Cả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính…
Chương 23
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Mẫu thân vội vàng hỏi: "Vậy Tam thúc thì sao?" Ca ca đáp: "Thôi đừng nhắc nữa! Nhị hoàng tử bên kia đã chẳng đoái hoài gì đến chúng ta, ta và phụ thân đành chia nhau đi tìm Tam thúc, nhưng bọn họ chỉ cho chút bạc rồi đuổi chúng ta đi, còn nói rằng chúng ta đã chọc giận Hoàng thượng, ai nấy đều biết, tốt nhất là đừng nên liên lụy đến họ." Bọn họ đã tìm hết thân thích bạn bè suốt một ngày trời, nhưng đến tận nửa đêm cũng chẳng nhận được hồi âm nào. Cuối cùng, chỉ có một vị tiểu quan mà trước kia phụ thân từng giúp đỡ vô tình cho bọn họ tá túc qua đêm. Sáng sớm hôm sau, họ liền vội vã trở về. Phụ thân liền quyết định: "Hiện tại, chỉ còn cách là quay về Long Khâu thôi." Long Khâu chính là quê hương của phụ thân. Mọi người đành phải nghe theo ông. Phụ thân dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, rồi bước về phía căn nhà tồi tàn bên cạnh, ra lệnh: "Tất cả lại đây cho ta!" Chúng ta chẳng hiểu gì, cũng chẳng biết ông muốn làm gì, chỉ theo bản năng mà bước theo. Mẫu thân bỗng nhiên kéo tay ta lại, lùi về phía sau cùng: "Phụ thân con muốn khám người đấy, con nhớ phải cất giấu cẩn thận!" Nàng vội vã nói nhỏ vào tai ta một câu, rồi nhét vội vào tay ta một viên trân châu tròn trịa. Ta còn đang mờ mịt thì mẫu thân đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thong thả bước vào phòng bên. Ta cúi đầu nhìn, thì thấy trong tay mình đang nắm một viên trân châu to bằng ngón tay cái. Màu sắc thuần khiết, trắng ngần không tì vết, vừa nhìn đã biết là vật phẩm giá trị liên thành. Nàng bảo ta cất kỹ, nhưng ta biết giấu vào đâu bây giờ? Bên ngoài người ta đầy cả, vô số đôi mắt đang dán chặt lấy, ta mà cất tạm ở đâu gần đây, chắc chắn sẽ bị người ta nhặt mất ngay. "Vương Trân Trân đâu? Còn không mau vào đây!" Phụ thân đứng ở cửa ra lệnh. Ta đờ người. Thế là ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội cất giấu viên trân châu, đành phải nắm chặt nó trong tay. Đợi khi mọi người đã tề tựu đông đủ, phụ thân liền lên tiếng: "Khi khám xét tịch thu gia sản, chắc chắn trong số các ngươi có người đã lấy trộm đồ, bây giờ hãy mau giao nộp lại đây." Huynh trưởng cũng tiếp lời: "Chu đại sứ đã từng nói là sẽ cho chúng ta một cơ hội, ông ta thấy có người lấy đồ, đều làm ngơ cho qua chuyện... " Thì ra, khi khám xét nhà cửa, Chu đại sứ nhận lệnh của Nhị hoàng tử, thấy mọi người thừa cơ lấy đồ mang đi, nếu như không quá đáng thì cũng đều cho qua. Chuyện này vốn không thể làm ầm ĩ, vậy nên chỉ có ông ta và hai thuộc hạ thân tín là biết rõ. Còn lại, những binh lính khác đều chỉ làm theo quy định mà thôi. Ai có thể lấy được đồ, tất cả đều là do vận may. Ta nghĩ đến Ngũ di nương xấu số, lòng đau như cắt, thở không nổi. Nếu như lúc ấy Chu đại sứ là người phụ trách khám xét phòng của nàng, có lẽ số bạc nàng mang theo đã không bị ai lấy mất, và nàng cũng chẳng phải c.h.ế.t vì tranh giành của cải. Chỉ tiếc là không có chữ "nếu như" ở đời.
Mẫu thân vội vàng hỏi: "Vậy Tam thúc thì sao?"
Ca ca đáp: "Thôi đừng nhắc nữa! Nhị hoàng tử bên kia đã chẳng đoái hoài gì đến chúng ta, ta và phụ thân đành chia nhau đi tìm Tam thúc, nhưng bọn họ chỉ cho chút bạc rồi đuổi chúng ta đi, còn nói rằng chúng ta đã chọc giận Hoàng thượng, ai nấy đều biết, tốt nhất là đừng nên liên lụy đến họ."
Bọn họ đã tìm hết thân thích bạn bè suốt một ngày trời, nhưng đến tận nửa đêm cũng chẳng nhận được hồi âm nào. Cuối cùng, chỉ có một vị tiểu quan mà trước kia phụ thân từng giúp đỡ vô tình cho bọn họ tá túc qua đêm.
Sáng sớm hôm sau, họ liền vội vã trở về.
Phụ thân liền quyết định: "Hiện tại, chỉ còn cách là quay về Long Khâu thôi."
Long Khâu chính là quê hương của phụ thân. Mọi người đành phải nghe theo ông. Phụ thân dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, rồi bước về phía căn nhà tồi tàn bên cạnh, ra lệnh: "Tất cả lại đây cho ta!"
Chúng ta chẳng hiểu gì, cũng chẳng biết ông muốn làm gì, chỉ theo bản năng mà bước theo.
Mẫu thân bỗng nhiên kéo tay ta lại, lùi về phía sau cùng: "Phụ thân con muốn khám người đấy, con nhớ phải cất giấu cẩn thận!"
Nàng vội vã nói nhỏ vào tai ta một câu, rồi nhét vội vào tay ta một viên trân châu tròn trịa. Ta còn đang mờ mịt thì mẫu thân đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thong thả bước vào phòng bên.
Ta cúi đầu nhìn, thì thấy trong tay mình đang nắm một viên trân châu to bằng ngón tay cái. Màu sắc thuần khiết, trắng ngần không tì vết, vừa nhìn đã biết là vật phẩm giá trị liên thành.
Nàng bảo ta cất kỹ, nhưng ta biết giấu vào đâu bây giờ?
Bên ngoài người ta đầy cả, vô số đôi mắt đang dán chặt lấy, ta mà cất tạm ở đâu gần đây, chắc chắn sẽ bị người ta nhặt mất ngay.
"Vương Trân Trân đâu? Còn không mau vào đây!" Phụ thân đứng ở cửa ra lệnh.
Ta đờ người. Thế là ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội cất giấu viên trân châu, đành phải nắm chặt nó trong tay.
Đợi khi mọi người đã tề tựu đông đủ, phụ thân liền lên tiếng: "Khi khám xét tịch thu gia sản, chắc chắn trong số các ngươi có người đã lấy trộm đồ, bây giờ hãy mau giao nộp lại đây."
Huynh trưởng cũng tiếp lời: "Chu đại sứ đã từng nói là sẽ cho chúng ta một cơ hội, ông ta thấy có người lấy đồ, đều làm ngơ cho qua chuyện... "
Thì ra, khi khám xét nhà cửa, Chu đại sứ nhận lệnh của Nhị hoàng tử, thấy mọi người thừa cơ lấy đồ mang đi, nếu như không quá đáng thì cũng đều cho qua.
Chuyện này vốn không thể làm ầm ĩ, vậy nên chỉ có ông ta và hai thuộc hạ thân tín là biết rõ. Còn lại, những binh lính khác đều chỉ làm theo quy định mà thôi. Ai có thể lấy được đồ, tất cả đều là do vận may.
Ta nghĩ đến Ngũ di nương xấu số, lòng đau như cắt, thở không nổi. Nếu như lúc ấy Chu đại sứ là người phụ trách khám xét phòng của nàng, có lẽ số bạc nàng mang theo đã không bị ai lấy mất, và nàng cũng chẳng phải c.h.ế.t vì tranh giành của cải.
Chỉ tiếc là không có chữ "nếu như" ở đời.
Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải. Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái. Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền. Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch. Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa. Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung! Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh. Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Mẫu thân vội vàng hỏi: "Vậy Tam thúc thì sao?" Ca ca đáp: "Thôi đừng nhắc nữa! Nhị hoàng tử bên kia đã chẳng đoái hoài gì đến chúng ta, ta và phụ thân đành chia nhau đi tìm Tam thúc, nhưng bọn họ chỉ cho chút bạc rồi đuổi chúng ta đi, còn nói rằng chúng ta đã chọc giận Hoàng thượng, ai nấy đều biết, tốt nhất là đừng nên liên lụy đến họ." Bọn họ đã tìm hết thân thích bạn bè suốt một ngày trời, nhưng đến tận nửa đêm cũng chẳng nhận được hồi âm nào. Cuối cùng, chỉ có một vị tiểu quan mà trước kia phụ thân từng giúp đỡ vô tình cho bọn họ tá túc qua đêm. Sáng sớm hôm sau, họ liền vội vã trở về. Phụ thân liền quyết định: "Hiện tại, chỉ còn cách là quay về Long Khâu thôi." Long Khâu chính là quê hương của phụ thân. Mọi người đành phải nghe theo ông. Phụ thân dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, rồi bước về phía căn nhà tồi tàn bên cạnh, ra lệnh: "Tất cả lại đây cho ta!" Chúng ta chẳng hiểu gì, cũng chẳng biết ông muốn làm gì, chỉ theo bản năng mà bước theo. Mẫu thân bỗng nhiên kéo tay ta lại, lùi về phía sau cùng: "Phụ thân con muốn khám người đấy, con nhớ phải cất giấu cẩn thận!" Nàng vội vã nói nhỏ vào tai ta một câu, rồi nhét vội vào tay ta một viên trân châu tròn trịa. Ta còn đang mờ mịt thì mẫu thân đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thong thả bước vào phòng bên. Ta cúi đầu nhìn, thì thấy trong tay mình đang nắm một viên trân châu to bằng ngón tay cái. Màu sắc thuần khiết, trắng ngần không tì vết, vừa nhìn đã biết là vật phẩm giá trị liên thành. Nàng bảo ta cất kỹ, nhưng ta biết giấu vào đâu bây giờ? Bên ngoài người ta đầy cả, vô số đôi mắt đang dán chặt lấy, ta mà cất tạm ở đâu gần đây, chắc chắn sẽ bị người ta nhặt mất ngay. "Vương Trân Trân đâu? Còn không mau vào đây!" Phụ thân đứng ở cửa ra lệnh. Ta đờ người. Thế là ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội cất giấu viên trân châu, đành phải nắm chặt nó trong tay. Đợi khi mọi người đã tề tựu đông đủ, phụ thân liền lên tiếng: "Khi khám xét tịch thu gia sản, chắc chắn trong số các ngươi có người đã lấy trộm đồ, bây giờ hãy mau giao nộp lại đây." Huynh trưởng cũng tiếp lời: "Chu đại sứ đã từng nói là sẽ cho chúng ta một cơ hội, ông ta thấy có người lấy đồ, đều làm ngơ cho qua chuyện... " Thì ra, khi khám xét nhà cửa, Chu đại sứ nhận lệnh của Nhị hoàng tử, thấy mọi người thừa cơ lấy đồ mang đi, nếu như không quá đáng thì cũng đều cho qua. Chuyện này vốn không thể làm ầm ĩ, vậy nên chỉ có ông ta và hai thuộc hạ thân tín là biết rõ. Còn lại, những binh lính khác đều chỉ làm theo quy định mà thôi. Ai có thể lấy được đồ, tất cả đều là do vận may. Ta nghĩ đến Ngũ di nương xấu số, lòng đau như cắt, thở không nổi. Nếu như lúc ấy Chu đại sứ là người phụ trách khám xét phòng của nàng, có lẽ số bạc nàng mang theo đã không bị ai lấy mất, và nàng cũng chẳng phải c.h.ế.t vì tranh giành của cải. Chỉ tiếc là không có chữ "nếu như" ở đời.