Nghi vừa lẩm bẩm vừa đếm số 0 trong tài khoản, cảm thấy phi vụ này quả là đáng giá.Cách một bước chân đã "hốt bạc đầy túi", còn đòi gì nữa!Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn anh: "Em định bán kiểu gì?"Dù giọng điệu vẫn rất bình thản, nhưng Cảnh Nghi nhạy bén nhận ra sát khí lẩn quất đâu đây, lập tức nghiêm túc đáp:"Em đâu có bán! Nhưng nghĩ mà thấy áy náy với số tiền này ghê...""Không cần thấy áy náy," Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên. "Người lớn nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nó không còn nhỏ nữa."Cảnh Nghi nghiêng đầu, gật gù bổ sung: "Thế là anh bảo em lấy tiền dạy anh ta một bài học à?"Lệ Vấn Chiêu: "..."Nói thô nhưng lại chuẩn, không thể cãi.Cảnh Nghi bĩu môi: "Vậy chắc em sắp bị hệ thống chống lừa đảo đánh dấu là đối tượng nguy hiểm rồi..."Chưa dứt câu, thang máy cuối cùng cũng đến.Cửa mở, Lệ Đình đang đứng trong thang, cúi đầu gõ điện thoại. Nhận ra thang đã lên tới tầng trên cùng, anh ngẩng đầu lên..."...""..."Cảnh Nghi siết chặt điện thoại, mặt cứng đơ. Vừa xơi một cú chuyển khoản trời cho, đã đụng mặt người gửi. Cậu lắp bắp: "Đại thiếu gia, công ty chúng ta phát minh ra hiệu ứng huyễn cảnh hả?""Giờ còn chiếu luôn cả hình ảnh của Tam thiếu gia trong thang máy nữa!"Lệ Vấn Chiêu: "..."Lệ Đình: "..."Quản gia ngốc, thật hay giả cũng không phân biệt nổi. Lệ Đình bất giác hoài nghi quyết định giao phó nhiệm vụ cho Cảnh Nghi.Người như này thì theo dõi anh mình kiểu gì đây?Lệ Đình thu điện thoại lại, cau mày hỏi: "Cảnh Quản gia, sao gọi điện mà cậu không bắt máy?"Cảnh Nghi chớp chớp mắt, dần hoàn hồn: "Anh gọi tôi á?""Không gọi được nên tôi mới nhắn tin," Lệ Đình đáp, rồi nhướng mày: "Đừng bảo là cậu chặn số tôi nhé?""Không có đâu." Cảnh Nghi vội mở điện thoại kiểm tra, sau đó đề xuất đầy thành thật: "Tam thiếu gia, lần sau nếu gọi tôi không được, cứ thử gọi vào thẻ ngân hàng Hoa Hạ của tôi."Lệ Đình: "..."Cái đồ mê tiền, đúng là cạn lời!Nhưng xét thấy cũng còn chút nhanh trí, nên tạm tha. Lệ Đình chào Lệ Vấn Chiêu, rồi đi ngang qua Cảnh Nghi. Trước khi rời khỏi thang máy, anh dùng ánh mắt "ra hiệu".Lệ Đình: o0.Q

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!Tác giả: Tây Lan ThụTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCảnh Nghi mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình là hai khuôn mặt trắng bệch. Cậu vuốt vuốt cái đầu đau nhức rồi đứng dậy, phát hiện mình đang đứng ở đầu một cây cầu âm u, trời đất u ám, gió âm thổi từng cơn, nhìn quanh không thấy một bóng cây cỏ, hoang vu đến rợn người. Thị trấn du lịch mà cũng có nơi như vậy sao? Cảnh Nghi nhớ mình cùng các bạn học đi du lịch tốt nghiệp, buổi tối leo lên một ngọn núi vô danh, giữa đường gặp phải mưa bão kèm theo đất đá trôi, cậu và các bạn bị lạc nhau, nhắm mắt mở mắt ra đã đến nơi quỷ quái này. Cậu đang định hỏi hai anh bạn bên cạnh đây là đâu, có thấy bạn học đi cùng cậu không. Vừa quay mặt lại, liền sững sờ. Đây nào phải người. Rõ ràng là hai con quỷ Vô Thường trong truyện kinh dị. Hai đại thần một đen một trắng, một cao một thấp, một béo một gầy, hợp lại với nhau, giống như một cái đĩa bát quái được làm sơ sài. Hai vị Vô Thường này hoàn toàn khác với những gì cậu biết, Bạch Vô Thường mặt mày tươi cười, dáng người cao gầy, tuy mặt mày trắng bệch,… Tấm thẻ tinh xảo lấp lánh vụt qua trước mặt, khiến Phàn Minh nhướn mày ngạc nhiên: "Cảnh Quản gia?""Hửm?""Đây là thẻ phụ của Lệ tổng đúng không?"Cảnh Nghi khựng tay: "Ờ thì... đúng."Từ lúc nhận được cái thẻ này, đây là lần đầu cậu xài. Nghe nói là thẻ không giới hạn, cái loại chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.Giờ thì cậu tận tay trải nghiệm, đúng là... quá đã! Một cú quẹt nhẹ, vài triệu bay đi, mà cậu vẫn thấy tiền chỉ là một con số mơ hồ, không đau thịt tẹo nào.Phàn Minh nhíu mày, nhìn cậu bằng ánh mắt "không thể tin nổi": "Quẹt thẻ phụ, ngân hàng sẽ báo giao dịch qua tin nhắn cho Lệ tổng, nhất là với những khoản chi lớn kiểu này.""Gì cơ???"Cảnh Nghi sững người, quay ra đổ lỗi ngay lập tức: "Sao anh không nói sớm?"Phàn Minh: "... Tôi làm sao biết được cậu vừa bắt tôi hứa giữ bí mật, vừa quẹt luôn thẻ của Lệ tổng để mua nhà chứ?"Cảnh Nghi chết sững trong vài giây, nắm chặt lấy tấm thẻ: "Chiều nay anh ấy có một đống cuộc họp. Anh nói xem, giờ tôi chạy về xoá tin nhắn còn kịp không?"Phàn Minh thở dài: "Cảnh Quản gia, Lệ tổng bận chứ không có mù."Cảnh Nghi: "..."Thôi tiêu rồi. Nhà chưa kịp đưa vào sử dụng, dự án "giấu vàng" đã bị phanh phui.Phàn Minh liếc ánh mắt đầy ẩn ý: "Không sao đâu, Cảnh quản gia. Có thể giấu được Lệ tổng để xài thẻ mua nhà cũng đã là một dạng bất ngờ rồi.""..."Nói là "bất ngờ" nhưng giọng điệu của Phàn Minh lại chẳng khác gì "dọa đứng tim".Mặc dù khả năng bị phát hiện là cao, nhưng việc sở hữu một căn nhà đứng tên mình cũng khiến Cảnh Nghi vui như mở cờ trong bụng. Những thủ tục tiếp theo cậu không rành, nên Phàn Minh chủ động làm hết, chỉ cần đợi đến ngày nhận giấy chứng nhận nhà đất là xong.Cảnh Nghi hí hửng đồng ý, còn tranh thủ mời Phàn thư ký một bữa ăn sang. Lần này, cậu xài tiền lương chính chủ..Một tiếng sau, gần tan ca, ngày mai là nghỉ tết, không ít nhân viên đã rục rịch thu dọn đồ đạc.Cảnh Nghi len lén quay về tầng cao nhất, chẳng dám về thẳng văn phòng mà tạt qua phòng thư ký. Nhìn thấy trợ lý Hứa Miện còn đang làm việc, cậu nhỏ giọng hỏi:"Trợ lý Hứa, Lệ tổng có ở trong văn phòng không?"Hứa Miện ngẩng đầu lên cười: "Có chứ. Lệ tổng đang chờ cậu đó, Cảnh quản gia cứ vào đi."Cảnh Nghi: "..."Xong phim. Chắc chắn bị phát hiện rồi!Trong văn phòng, Lệ Vấn Chiêu vẫn đang làm nốt công việc cuối cùng. Điện thoại đột nhiên rung.[Thẩm Thù Bách gọi đến]Anh nhướn mày ngạc nhiên, cân nhắc vài giây rồi bắt máy: "Thẩm tổng?"Đầu dây bên kia, Thẩm Thù Bách cười khẩy: "Lệ Vấn Chiêu, tôi đúng là đánh giá thấp anh. Phát tiền thưởng như phát nước lã, anh chơi lớn thật đấy!"Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Đâu có, sao bằng được khí thế 'ném tiền như rải lá' của ngài trong buổi tiệc cuối năm."Nhắc đúng chỗ đau, Thẩm Thù Bách ngừng lại vài giây, rồi giọng điệu càng thêm châm chọc:"Rải lá thì đã sao, ít nhất là tôi dùng tiền của chính mình. Còn anh, đợt này hao tài tốn của thế kia, phải 'bán thân' bao lâu mới gỡ lại được hả?"Lệ Vấn Chiêu: "...?""Thậm chí, nếu anh rảnh, tôi có thể giới thiệu vài quý bà giàu có. Biết đâu chỉ cần 'chiều' thêm vài người là đủ vốn quay vòng."Thẩm Thù Bách tự cảm thấy hài lòng với màn mỉa mai này, cười lớn: "Sao, không phản bác à? Hay tôi nói trúng tim đen rồi?""Xong chưa?" Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt hỏi."Còn lâu!"Đúng lúc đó, cửa văn phòng bật mở. Quản gia nhỏ nhảy nhót suốt cả ngày trời ở ngoài, cuối cùng cũng chịu ló mặt về."Xem ra dòng vốn của Thẩm thị thực sự cạn rồi." Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Bằng không, Thẩm tổng cũng chẳng nhàn đến mức gọi điện buôn chuyện nhảm nhí thế này."Thẩm Thù Bách: "..."Không đợi đối phương phản pháo, Lệ Vấn Chiêu dứt khoát cúp máy. Nhìn về phía Cảnh Nghi đang rón rén, anh cất giọng trầm: "Về rồi à?""Dạ dạ." Cảnh Nghi gật đầu."Cả ngày đi đâu thế?"Cảnh Nghi liếc điện thoại trong tay anh, đoán chắc mọi chuyện đã lộ: "Anh biết cả rồi đúng không?"Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Mua nhà rồi."Cảnh Nghi: "Dạ.""Em tính dọn ra ngoài ở à?"Cảnh Nghi giật mình kêu lên: "Hả? Không có, tạm thời chưa dọn!"Tối thiểu thì cũng phải đợi Phàn Minh trang trí xong đã, lúc đó kế hoạch "giấu vàng" mới khả thi chứ.Lệ Vấn Chiêu lặng im. "Tạm thời" chưa dọn, tức là sau này sẽ dọn?Vừa mới xác lập quan hệ đã muốn sống riêng, rồi sau này còn chẳng thấy mặt đâu. Đúng là nhóc quản gia nhỏ này cứ thích chạy lung tung. Hay do em ấy không thích biệt thự, cũng chẳng thích nhà chung cư?Thế thì... thử đổi qua một căn loft nhỏ nhỏ? Nhưng hai người đàn ông sống trong đó, e rằng hơi chật.Thôi vậy, cứ trói em ấy lại nhốt thẳng vào phòng kín đã...Đúng lúc Lệ Vấn Chiêu đang suy tính trong đầu, một tiếng "Tít!" vang lên chói tai.Cảnh Nghi ôm tai, hoang mang hỏi: "Đại thiếu gia, trong đầu anh lại đang nghĩ gì mờ ám đấy?"Lệ Vấn Chiêu ngẩng lên: "Nó lại kêu?""Ừ." Cảnh Nghi xoa xoa tai, mặt đầy đau khổ.Lệ Vấn Chiêu cảm thấy, thứ này đúng là cái còi báo động gắn liền với anh. Nghĩ bậy cũng không được, làm bậy càng không, động chút là hú inh ỏi."Đúng là muốn tháo nó ra rồi."Cảnh Nghi: "???"Cậu lùi lại, cảnh giác ôm chặt lấy cổ: "Đại thiếu gia, tư tưởng không trong sáng là không tốt đâu!"Đại thiếu gia từ khi nào lại trở nên "đáng sợ" vậy?Lệ Vấn Chiêu: "..."Thôi được, nhà đã mua thì cứ coi như xong chuyện, nhưng nếu Cảnh Nghi định chuyển ra ngoài, anh có cả trăm cách để ngăn cản."Khi nào em định dọn qua đó?"Cảnh Nghi nghĩ ngợi một lát, đáp lại: "Còn chưa biết nữa, chắc chưa sớm đâu. Chờ nhà mới sửa xong, đại thiếu gia còn phải chịu đựng em thêm chút nữa rồi.""..."Lệ Vấn Chiêu đã miễn nhiễm với lối nói chuyện lan man của nhóc này, nên chỉ lạnh nhạt bảo: "Tan làm thôi."Cảnh Nghi liếc đồng hồ, đúng là cũng hơi muộn rồi.Cậu nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, khoác áo, quàng khăn, rồi lóc cóc theo sát sau Lệ Vấn Chiêu đi xuống tầng.Khi đang chờ thang máy, điện thoại của Cảnh Nghi bỗng reo lên, báo có một khoản tiền chuyển khoản lớn."Đại thiếu gia, đại thiếu gia!" Cảnh Nghi vội vã vỗ vỗ lên cánh tay Lệ Vấn Chiêu. "Tam thiếu gia hình như điên rồi, anh ta vừa chuyển cho em cả đống tiền!"Lệ Vấn Chiêu thản nhiên như thể đã đoán trước: "Là tiền hối lộ đấy."Cảnh Nghi: "Hả?"Chưa đầy một lúc sau, tin nhắn của Lệ Đình gửi tới:[Tam thiếu gia]: Cảnh Quản gia, nhận được tiền rồi đúng không?[Tam thiếu gia]: Giúp tôi để ý xem dạo này anh cả gặp ai, đi đâu, phải ghi lại hết nhé.[Tam thiếu gia]: Tôi nhất định phải đào ra tên kim chủ... à nhầm, cái người đó mới được!Cảnh Nghi: "..."Cất điện thoại đi, cậu quay sang khen ngợi: "Đại thiếu gia, anh thông minh thật đấy.""Đơn giản là suy luận hợp lý thôi," Lệ Vấn Chiêu đáp nhàn nhạt."Thế giờ em có nên bán đứng anh không nhỉ?" Cảnh Nghi vừa lẩm bẩm vừa đếm số 0 trong tài khoản, cảm thấy phi vụ này quả là đáng giá.Cách một bước chân đã "hốt bạc đầy túi", còn đòi gì nữa!Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn anh: "Em định bán kiểu gì?"Dù giọng điệu vẫn rất bình thản, nhưng Cảnh Nghi nhạy bén nhận ra sát khí lẩn quất đâu đây, lập tức nghiêm túc đáp:"Em đâu có bán! Nhưng nghĩ mà thấy áy náy với số tiền này ghê...""Không cần thấy áy náy," Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên. "Người lớn nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nó không còn nhỏ nữa."Cảnh Nghi nghiêng đầu, gật gù bổ sung: "Thế là anh bảo em lấy tiền dạy anh ta một bài học à?"Lệ Vấn Chiêu: "..."Nói thô nhưng lại chuẩn, không thể cãi.Cảnh Nghi bĩu môi: "Vậy chắc em sắp bị hệ thống chống lừa đảo đánh dấu là đối tượng nguy hiểm rồi..."Chưa dứt câu, thang máy cuối cùng cũng đến.Cửa mở, Lệ Đình đang đứng trong thang, cúi đầu gõ điện thoại. Nhận ra thang đã lên tới tầng trên cùng, anh ngẩng đầu lên..."...""..."Cảnh Nghi siết chặt điện thoại, mặt cứng đơ. Vừa xơi một cú chuyển khoản trời cho, đã đụng mặt người gửi. Cậu lắp bắp: "Đại thiếu gia, công ty chúng ta phát minh ra hiệu ứng huyễn cảnh hả?""Giờ còn chiếu luôn cả hình ảnh của Tam thiếu gia trong thang máy nữa!"Lệ Vấn Chiêu: "..."Lệ Đình: "..."Quản gia ngốc, thật hay giả cũng không phân biệt nổi. Lệ Đình bất giác hoài nghi quyết định giao phó nhiệm vụ cho Cảnh Nghi.Người như này thì theo dõi anh mình kiểu gì đây?Lệ Đình thu điện thoại lại, cau mày hỏi: "Cảnh Quản gia, sao gọi điện mà cậu không bắt máy?"Cảnh Nghi chớp chớp mắt, dần hoàn hồn: "Anh gọi tôi á?""Không gọi được nên tôi mới nhắn tin," Lệ Đình đáp, rồi nhướng mày: "Đừng bảo là cậu chặn số tôi nhé?""Không có đâu." Cảnh Nghi vội mở điện thoại kiểm tra, sau đó đề xuất đầy thành thật: "Tam thiếu gia, lần sau nếu gọi tôi không được, cứ thử gọi vào thẻ ngân hàng Hoa Hạ của tôi."Lệ Đình: "..."Cái đồ mê tiền, đúng là cạn lời!Nhưng xét thấy cũng còn chút nhanh trí, nên tạm tha. Lệ Đình chào Lệ Vấn Chiêu, rồi đi ngang qua Cảnh Nghi. Trước khi rời khỏi thang máy, anh dùng ánh mắt "ra hiệu".Lệ Đình: o0.Q

Chương 68: Trên đường lượm được một ông trùm tài phiệt