Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 8
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ngũ Hoàng tử Kỷ Quan nhận một quyền cực mạnh, gã như một con rắn độc l.i.ế.m m.á.u ở mép môi: "Muội muội? Nàng ta không xứng! Người Hồ chỉ là một tạp chủng do phụ hoàng sinh ra mà thôi.""Kỷ Chiêu, đừng quá gần nàng ta, con gái người Hồ độc ác, giỏi mê hoặc nhân tâm. Sau này, ngươi sẽ hối hận."Kỷ Chiêu không tin vào lời gã, hắn ta cởi bỏ áo mãng bào màu đen xuống đặt nó lên vai ta.Hắn ta cõng ta ra khỏi khu rừng u ám đó, an ủi: "Vĩnh Hòa, đừng sợ, kẻ xấu đã bị hoàng huynh đuổi đi, sự việc này sẽ không truyền ra ngoài đâu."Từ khoảnh khắc đó, hắn ta là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời ta.Ta nằm sấp trên lưng hắn ta, khóc ướt một mảnh vải lớn: "Ca ca, mọi người đều ghét ta, họ muốn ta chết."Hắn ta lấy ra một tấm khăn xếp gọn gàng, lau đi nước mắt cho ta: "Vĩnh Hòa, muội vẫn có ta. Ta hứa sẽ chiều chuộng muội, chăm sóc muội, sẽ không ai dám làm khó muội nữa."Ta tham lam nhìn ánh mắt của hắn ta, như kẻ c.h.ế.t cóng nương tựa bên hắn ta, cố hấp thụ sự sủng ái của hắn ta.Chưa từng có ai yêu ta như vậy.Vì thế, chỉ cần có thể nhận được hơi ấm, thiêu thân lao đầu vào lửa thì có hề gì?06Ta vội vàng giật phăng khăn trùm đầu.Nâng tà váy cưới lộng lẫy, chạy về phía Chiêu Hòa Cung.Cái tên Chiêu Hòa Cung là do Kỷ Chiêu đặt, trong đó có tên của ta và hắn ta.Hắn ta đã từng nói: "Hoàng huynh đã là vua một nước rồi, hoàng cung chính là nhà của Quỳnh Hoa.""Còn Chiêu Hòa Cung là nhà của hai chúng ta. Quỳnh Hoa nhớ hoàng huynh, có thể tùy ý bước vào, không ai được phép ngăn cản."Hắn ta không muốn gặp ta.Vậy thì ta sẽ đi gặp hắn ta.Sau khi gặp hắn ta lần này, ta sẽ làm theo ý hắn ta mà gả cho Khương Lăng, sống cũng được, c.h.ế.t cũng được.Tất cả đều không còn quan trọng nữa.Kỷ Vĩnh Hòa đã đánh mất ca ca của nàng. Vào cái ngày bí mật trong bức tranh bị phát hiện, cái ngày bị Kỷ Chiêu chán ghét và đẩy ra xa, nàng đã c.h.ế.t rồi.Ta đã tưởng tượng ra cả ngàn cảnh tượng khi gặp lại Kỷ Chiêu.Hắn ta chán ghét ta, hắn ta lạnh lùng như băng, hắn ta lớn tiếng quát ta cút ra ngoài...Duy chỉ có không tới cảnh tượng này.Cảnh tượng hắn ta ôm một nữ tử khác ở trong Chiêu Hòa Cung mây mưa với nhau.Ta phải gả cho người, hắn ta lại không đến tiễn ta để gặp ta lần cuối. Lại còn ở đây cùng nữ nhân khác hoan hảo.
Ngũ Hoàng tử Kỷ Quan nhận một quyền cực mạnh, gã như một con rắn độc l.i.ế.m m.á.u ở mép môi: "Muội muội? Nàng ta không xứng! Người Hồ chỉ là một tạp chủng do phụ hoàng sinh ra mà thôi."
"Kỷ Chiêu, đừng quá gần nàng ta, con gái người Hồ độc ác, giỏi mê hoặc nhân tâm. Sau này, ngươi sẽ hối hận."
Kỷ Chiêu không tin vào lời gã, hắn ta cởi bỏ áo mãng bào màu đen xuống đặt nó lên vai ta.
Hắn ta cõng ta ra khỏi khu rừng u ám đó, an ủi: "Vĩnh Hòa, đừng sợ, kẻ xấu đã bị hoàng huynh đuổi đi, sự việc này sẽ không truyền ra ngoài đâu."
Từ khoảnh khắc đó, hắn ta là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời ta.
Ta nằm sấp trên lưng hắn ta, khóc ướt một mảnh vải lớn: "Ca ca, mọi người đều ghét ta, họ muốn ta chết."
Hắn ta lấy ra một tấm khăn xếp gọn gàng, lau đi nước mắt cho ta: "Vĩnh Hòa, muội vẫn có ta. Ta hứa sẽ chiều chuộng muội, chăm sóc muội, sẽ không ai dám làm khó muội nữa."
Ta tham lam nhìn ánh mắt của hắn ta, như kẻ c.h.ế.t cóng nương tựa bên hắn ta, cố hấp thụ sự sủng ái của hắn ta.
Chưa từng có ai yêu ta như vậy.
Vì thế, chỉ cần có thể nhận được hơi ấm, thiêu thân lao đầu vào lửa thì có hề gì?
06
Ta vội vàng giật phăng khăn trùm đầu.
Nâng tà váy cưới lộng lẫy, chạy về phía Chiêu Hòa Cung.
Cái tên Chiêu Hòa Cung là do Kỷ Chiêu đặt, trong đó có tên của ta và hắn ta.
Hắn ta đã từng nói: "Hoàng huynh đã là vua một nước rồi, hoàng cung chính là nhà của Quỳnh Hoa."
"Còn Chiêu Hòa Cung là nhà của hai chúng ta. Quỳnh Hoa nhớ hoàng huynh, có thể tùy ý bước vào, không ai được phép ngăn cản."
Hắn ta không muốn gặp ta.
Vậy thì ta sẽ đi gặp hắn ta.
Sau khi gặp hắn ta lần này, ta sẽ làm theo ý hắn ta mà gả cho Khương Lăng, sống cũng được, c.h.ế.t cũng được.
Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Kỷ Vĩnh Hòa đã đánh mất ca ca của nàng. Vào cái ngày bí mật trong bức tranh bị phát hiện, cái ngày bị Kỷ Chiêu chán ghét và đẩy ra xa, nàng đã c.h.ế.t rồi.
Ta đã tưởng tượng ra cả ngàn cảnh tượng khi gặp lại Kỷ Chiêu.
Hắn ta chán ghét ta, hắn ta lạnh lùng như băng, hắn ta lớn tiếng quát ta cút ra ngoài...
Duy chỉ có không tới cảnh tượng này.
Cảnh tượng hắn ta ôm một nữ tử khác ở trong Chiêu Hòa Cung mây mưa với nhau.
Ta phải gả cho người, hắn ta lại không đến tiễn ta để gặp ta lần cuối. Lại còn ở đây cùng nữ nhân khác hoan hảo.
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ngũ Hoàng tử Kỷ Quan nhận một quyền cực mạnh, gã như một con rắn độc l.i.ế.m m.á.u ở mép môi: "Muội muội? Nàng ta không xứng! Người Hồ chỉ là một tạp chủng do phụ hoàng sinh ra mà thôi.""Kỷ Chiêu, đừng quá gần nàng ta, con gái người Hồ độc ác, giỏi mê hoặc nhân tâm. Sau này, ngươi sẽ hối hận."Kỷ Chiêu không tin vào lời gã, hắn ta cởi bỏ áo mãng bào màu đen xuống đặt nó lên vai ta.Hắn ta cõng ta ra khỏi khu rừng u ám đó, an ủi: "Vĩnh Hòa, đừng sợ, kẻ xấu đã bị hoàng huynh đuổi đi, sự việc này sẽ không truyền ra ngoài đâu."Từ khoảnh khắc đó, hắn ta là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời ta.Ta nằm sấp trên lưng hắn ta, khóc ướt một mảnh vải lớn: "Ca ca, mọi người đều ghét ta, họ muốn ta chết."Hắn ta lấy ra một tấm khăn xếp gọn gàng, lau đi nước mắt cho ta: "Vĩnh Hòa, muội vẫn có ta. Ta hứa sẽ chiều chuộng muội, chăm sóc muội, sẽ không ai dám làm khó muội nữa."Ta tham lam nhìn ánh mắt của hắn ta, như kẻ c.h.ế.t cóng nương tựa bên hắn ta, cố hấp thụ sự sủng ái của hắn ta.Chưa từng có ai yêu ta như vậy.Vì thế, chỉ cần có thể nhận được hơi ấm, thiêu thân lao đầu vào lửa thì có hề gì?06Ta vội vàng giật phăng khăn trùm đầu.Nâng tà váy cưới lộng lẫy, chạy về phía Chiêu Hòa Cung.Cái tên Chiêu Hòa Cung là do Kỷ Chiêu đặt, trong đó có tên của ta và hắn ta.Hắn ta đã từng nói: "Hoàng huynh đã là vua một nước rồi, hoàng cung chính là nhà của Quỳnh Hoa.""Còn Chiêu Hòa Cung là nhà của hai chúng ta. Quỳnh Hoa nhớ hoàng huynh, có thể tùy ý bước vào, không ai được phép ngăn cản."Hắn ta không muốn gặp ta.Vậy thì ta sẽ đi gặp hắn ta.Sau khi gặp hắn ta lần này, ta sẽ làm theo ý hắn ta mà gả cho Khương Lăng, sống cũng được, c.h.ế.t cũng được.Tất cả đều không còn quan trọng nữa.Kỷ Vĩnh Hòa đã đánh mất ca ca của nàng. Vào cái ngày bí mật trong bức tranh bị phát hiện, cái ngày bị Kỷ Chiêu chán ghét và đẩy ra xa, nàng đã c.h.ế.t rồi.Ta đã tưởng tượng ra cả ngàn cảnh tượng khi gặp lại Kỷ Chiêu.Hắn ta chán ghét ta, hắn ta lạnh lùng như băng, hắn ta lớn tiếng quát ta cút ra ngoài...Duy chỉ có không tới cảnh tượng này.Cảnh tượng hắn ta ôm một nữ tử khác ở trong Chiêu Hòa Cung mây mưa với nhau.Ta phải gả cho người, hắn ta lại không đến tiễn ta để gặp ta lần cuối. Lại còn ở đây cùng nữ nhân khác hoan hảo.