Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 5

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ngày hôm đó, số phận của ta và Kỷ Chiêu đã có sự giao nhau.Cũng vào ngày hôm đó, Nhu Phi biết được ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng ăn trộm đồ, bà ta cảm thấy xấu hổ và đã xử tử mẹ ta ngay trong đêm đó.04Ta cố mở mắt, Kỷ Chiêu đang đứng trước mặt ta.Hắn ta chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như trăng lạnh.Ta đưa tay về phía hắn ta, lần này Kỷ Chiêu tránh tay ta, không đỡ ta dậy nữa."Ca ca, ta đau..." Ta đỏ hoe mắt, lén nhìn biểu cảm trên mặt hắn ta.Mỗi lần ta kêu đau, hắn ta đều rất lo lắng.Hắn ta biết ta sống không tốt trong cung của Nhu Phi, dưới lớp váy áo lộng lẫy là người đầy thương tích.Có lẽ là do Hoàng hậu dạy dỗ hắn ta phải hiếu thảo, chăm sóc các đệ muội. Do vậy, Kỷ Chiêu rất quan tâm đến ta, đặc biệt để dành những chiếc bánh ngọt mà ta thích, ánh mắt dịu dàng nhìn ta ăn ngấu nghiến.Hắn ta lấy thuốc trị thương từ thái y, chữa trị vết thương cho ta: "Vĩnh Hòa hãy đợi thêm chút nữa, đợi ta trưởng thành, lên ngôi Hoàng đế, sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa."Kỷ Chiêu của lúc này.Khóe mắt hắn ta rũ xuống, trong mắt chất chứa sự chán ghét: "Đừng gọi ta là ca ca nữa.""Ta không có muội muội không có liêm sỉ, dâm loạn cung đình như ngươi."Hai tay ta run rẩy, níu lấy vạt long bào của hắn ta, ta khẩn cầu: "Từ nay về sau ta sẽ không vẽ nữa, sẽ không còn những suy nghĩ không nên có nữa...""Ta cầu xin huynh, hoàng huynh, ta chỉ còn có mình huynh thôi."Mười mấy năm nương tựa vào nhau.Ta dựa vào hắn ta, chờ hắn ta đến gặp ta, chờ hắn ta nói một câu: "Vĩnh Hòa, không sao cả nếu Nhu Phi không thích muội, muội còn có ta, ta mãi mãi là ca ca của Vĩnh Hòa."Tại sao hắn ta ta lại nuốt lời?Là do tình cảm của ta dành cho hắn ta quá chân thành sao? Đúng rồi, Nhu Phi không chỉ một lần bắt ta rửa chân cho bà ta. Bà ta còn dùng dân ướt đạp lên đỉnh đầu ta.Bà ta dùng khuôn mặt mỹ lệ vô song của mình cười nói ta là dã chủng thấp hèn dơ bẩn.Ta phải cảm kích bà ta cả đời này vì nếu không có bà ta, sao ta có được thân phận công chúa này.Thế nhưng không có ai hỏi qua ta, hỏi ta có muốn thân phận công chúa này hay không? Có muốn làm 'muội muội ruột thịt' cả đời này của Kỷ Chiêu hay không?Ta vương hai tay ra: "Hoàng huynh, ngươi muốn thì có thể c.h.é.m bỏ hai tay của ta nhưng cầu xin ngươi đừng gả ta đi."

Ngày hôm đó, số phận của ta và Kỷ Chiêu đã có sự giao nhau.

Cũng vào ngày hôm đó, Nhu Phi biết được ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng ăn trộm đồ, bà ta cảm thấy xấu hổ và đã xử tử mẹ ta ngay trong đêm đó.

04

Ta cố mở mắt, Kỷ Chiêu đang đứng trước mặt ta.

Hắn ta chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như trăng lạnh.

Ta đưa tay về phía hắn ta, lần này Kỷ Chiêu tránh tay ta, không đỡ ta dậy nữa.

"Ca ca, ta đau..." Ta đỏ hoe mắt, lén nhìn biểu cảm trên mặt hắn ta.

Mỗi lần ta kêu đau, hắn ta đều rất lo lắng.

Hắn ta biết ta sống không tốt trong cung của Nhu Phi, dưới lớp váy áo lộng lẫy là người đầy thương tích.

Có lẽ là do Hoàng hậu dạy dỗ hắn ta phải hiếu thảo, chăm sóc các đệ muội. Do vậy, Kỷ Chiêu rất quan tâm đến ta, đặc biệt để dành những chiếc bánh ngọt mà ta thích, ánh mắt dịu dàng nhìn ta ăn ngấu nghiến.

Hắn ta lấy thuốc trị thương từ thái y, chữa trị vết thương cho ta: "Vĩnh Hòa hãy đợi thêm chút nữa, đợi ta trưởng thành, lên ngôi Hoàng đế, sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa."

Kỷ Chiêu của lúc này.

Khóe mắt hắn ta rũ xuống, trong mắt chất chứa sự chán ghét: "Đừng gọi ta là ca ca nữa."

"Ta không có muội muội không có liêm sỉ, dâm loạn cung đình như ngươi."

Hai tay ta run rẩy, níu lấy vạt long bào của hắn ta, ta khẩn cầu: "Từ nay về sau ta sẽ không vẽ nữa, sẽ không còn những suy nghĩ không nên có nữa..."

"Ta cầu xin huynh, hoàng huynh, ta chỉ còn có mình huynh thôi."

Mười mấy năm nương tựa vào nhau.

Ta dựa vào hắn ta, chờ hắn ta đến gặp ta, chờ hắn ta nói một câu: "Vĩnh Hòa, không sao cả nếu Nhu Phi không thích muội, muội còn có ta, ta mãi mãi là ca ca của Vĩnh Hòa."

Tại sao hắn ta ta lại nuốt lời?

Là do tình cảm của ta dành cho hắn ta quá chân thành sao? 

Đúng rồi, Nhu Phi không chỉ một lần bắt ta rửa chân cho bà ta. Bà ta còn dùng dân ướt đạp lên đỉnh đầu ta.

Bà ta dùng khuôn mặt mỹ lệ vô song của mình cười nói ta là dã chủng thấp hèn dơ bẩn.

Ta phải cảm kích bà ta cả đời này vì nếu không có bà ta, sao ta có được thân phận công chúa này.

Thế nhưng không có ai hỏi qua ta, hỏi ta có muốn thân phận công chúa này hay không? Có muốn làm 'muội muội ruột thịt' cả đời này của Kỷ Chiêu hay không?

Ta vương hai tay ra: "Hoàng huynh, ngươi muốn thì có thể c.h.é.m bỏ hai tay của ta nhưng cầu xin ngươi đừng gả ta đi."

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ngày hôm đó, số phận của ta và Kỷ Chiêu đã có sự giao nhau.Cũng vào ngày hôm đó, Nhu Phi biết được ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng ăn trộm đồ, bà ta cảm thấy xấu hổ và đã xử tử mẹ ta ngay trong đêm đó.04Ta cố mở mắt, Kỷ Chiêu đang đứng trước mặt ta.Hắn ta chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như trăng lạnh.Ta đưa tay về phía hắn ta, lần này Kỷ Chiêu tránh tay ta, không đỡ ta dậy nữa."Ca ca, ta đau..." Ta đỏ hoe mắt, lén nhìn biểu cảm trên mặt hắn ta.Mỗi lần ta kêu đau, hắn ta đều rất lo lắng.Hắn ta biết ta sống không tốt trong cung của Nhu Phi, dưới lớp váy áo lộng lẫy là người đầy thương tích.Có lẽ là do Hoàng hậu dạy dỗ hắn ta phải hiếu thảo, chăm sóc các đệ muội. Do vậy, Kỷ Chiêu rất quan tâm đến ta, đặc biệt để dành những chiếc bánh ngọt mà ta thích, ánh mắt dịu dàng nhìn ta ăn ngấu nghiến.Hắn ta lấy thuốc trị thương từ thái y, chữa trị vết thương cho ta: "Vĩnh Hòa hãy đợi thêm chút nữa, đợi ta trưởng thành, lên ngôi Hoàng đế, sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa."Kỷ Chiêu của lúc này.Khóe mắt hắn ta rũ xuống, trong mắt chất chứa sự chán ghét: "Đừng gọi ta là ca ca nữa.""Ta không có muội muội không có liêm sỉ, dâm loạn cung đình như ngươi."Hai tay ta run rẩy, níu lấy vạt long bào của hắn ta, ta khẩn cầu: "Từ nay về sau ta sẽ không vẽ nữa, sẽ không còn những suy nghĩ không nên có nữa...""Ta cầu xin huynh, hoàng huynh, ta chỉ còn có mình huynh thôi."Mười mấy năm nương tựa vào nhau.Ta dựa vào hắn ta, chờ hắn ta đến gặp ta, chờ hắn ta nói một câu: "Vĩnh Hòa, không sao cả nếu Nhu Phi không thích muội, muội còn có ta, ta mãi mãi là ca ca của Vĩnh Hòa."Tại sao hắn ta ta lại nuốt lời?Là do tình cảm của ta dành cho hắn ta quá chân thành sao? Đúng rồi, Nhu Phi không chỉ một lần bắt ta rửa chân cho bà ta. Bà ta còn dùng dân ướt đạp lên đỉnh đầu ta.Bà ta dùng khuôn mặt mỹ lệ vô song của mình cười nói ta là dã chủng thấp hèn dơ bẩn.Ta phải cảm kích bà ta cả đời này vì nếu không có bà ta, sao ta có được thân phận công chúa này.Thế nhưng không có ai hỏi qua ta, hỏi ta có muốn thân phận công chúa này hay không? Có muốn làm 'muội muội ruột thịt' cả đời này của Kỷ Chiêu hay không?Ta vương hai tay ra: "Hoàng huynh, ngươi muốn thì có thể c.h.é.m bỏ hai tay của ta nhưng cầu xin ngươi đừng gả ta đi."

Chương 5