Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 2

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Hắn ta lạnh lùng nhìn, không phân rõ được vẻ vui buồn. Hắn ta xem từng bức tranh."Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thích trẫm à?"Lòng ta không ngừng chìm xuống, vô cùng sợ hãi và lo lắng, như thể có thứ gì đó quý giá nhất sắp sửa bị mất mãi mãi.Hắn ta luôn gọi ta là "Quỳnh Hoa".Quỳnh ngọc quý giá, rực rỡ sắc màu. Kỷ Chiêu từng nói chỉ có hai chữ này mới xứng đáng với ta, xứng đáng với người muội muội tốt nhất của hắn ta.Lần này, hắn ta gọi ta tên ta đầy đủ họ tên, không chút cảm xúc: "Kỷ Vĩnh Hòa".Ta cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng bị siết chặt bởi sự sợ hãi và xấu hổ.Nói không ra lời, ta chỉ khóc nức nở vì sợ hãi, cố gắng bám lấy tay áo long bào của hắn ta, liên tục nài nỉ gọi hắn ta "ca ca".Kỷ Chiêu không cho phép ta chạm vào hắn ta.Hắn ta nhíu mày lạnh lùng hất tay áo ra, hắn ta nhìn vào mắt ta, đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng."Ai cho phép ngươi đụng vào trẫm!"Khi ta run rẩy thu tay lại, hắn ta cúi người xuống, những ngón tay thon dài nhưng lạnh lẽo siết chặt cằm ta: "Đúng là con hoang do yêu phi sinh ra, thật dơ bẩn!"Huynh trưởng mà ta kính trọng và yêu mến nhất, lại cười nói mẫu phi ta là yêu phi, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm gọi ta là con hoang, dơ bẩn."Ngay cả ca ca cũng muốn."Hắn ta khẽ khẽ cười khẩy, như thể đã nhìn thấu bí mật kinh tởm nhất.Câu nói đó xé nát tất cả. Cả tình cảm và sự thật mà ta cẩn thận che giấu.02Kỳ thật chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt.Câu nói đó nghẹn ngào trong cổ họng ta.Có lẽ cũng không cần phải nói nữa...Kỷ Chiêu cúi mắt nhìn ta lần cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự chán ghét tột độ.Như những mũi kim sắt, từng nhát đ.â.m vào nơi mềm yếu nhất trong tim ta.Cho đến khi trái tim ta bị đ.â.m nát đến huyết nhục mơ hồ cũng không dừng lại.Kỷ Chiêu tự tay châm lửa, đốt cháy toàn bộ tranh vẽ hắn ta trong phòng.Có biết bao nhiêu đêm, ta trốn trong căn phòng tối tăm, với tâm trạng thành kính mà từng nét vẽ tỉ mỉ phác họa nên đôi mắt, nụ cười của hắn ta.Tình yêu thầm kín không dám nói ra của ta, chỉ đổi lấy một câu nói của hắn ta.Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật dơ bẩn!Kỷ Chiêu đã đi rồi.Bỏ mặc ta một mình trong căn phòng tối tăm bị thiêu rụi, không quan tâm liệu ta có bị ngọn lửa này thiêu c.h.ế.t hay không.

Hắn ta lạnh lùng nhìn, không phân rõ được vẻ vui buồn. Hắn ta xem từng bức tranh.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thích trẫm à?"

Lòng ta không ngừng chìm xuống, vô cùng sợ hãi và lo lắng, như thể có thứ gì đó quý giá nhất sắp sửa bị mất mãi mãi.

Hắn ta luôn gọi ta là "Quỳnh Hoa".

Quỳnh ngọc quý giá, rực rỡ sắc màu. Kỷ Chiêu từng nói chỉ có hai chữ này mới xứng đáng với ta, xứng đáng với người muội muội tốt nhất của hắn ta.

Lần này, hắn ta gọi ta tên ta đầy đủ họ tên, không chút cảm xúc: "Kỷ Vĩnh Hòa".

Ta cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng bị siết chặt bởi sự sợ hãi và xấu hổ.

Nói không ra lời, ta chỉ khóc nức nở vì sợ hãi, cố gắng bám lấy tay áo long bào của hắn ta, liên tục nài nỉ gọi hắn ta "ca ca".

Kỷ Chiêu không cho phép ta chạm vào hắn ta.

Hắn ta nhíu mày lạnh lùng hất tay áo ra, hắn ta nhìn vào mắt ta, đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng.

"Ai cho phép ngươi đụng vào trẫm!"

Khi ta run rẩy thu tay lại, hắn ta cúi người xuống, những ngón tay thon dài nhưng lạnh lẽo siết chặt cằm ta: "Đúng là con hoang do yêu phi sinh ra, thật dơ bẩn!"

Huynh trưởng mà ta kính trọng và yêu mến nhất, lại cười nói mẫu phi ta là yêu phi, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm gọi ta là con hoang, dơ bẩn.

"Ngay cả ca ca cũng muốn."

Hắn ta khẽ khẽ cười khẩy, như thể đã nhìn thấu bí mật kinh tởm nhất.

Câu nói đó xé nát tất cả. Cả tình cảm và sự thật mà ta cẩn thận che giấu.

02

Kỳ thật chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt.

Câu nói đó nghẹn ngào trong cổ họng ta.

Có lẽ cũng không cần phải nói nữa...

Kỷ Chiêu cúi mắt nhìn ta lần cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự chán ghét tột độ.

Như những mũi kim sắt, từng nhát đ.â.m vào nơi mềm yếu nhất trong tim ta.

Cho đến khi trái tim ta bị đ.â.m nát đến huyết nhục mơ hồ cũng không dừng lại.

Kỷ Chiêu tự tay châm lửa, đốt cháy toàn bộ tranh vẽ hắn ta trong phòng.

Có biết bao nhiêu đêm, ta trốn trong căn phòng tối tăm, với tâm trạng thành kính mà từng nét vẽ tỉ mỉ phác họa nên đôi mắt, nụ cười của hắn ta.

Tình yêu thầm kín không dám nói ra của ta, chỉ đổi lấy một câu nói của hắn ta.

Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật dơ bẩn!

Kỷ Chiêu đã đi rồi.

Bỏ mặc ta một mình trong căn phòng tối tăm bị thiêu rụi, không quan tâm liệu ta có bị ngọn lửa này thiêu c.h.ế.t hay không.

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Hắn ta lạnh lùng nhìn, không phân rõ được vẻ vui buồn. Hắn ta xem từng bức tranh."Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thích trẫm à?"Lòng ta không ngừng chìm xuống, vô cùng sợ hãi và lo lắng, như thể có thứ gì đó quý giá nhất sắp sửa bị mất mãi mãi.Hắn ta luôn gọi ta là "Quỳnh Hoa".Quỳnh ngọc quý giá, rực rỡ sắc màu. Kỷ Chiêu từng nói chỉ có hai chữ này mới xứng đáng với ta, xứng đáng với người muội muội tốt nhất của hắn ta.Lần này, hắn ta gọi ta tên ta đầy đủ họ tên, không chút cảm xúc: "Kỷ Vĩnh Hòa".Ta cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng bị siết chặt bởi sự sợ hãi và xấu hổ.Nói không ra lời, ta chỉ khóc nức nở vì sợ hãi, cố gắng bám lấy tay áo long bào của hắn ta, liên tục nài nỉ gọi hắn ta "ca ca".Kỷ Chiêu không cho phép ta chạm vào hắn ta.Hắn ta nhíu mày lạnh lùng hất tay áo ra, hắn ta nhìn vào mắt ta, đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng."Ai cho phép ngươi đụng vào trẫm!"Khi ta run rẩy thu tay lại, hắn ta cúi người xuống, những ngón tay thon dài nhưng lạnh lẽo siết chặt cằm ta: "Đúng là con hoang do yêu phi sinh ra, thật dơ bẩn!"Huynh trưởng mà ta kính trọng và yêu mến nhất, lại cười nói mẫu phi ta là yêu phi, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm gọi ta là con hoang, dơ bẩn."Ngay cả ca ca cũng muốn."Hắn ta khẽ khẽ cười khẩy, như thể đã nhìn thấu bí mật kinh tởm nhất.Câu nói đó xé nát tất cả. Cả tình cảm và sự thật mà ta cẩn thận che giấu.02Kỳ thật chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt.Câu nói đó nghẹn ngào trong cổ họng ta.Có lẽ cũng không cần phải nói nữa...Kỷ Chiêu cúi mắt nhìn ta lần cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự chán ghét tột độ.Như những mũi kim sắt, từng nhát đ.â.m vào nơi mềm yếu nhất trong tim ta.Cho đến khi trái tim ta bị đ.â.m nát đến huyết nhục mơ hồ cũng không dừng lại.Kỷ Chiêu tự tay châm lửa, đốt cháy toàn bộ tranh vẽ hắn ta trong phòng.Có biết bao nhiêu đêm, ta trốn trong căn phòng tối tăm, với tâm trạng thành kính mà từng nét vẽ tỉ mỉ phác họa nên đôi mắt, nụ cười của hắn ta.Tình yêu thầm kín không dám nói ra của ta, chỉ đổi lấy một câu nói của hắn ta.Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật dơ bẩn!Kỷ Chiêu đã đi rồi.Bỏ mặc ta một mình trong căn phòng tối tăm bị thiêu rụi, không quan tâm liệu ta có bị ngọn lửa này thiêu c.h.ế.t hay không.

Chương 2