Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 9

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Kỷ Chiêu đặt nàng ta dưới thân khiến nàng ta hoảng sợ. Nàng ta lùi về trốn sau Kỷ Chiêu.Mái tóc đen bóng ướt sũng mồ hôi rối loạn của nàng ta lại vô tình khiến khuôn mặt đó càng trở nên quyến rũ.Ta chậm chạp nhớ lại, đây chính là Dư Quý Nhân mới vào cung, được sự sủng ái vô cùng.Mà cũng chính là nàng ta tố giác bí mật của ta, hại ta bị Kỷ Chiêu chán ghét rồi vứt bỏ, khiến ta phải gả cho Khương Lăng.Ta cẩn thận quan sát cô ấy.Ta đã tìm ra lý do tại sao nàng ta được sủng ái. Nàng ta có một đôi mắt màu hổ phách, khác với những người nữ tử Trung Nguyên.Các cung nữ nói rằng nàng ta có dòng m.á.u của người Hồ.Nàng ta rất giống ta, giống như ta trước đây.Kỷ Chiêu kìm nén khí lạnh trên người, ánh mắt như tuyết lạnh trên núi cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi đã xem đủ chưa? Nếu đã xem đủ rồi thì cút ra ngoài!"Ta không đi, trái lại còn khẽ nở nụ cười: "Đây là Chiêu Hòa Cung, là nhà của chúng ta mà hoàng huynh từng nói."Con ngươi của hắn ta co lại."Sao nàng ta lại có thể vào đây? Làm dơ nhà của ta."Ta lướt qua Kỷ Chiêu, kéo lấy cổ tay trắng noãn của nàng ta: "Người cút đi nên là nàng ta mới đúng!"Dư Quý Nhân sợ hãi thét chói tai."Bốp" một tiếng, quanh quẩn khắp cả cung điện.Kỷ Chiêu, người từng luyến tiếc ta khốc, che chở cho ta, lần đầu tiên đánh ta vì nữ nhân hắn ta sủng ái."Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi quậy đủ chưa?""Từ giờ trở đi đây không còn là nhà của ngươi nữa. Ngươi nên xuất giá đi." Hắn ta lên tiếng nhắc nhở ta.Ta ngẩn ngơ hồi lâu, sờ sờ gò má bị hắn đánh.Uất ức, thống khổ, thất vọng, khó chịu... Ta cố hết sức đè nén lại cảm xúc bản thân. Mọi thứ đều đã tan vỡ, tràn ra.Nước mắt nhịn không được theo hai gò má lăn xuống.Những cảm xúc mãnh liệt ấy, như muốn xé nát ta từ bên trong, nếu không khóc thành tiếng, ta sẽ đau đớn đến c.h.ế.t mất.Giây phút này, ta mới như bừng tỉnh nhận ra - Ta và Kỷ Chiêu không thể quay lại được nữa rồi, hắn ta thật sự đã bỏ rơi ta rồi.07Ta như mất hồn, mang theo nửa khuôn mặt sưng đỏ, loạng choạng bước ra khỏi Chiêu Hòa Cung.Ánh mắt dò xét của cung nhân, ta hoàn toàn không quan tâm.Sau đó, ta đã bị đưa lên kiệu hoa như thế nào, cũng không nhớ rõ nữa.Chỉ nhớ một chuyện. Trước khi lên kiệu hoa, Lý công công, lão thái giám đã chứng kiến ta và Kỷ Chiêu lớn lên, không đành lòng nhìn cảnh này, đã nói bên tai ta: "Công chúa, đừng chọc giận Hoàng thượng nữa."

Kỷ Chiêu đặt nàng ta dưới thân khiến nàng ta hoảng sợ. Nàng ta lùi về trốn sau Kỷ Chiêu.

Mái tóc đen bóng ướt sũng mồ hôi rối loạn của nàng ta lại vô tình khiến khuôn mặt đó càng trở nên quyến rũ.

Ta chậm chạp nhớ lại, đây chính là Dư Quý Nhân mới vào cung, được sự sủng ái vô cùng.

Mà cũng chính là nàng ta tố giác bí mật của ta, hại ta bị Kỷ Chiêu chán ghét rồi vứt bỏ, khiến ta phải gả cho Khương Lăng.

Ta cẩn thận quan sát cô ấy.

Ta đã tìm ra lý do tại sao nàng ta được sủng ái. Nàng ta có một đôi mắt màu hổ phách, khác với những người nữ tử Trung Nguyên.

Các cung nữ nói rằng nàng ta có dòng m.á.u của người Hồ.

Nàng ta rất giống ta, giống như ta trước đây.

Kỷ Chiêu kìm nén khí lạnh trên người, ánh mắt như tuyết lạnh trên núi cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi đã xem đủ chưa? Nếu đã xem đủ rồi thì cút ra ngoài!"

Ta không đi, trái lại còn khẽ nở nụ cười: "Đây là Chiêu Hòa Cung, là nhà của chúng ta mà hoàng huynh từng nói."

Con ngươi của hắn ta co lại.

"Sao nàng ta lại có thể vào đây? Làm dơ nhà của ta."

Ta lướt qua Kỷ Chiêu, kéo lấy cổ tay trắng noãn của nàng ta: "Người cút đi nên là nàng ta mới đúng!"

Dư Quý Nhân sợ hãi thét chói tai.

"Bốp" một tiếng, quanh quẩn khắp cả cung điện.

Kỷ Chiêu, người từng luyến tiếc ta khốc, che chở cho ta, lần đầu tiên đánh ta vì nữ nhân hắn ta sủng ái.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi quậy đủ chưa?"

"Từ giờ trở đi đây không còn là nhà của ngươi nữa. Ngươi nên xuất giá đi." Hắn ta lên tiếng nhắc nhở ta.

Ta ngẩn ngơ hồi lâu, sờ sờ gò má bị hắn đánh.

Uất ức, thống khổ, thất vọng, khó chịu... Ta cố hết sức đè nén lại cảm xúc bản thân. Mọi thứ đều đã tan vỡ, tràn ra.

Nước mắt nhịn không được theo hai gò má lăn xuống.

Những cảm xúc mãnh liệt ấy, như muốn xé nát ta từ bên trong, nếu không khóc thành tiếng, ta sẽ đau đớn đến c.h.ế.t mất.

Giây phút này, ta mới như bừng tỉnh nhận ra - Ta và Kỷ Chiêu không thể quay lại được nữa rồi, hắn ta thật sự đã bỏ rơi ta rồi.

07

Ta như mất hồn, mang theo nửa khuôn mặt sưng đỏ, loạng choạng bước ra khỏi Chiêu Hòa Cung.

Ánh mắt dò xét của cung nhân, ta hoàn toàn không quan tâm.

Sau đó, ta đã bị đưa lên kiệu hoa như thế nào, cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ một chuyện. Trước khi lên kiệu hoa, Lý công công, lão thái giám đã chứng kiến ta và Kỷ Chiêu lớn lên, không đành lòng nhìn cảnh này, đã nói bên tai ta: "Công chúa, đừng chọc giận Hoàng thượng nữa."

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Kỷ Chiêu đặt nàng ta dưới thân khiến nàng ta hoảng sợ. Nàng ta lùi về trốn sau Kỷ Chiêu.Mái tóc đen bóng ướt sũng mồ hôi rối loạn của nàng ta lại vô tình khiến khuôn mặt đó càng trở nên quyến rũ.Ta chậm chạp nhớ lại, đây chính là Dư Quý Nhân mới vào cung, được sự sủng ái vô cùng.Mà cũng chính là nàng ta tố giác bí mật của ta, hại ta bị Kỷ Chiêu chán ghét rồi vứt bỏ, khiến ta phải gả cho Khương Lăng.Ta cẩn thận quan sát cô ấy.Ta đã tìm ra lý do tại sao nàng ta được sủng ái. Nàng ta có một đôi mắt màu hổ phách, khác với những người nữ tử Trung Nguyên.Các cung nữ nói rằng nàng ta có dòng m.á.u của người Hồ.Nàng ta rất giống ta, giống như ta trước đây.Kỷ Chiêu kìm nén khí lạnh trên người, ánh mắt như tuyết lạnh trên núi cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi đã xem đủ chưa? Nếu đã xem đủ rồi thì cút ra ngoài!"Ta không đi, trái lại còn khẽ nở nụ cười: "Đây là Chiêu Hòa Cung, là nhà của chúng ta mà hoàng huynh từng nói."Con ngươi của hắn ta co lại."Sao nàng ta lại có thể vào đây? Làm dơ nhà của ta."Ta lướt qua Kỷ Chiêu, kéo lấy cổ tay trắng noãn của nàng ta: "Người cút đi nên là nàng ta mới đúng!"Dư Quý Nhân sợ hãi thét chói tai."Bốp" một tiếng, quanh quẩn khắp cả cung điện.Kỷ Chiêu, người từng luyến tiếc ta khốc, che chở cho ta, lần đầu tiên đánh ta vì nữ nhân hắn ta sủng ái."Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi quậy đủ chưa?""Từ giờ trở đi đây không còn là nhà của ngươi nữa. Ngươi nên xuất giá đi." Hắn ta lên tiếng nhắc nhở ta.Ta ngẩn ngơ hồi lâu, sờ sờ gò má bị hắn đánh.Uất ức, thống khổ, thất vọng, khó chịu... Ta cố hết sức đè nén lại cảm xúc bản thân. Mọi thứ đều đã tan vỡ, tràn ra.Nước mắt nhịn không được theo hai gò má lăn xuống.Những cảm xúc mãnh liệt ấy, như muốn xé nát ta từ bên trong, nếu không khóc thành tiếng, ta sẽ đau đớn đến c.h.ế.t mất.Giây phút này, ta mới như bừng tỉnh nhận ra - Ta và Kỷ Chiêu không thể quay lại được nữa rồi, hắn ta thật sự đã bỏ rơi ta rồi.07Ta như mất hồn, mang theo nửa khuôn mặt sưng đỏ, loạng choạng bước ra khỏi Chiêu Hòa Cung.Ánh mắt dò xét của cung nhân, ta hoàn toàn không quan tâm.Sau đó, ta đã bị đưa lên kiệu hoa như thế nào, cũng không nhớ rõ nữa.Chỉ nhớ một chuyện. Trước khi lên kiệu hoa, Lý công công, lão thái giám đã chứng kiến ta và Kỷ Chiêu lớn lên, không đành lòng nhìn cảnh này, đã nói bên tai ta: "Công chúa, đừng chọc giận Hoàng thượng nữa."

Chương 9