Tác giả:

Cả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính…

Chương 24

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Nghe phụ, huynh nói vậy, mọi người đều nhao nhao lên tiếng mình không lấy gì cả. Sắc mặt phụ thân càng lúc càng sa sầm, mẫu thân liền đứng ra trước tiên, nói: "Lão gia, thiếp không lấy gì cả, xin nguyện ý là người đầu tiên để người khám xét." Phụ thân quả nhiên kéo bà sang một bên để khám xét. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng ta lại một lần nữa lạnh giá. Ông ta vậy mà ngay cả thê tử mình cũng không tha. Trên người mẫu thân chẳng có gì, bà chỉnh lại y phục rồi nói: "Lão gia, đều là nữ quyến trong nhà, chi bằng để thiếp khám xét cho tiện." Phụ thân cũng gật đầu đồng ý. Mẫu thân liền gọi ta: "Trân Trân, con lại đây." Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu là mẫu thân khám người thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng, ta vừa mới bước tới, Vương Bảo Bảo đã nhảy ra nói: "Thật bất công! Mẫu tử ruột mà khám người nhau, thì có thể tìm ra được gì chứ?" Ta cạn lời. Cái con Vương Bảo Bảo này, thật khiến người ta hết lần này đến lần khác d.a.o động giữa việc thích và ghét nàng ta. Sắc mặt mẫu thân khẽ biến đổi, nói: "Vậy thì để ta khám người ngươi trước vậy!" Nói rồi, mẫu thân cố ý kéo tóc, giật áo nàng ta, khiến Vương Bảo Bảo kêu la oai oái cả lên. Nhị di nương thấy thế liền ngồi không yên, bèn lên tiếng: "Vậy để ta khám người Vương Trân Trân!" Ta đường đường là con gái ruột, lại còn là đích nữ, mà cũng phải chịu cảnh bị khám người! Sao ông ta không tự khám xét mình, hay là khám xét ca ca chứ? Nhìn thấy sự việc đã an bài xong xuôi, trong lúc tình thế cấp bách, ta đành thừa lúc mọi người không để ý mà giấu viên trân châu vào miệng. Nhị di nương và Vương Bảo Bảo được phụ thân gật đầu ưng thuận, liền vênh váo đắc ý tiến đến khám xét người ta. Tìm kiếm nửa ngày trời mà chẳng thấy gì, Vương Bảo Bảo liền hỏi ta: "Sao ngươi cứ im lặng thế? Chẳng lẽ là ngậm trong miệng?" Vương Bảo Bảo, ta hận ngươi! Đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì ta sẽ làm tới cùng! Ta cố ý hừ lạnh một tiếng, rồi nghiêng đầu nuốt viên trân châu xuống, mắng: "Vương Bảo Bảo, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!" "Há miệng ra!" Ta ngoan ngoãn há miệng, Vương Bảo Bảo kiểm tra xong, hậm hực nói: "Chẳng có gì cả." Ta nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đến khi mẫu thân khám xét tới Lưu ma ma, thì bà ta liền nhanh chóng lùi lại phía sau, nói: "Đồ mà ta lấy, chính là của ta!" Nói xong, Lưu ma ma liền xoay người bỏ chạy. “Đừng để cho nó chạy thoát!" Ca ca dẫn đầu xông lên, nhào tới quật ngã Lưu ma ma xuống đất. Cuối cùng, ca ca cũng khám xét được một chiếc ngọc trâm từ trên người bà. Mẫu thân thì mang bộ dạng báo thù, khám xét từ người Nhị di nương ra một thỏi vàng. Đại di nương vốn tính tình hiền lành, nên chẳng mang theo gì cả. Điều khiến ta bất ngờ nhất, chính là Tam di nương, một người vốn rất thông minh, vậy mà cũng không mang ra được thứ gì. Phụ thân không tin, liền chất vấn nàng. 

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Nghe phụ, huynh nói vậy, mọi người đều nhao nhao lên tiếng mình không lấy gì cả. Sắc mặt phụ thân càng lúc càng sa sầm, mẫu thân liền đứng ra trước tiên, nói: "Lão gia, thiếp không lấy gì cả, xin nguyện ý là người đầu tiên để người khám xét." Phụ thân quả nhiên kéo bà sang một bên để khám xét. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng ta lại một lần nữa lạnh giá. Ông ta vậy mà ngay cả thê tử mình cũng không tha. Trên người mẫu thân chẳng có gì, bà chỉnh lại y phục rồi nói: "Lão gia, đều là nữ quyến trong nhà, chi bằng để thiếp khám xét cho tiện." Phụ thân cũng gật đầu đồng ý. Mẫu thân liền gọi ta: "Trân Trân, con lại đây." Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu là mẫu thân khám người thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng, ta vừa mới bước tới, Vương Bảo Bảo đã nhảy ra nói: "Thật bất công! Mẫu tử ruột mà khám người nhau, thì có thể tìm ra được gì chứ?" Ta cạn lời. Cái con Vương Bảo Bảo này, thật khiến người ta hết lần này đến lần khác d.a.o động giữa việc thích và ghét nàng ta. Sắc mặt mẫu thân khẽ biến đổi, nói: "Vậy thì để ta khám người ngươi trước vậy!" Nói rồi, mẫu thân cố ý kéo tóc, giật áo nàng ta, khiến Vương Bảo Bảo kêu la oai oái cả lên. Nhị di nương thấy thế liền ngồi không yên, bèn lên tiếng: "Vậy để ta khám người Vương Trân Trân!" Ta đường đường là con gái ruột, lại còn là đích nữ, mà cũng phải chịu cảnh bị khám người! Sao ông ta không tự khám xét mình, hay là khám xét ca ca chứ? Nhìn thấy sự việc đã an bài xong xuôi, trong lúc tình thế cấp bách, ta đành thừa lúc mọi người không để ý mà giấu viên trân châu vào miệng. Nhị di nương và Vương Bảo Bảo được phụ thân gật đầu ưng thuận, liền vênh váo đắc ý tiến đến khám xét người ta. Tìm kiếm nửa ngày trời mà chẳng thấy gì, Vương Bảo Bảo liền hỏi ta: "Sao ngươi cứ im lặng thế? Chẳng lẽ là ngậm trong miệng?" Vương Bảo Bảo, ta hận ngươi! Đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì ta sẽ làm tới cùng! Ta cố ý hừ lạnh một tiếng, rồi nghiêng đầu nuốt viên trân châu xuống, mắng: "Vương Bảo Bảo, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!" "Há miệng ra!" Ta ngoan ngoãn há miệng, Vương Bảo Bảo kiểm tra xong, hậm hực nói: "Chẳng có gì cả." Ta nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đến khi mẫu thân khám xét tới Lưu ma ma, thì bà ta liền nhanh chóng lùi lại phía sau, nói: "Đồ mà ta lấy, chính là của ta!" Nói xong, Lưu ma ma liền xoay người bỏ chạy. “Đừng để cho nó chạy thoát!" Ca ca dẫn đầu xông lên, nhào tới quật ngã Lưu ma ma xuống đất. Cuối cùng, ca ca cũng khám xét được một chiếc ngọc trâm từ trên người bà. Mẫu thân thì mang bộ dạng báo thù, khám xét từ người Nhị di nương ra một thỏi vàng. Đại di nương vốn tính tình hiền lành, nên chẳng mang theo gì cả. Điều khiến ta bất ngờ nhất, chính là Tam di nương, một người vốn rất thông minh, vậy mà cũng không mang ra được thứ gì. Phụ thân không tin, liền chất vấn nàng. 

Xuân LanTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả gia đình từ đó trôi dạt đầu đường xó chợ, sống lay lắt qua ngày. Phụ thân và ca ca quyết định bán bớt nữ quyến trong nhà để trang trải.   Ban đầu là bán đám ma ma, nha hoàn. Sau đó thì bán đến các di nương. Cuối cùng, họ bắt đầu bán cả con gái.   Để không bị bán, mỗi tháng ta phải nộp lên một xâu tiền. Đám di nương, tỷ muội vốn đấu đá nhau đến trời đất u ám mặt mày tối tăm, nay đều cuống cuồng tìm mọi cách kiếm tiền.   Đáng hận là ta chẳng biết chế xà phòng, cũng chẳng thể chế tạo máy bay. Đến thơ cổ học từ trước cũng chỉ nhớ được vài câu danh ngôn, còn lại quên sạch.   Kỹ năng duy nhất ta có là vẽ tranh, nhưng trình độ lại chẳng thể so được với các tài tử giai nhân thời cổ. Nhưng không sao, ta cũng có một lợi thế lớn - đó là ta vô liêm sỉ hơn người xưa.   Ta vẽ tranh không đẹp, nhưng ta biết vẽ tranh xuân cung!   Ta tên là Vương Trân Trân. Ta đã xuyên không rồi. Xuyên thành con gái của một vị quan ngũ phẩm nào đó, ở một triều đại vô danh.   Hơn nữa còn là đích nữ (con gái chính… Nghe phụ, huynh nói vậy, mọi người đều nhao nhao lên tiếng mình không lấy gì cả. Sắc mặt phụ thân càng lúc càng sa sầm, mẫu thân liền đứng ra trước tiên, nói: "Lão gia, thiếp không lấy gì cả, xin nguyện ý là người đầu tiên để người khám xét." Phụ thân quả nhiên kéo bà sang một bên để khám xét. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng ta lại một lần nữa lạnh giá. Ông ta vậy mà ngay cả thê tử mình cũng không tha. Trên người mẫu thân chẳng có gì, bà chỉnh lại y phục rồi nói: "Lão gia, đều là nữ quyến trong nhà, chi bằng để thiếp khám xét cho tiện." Phụ thân cũng gật đầu đồng ý. Mẫu thân liền gọi ta: "Trân Trân, con lại đây." Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu là mẫu thân khám người thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thế nhưng, ta vừa mới bước tới, Vương Bảo Bảo đã nhảy ra nói: "Thật bất công! Mẫu tử ruột mà khám người nhau, thì có thể tìm ra được gì chứ?" Ta cạn lời. Cái con Vương Bảo Bảo này, thật khiến người ta hết lần này đến lần khác d.a.o động giữa việc thích và ghét nàng ta. Sắc mặt mẫu thân khẽ biến đổi, nói: "Vậy thì để ta khám người ngươi trước vậy!" Nói rồi, mẫu thân cố ý kéo tóc, giật áo nàng ta, khiến Vương Bảo Bảo kêu la oai oái cả lên. Nhị di nương thấy thế liền ngồi không yên, bèn lên tiếng: "Vậy để ta khám người Vương Trân Trân!" Ta đường đường là con gái ruột, lại còn là đích nữ, mà cũng phải chịu cảnh bị khám người! Sao ông ta không tự khám xét mình, hay là khám xét ca ca chứ? Nhìn thấy sự việc đã an bài xong xuôi, trong lúc tình thế cấp bách, ta đành thừa lúc mọi người không để ý mà giấu viên trân châu vào miệng. Nhị di nương và Vương Bảo Bảo được phụ thân gật đầu ưng thuận, liền vênh váo đắc ý tiến đến khám xét người ta. Tìm kiếm nửa ngày trời mà chẳng thấy gì, Vương Bảo Bảo liền hỏi ta: "Sao ngươi cứ im lặng thế? Chẳng lẽ là ngậm trong miệng?" Vương Bảo Bảo, ta hận ngươi! Đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì ta sẽ làm tới cùng! Ta cố ý hừ lạnh một tiếng, rồi nghiêng đầu nuốt viên trân châu xuống, mắng: "Vương Bảo Bảo, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!" "Há miệng ra!" Ta ngoan ngoãn há miệng, Vương Bảo Bảo kiểm tra xong, hậm hực nói: "Chẳng có gì cả." Ta nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đến khi mẫu thân khám xét tới Lưu ma ma, thì bà ta liền nhanh chóng lùi lại phía sau, nói: "Đồ mà ta lấy, chính là của ta!" Nói xong, Lưu ma ma liền xoay người bỏ chạy. “Đừng để cho nó chạy thoát!" Ca ca dẫn đầu xông lên, nhào tới quật ngã Lưu ma ma xuống đất. Cuối cùng, ca ca cũng khám xét được một chiếc ngọc trâm từ trên người bà. Mẫu thân thì mang bộ dạng báo thù, khám xét từ người Nhị di nương ra một thỏi vàng. Đại di nương vốn tính tình hiền lành, nên chẳng mang theo gì cả. Điều khiến ta bất ngờ nhất, chính là Tam di nương, một người vốn rất thông minh, vậy mà cũng không mang ra được thứ gì. Phụ thân không tin, liền chất vấn nàng. 

Chương 24