Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 3

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Cùng ngày, thánh chỉ từ trên triều được truyền đến.Kỷ Chiêu ban hôn, gả ta cho Khương Thái phó, người hơn ta hơn mười mấy tuổi, gần ba mươi tuổi.Thái giám truyền chỉ bảo ta quỳ xuống tiếp chỉ.Ta sững sờ hồi lâu, rồi mới cười nói không thể nào."Hoàng huynh không thể gả ta đi, càng không thể gả ta cho kẻ mà huynh ấy hận nhất như Khương Lăng!"Năm mười tuổi, hắn ta đã thề: "Ta là ca ca của Vĩnh Hòa, đời này sẽ bảo vệ và yêu thương muội! Sẽ không ai có thể qua mặt ta mà bắt nạt muội."Mà giờ đây, người bắt nạt ta lại chính là hắn ta!Cung nhân chờ không nổi liền ném thánh chỉ xuống trước mặt ta: "Công chúa điện hạ tự xem đi, thánh chỉ do Hoàng thượng đích thân viết, có đóng dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng."Chữ viết trên thánh chỉ sắc bén, giống như đôi mày lạnh lùng của Kỷ Chiêu.Ta lảo đảo đứng dậy từ đống tro tàn, cười và lau đi đôi mắt đỏ hoe: "Ta không tin, ta muốn đích thân huynh ấy nói." "Ta muốn huynh ấy đích thân nói rằng, huynh ấy không cần ta nữa!"Ba ngày qua, ta quỳ gối bên ngoài Chiêu Hòa Cung, mà hắn ta không hề bước ra khỏi cung điện nửa bước, cũng không nhìn ta lấy một lần.Cung nhân run rẩy truyền tin: "Công chúa Quỳnh Hoa quỳ gối bên ngoài, ba ngày rồi không đứng dậy."Giọng nói lạnh nhạt và mơ hồ vang vọng từ trong điện: "Nàng ta muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ.""Dám vọng tưởng huynh trưởng, nàng ta đáng phải quỳ!" Chỉ một câu nói của Kỷ Chiêu đã định tội ta trước mặt mọi người trong cung.Cơ thể ta lạnh toát, mặt đỏ bừng bừng.Những cung nữ đi lại ngang qua ta, họ chế giễu, khe khẽ nói: "Hèn hạ, lẳng lơ!""Hoàng thượng sủng ái nàng ta đến vậy, phong nàng ta làm Công chúa Quỳnh Hoa, mà nàng ta lại nảy sinh ý đồ đó!""May mà được Dư Quý nhân phát hiện, nếu không, Hoàng thượng vẫn còn bị che mắt, thì không biết nàng ta sẽ phạm tội to lớn gì đây. Đó là trái với luân thường đạo lý đấy!"03Không phải!Chuyện không phải như vậy!Mưa hòa vào mắt, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Khi ta ngã xuống vũng nước, ta nhìn thấy Kỷ Chiêu với sắc mặt lạnh lùng bước ra. Ta muốn níu lấy vạt áo hắn ta và nói ra sự thật.Ta không phải là muội muội ruột thịt của ngươi!Người được ta gọi là mẫu phi, là mỹ nhân cống nạp từ Tây Vực, da bà ta trắng như tuyết, mắt màu hổ phách, nhan sắc khuynh thành.Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, tiên đế đã không thể rời mắt.

Cùng ngày, thánh chỉ từ trên triều được truyền đến.

Kỷ Chiêu ban hôn, gả ta cho Khương Thái phó, người hơn ta hơn mười mấy tuổi, gần ba mươi tuổi.

Thái giám truyền chỉ bảo ta quỳ xuống tiếp chỉ.

Ta sững sờ hồi lâu, rồi mới cười nói không thể nào.

"Hoàng huynh không thể gả ta đi, càng không thể gả ta cho kẻ mà huynh ấy hận nhất như Khương Lăng!"

Năm mười tuổi, hắn ta đã thề: "Ta là ca ca của Vĩnh Hòa, đời này sẽ bảo vệ và yêu thương muội! Sẽ không ai có thể qua mặt ta mà bắt nạt muội."

Mà giờ đây, người bắt nạt ta lại chính là hắn ta!

Cung nhân chờ không nổi liền ném thánh chỉ xuống trước mặt ta: "Công chúa điện hạ tự xem đi, thánh chỉ do Hoàng thượng đích thân viết, có đóng dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng."

Chữ viết trên thánh chỉ sắc bén, giống như đôi mày lạnh lùng của Kỷ Chiêu.

Ta lảo đảo đứng dậy từ đống tro tàn, cười và lau đi đôi mắt đỏ hoe: "Ta không tin, ta muốn đích thân huynh ấy nói." 

"Ta muốn huynh ấy đích thân nói rằng, huynh ấy không cần ta nữa!"

Ba ngày qua, ta quỳ gối bên ngoài Chiêu Hòa Cung, mà hắn ta không hề bước ra khỏi cung điện nửa bước, cũng không nhìn ta lấy một lần.

Cung nhân run rẩy truyền tin: "Công chúa Quỳnh Hoa quỳ gối bên ngoài, ba ngày rồi không đứng dậy."

Giọng nói lạnh nhạt và mơ hồ vang vọng từ trong điện: "Nàng ta muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ."

"Dám vọng tưởng huynh trưởng, nàng ta đáng phải quỳ!" Chỉ một câu nói của Kỷ Chiêu đã định tội ta trước mặt mọi người trong cung.

Cơ thể ta lạnh toát, mặt đỏ bừng bừng.

Những cung nữ đi lại ngang qua ta, họ chế giễu, khe khẽ nói: "Hèn hạ, lẳng lơ!"

"Hoàng thượng sủng ái nàng ta đến vậy, phong nàng ta làm Công chúa Quỳnh Hoa, mà nàng ta lại nảy sinh ý đồ đó!"

"May mà được Dư Quý nhân phát hiện, nếu không, Hoàng thượng vẫn còn bị che mắt, thì không biết nàng ta sẽ phạm tội to lớn gì đây. Đó là trái với luân thường đạo lý đấy!"

03

Không phải!

Chuyện không phải như vậy!

Mưa hòa vào mắt, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Khi ta ngã xuống vũng nước, ta nhìn thấy Kỷ Chiêu với sắc mặt lạnh lùng bước ra. Ta muốn níu lấy vạt áo hắn ta và nói ra sự thật.

Ta không phải là muội muội ruột thịt của ngươi!

Người được ta gọi là mẫu phi, là mỹ nhân cống nạp từ Tây Vực, da bà ta trắng như tuyết, mắt màu hổ phách, nhan sắc khuynh thành.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, tiên đế đã không thể rời mắt.

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Cùng ngày, thánh chỉ từ trên triều được truyền đến.Kỷ Chiêu ban hôn, gả ta cho Khương Thái phó, người hơn ta hơn mười mấy tuổi, gần ba mươi tuổi.Thái giám truyền chỉ bảo ta quỳ xuống tiếp chỉ.Ta sững sờ hồi lâu, rồi mới cười nói không thể nào."Hoàng huynh không thể gả ta đi, càng không thể gả ta cho kẻ mà huynh ấy hận nhất như Khương Lăng!"Năm mười tuổi, hắn ta đã thề: "Ta là ca ca của Vĩnh Hòa, đời này sẽ bảo vệ và yêu thương muội! Sẽ không ai có thể qua mặt ta mà bắt nạt muội."Mà giờ đây, người bắt nạt ta lại chính là hắn ta!Cung nhân chờ không nổi liền ném thánh chỉ xuống trước mặt ta: "Công chúa điện hạ tự xem đi, thánh chỉ do Hoàng thượng đích thân viết, có đóng dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng."Chữ viết trên thánh chỉ sắc bén, giống như đôi mày lạnh lùng của Kỷ Chiêu.Ta lảo đảo đứng dậy từ đống tro tàn, cười và lau đi đôi mắt đỏ hoe: "Ta không tin, ta muốn đích thân huynh ấy nói." "Ta muốn huynh ấy đích thân nói rằng, huynh ấy không cần ta nữa!"Ba ngày qua, ta quỳ gối bên ngoài Chiêu Hòa Cung, mà hắn ta không hề bước ra khỏi cung điện nửa bước, cũng không nhìn ta lấy một lần.Cung nhân run rẩy truyền tin: "Công chúa Quỳnh Hoa quỳ gối bên ngoài, ba ngày rồi không đứng dậy."Giọng nói lạnh nhạt và mơ hồ vang vọng từ trong điện: "Nàng ta muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ.""Dám vọng tưởng huynh trưởng, nàng ta đáng phải quỳ!" Chỉ một câu nói của Kỷ Chiêu đã định tội ta trước mặt mọi người trong cung.Cơ thể ta lạnh toát, mặt đỏ bừng bừng.Những cung nữ đi lại ngang qua ta, họ chế giễu, khe khẽ nói: "Hèn hạ, lẳng lơ!""Hoàng thượng sủng ái nàng ta đến vậy, phong nàng ta làm Công chúa Quỳnh Hoa, mà nàng ta lại nảy sinh ý đồ đó!""May mà được Dư Quý nhân phát hiện, nếu không, Hoàng thượng vẫn còn bị che mắt, thì không biết nàng ta sẽ phạm tội to lớn gì đây. Đó là trái với luân thường đạo lý đấy!"03Không phải!Chuyện không phải như vậy!Mưa hòa vào mắt, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Khi ta ngã xuống vũng nước, ta nhìn thấy Kỷ Chiêu với sắc mặt lạnh lùng bước ra. Ta muốn níu lấy vạt áo hắn ta và nói ra sự thật.Ta không phải là muội muội ruột thịt của ngươi!Người được ta gọi là mẫu phi, là mỹ nhân cống nạp từ Tây Vực, da bà ta trắng như tuyết, mắt màu hổ phách, nhan sắc khuynh thành.Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, tiên đế đã không thể rời mắt.

Chương 3