Cảnh Nghi mở mắt ra, phát hiện trước mặt mình là hai khuôn mặt trắng bệch.

Cậu vuốt vuốt cái đầu đau nhức rồi đứng dậy, phát hiện mình đang đứng ở đầu một cây cầu âm u, trời đất u ám, gió âm thổi từng cơn, nhìn quanh không thấy một bóng cây cỏ, hoang vu đến rợn người.