Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 10

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Hoàng thượng hận người là lẽ đương nhiên.""Nếu người không phải là Kỷ Vĩnh Hòa, được Hoàng thượng chân thành sủng ái bao nhiêu năm nay, người đã sớm bị ban c.h.ế.t rồi.""Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến người, nhưng đúng là do mẫu phi của người đã hạ độc dược Tây Vực, mới khiến Hoàng hậu nương nương thể chất suy yếu, dần dần phát độc mà chết.""Hoàng thượng từ trước đến nay luôn kính trọng mẫu hậu của ngài, nhất thời không thể chấp nhận được.""Mẹ nợ con trả... Công chúa gả đến Khương phủ, hãy quên Hoàng thượng đi."Ta ngồi trong kiệu hoa, đầu óc mơ màng suy nghĩ.Lỗi lầm do Nhu Phi gây ra, tại sao lại tính lên đầu ta?Trước đây, Nhu Phi từ Tây Vực đến, đã mang theo nhiệm vụ. Bà ta muốn khuấy đảo Trung Nguyên cho thiên hạ không yên.Đôi khi số phận thật trớ trêu.Nó khiến người ta gặp nhau, nhưng lại không cho phép yêu nhau.Nó lại khiến hai người yêu nhau phải chia xa, đến bạc đầu cũng không gặp lại.Kỷ Chiêu đột nhiên chán ghét và xa lánh ta. ta cũng có thể hiểu được. Muội muội mà hắn ta cưng chiều bấy lâu nay, hóa ra lại là con gái của kẻ thù.Ta nên cảm ta hắn ta vẫn còn nhớ chút tình nghĩa cuối cùng, không g.i.ế.c ta, chỉ gả ta đi mà thôi.Trên suốt đoạn đường này, vô số lần ta muốn nhảy xuống, bất chấp tất cả chạy về hoàng cung, nói rõ sự thật với Kỷ Chiêu.Nhưng, tất cả đã không thể thay đổi.Mẫu thân ruột của ta chỉ là một thị nữ vô danh ở Tây Vực, bà ấy đã mất từ lâu, không ai có thể làm chứng.Cho dù Kỷ Chiêu có tin ta đi chăng nữa.Ta mãi mãi chỉ là công chúa Quỳnh Hoa, muội muội của hắn ta mà thôi.Trước cửa Khương phủ pháo nổ đùng đoàng.Ta ngồi trong kiệu hoa.Ta nghĩ có nên hay không c.h.ế.t đi, vậy là mọi chuyện sẽ kết thúc.Kỷ Chiêu đưa ta tay Khương Lăng cũng chính là muốn ta chết. Chỉ là chính hắn ta không hạ thủ được mà cũng không muốn làm ô uế tay mình.Ta thấp hèn vô sỉ, ái mộ huynh trưởng đã truyền khắp hoàng cung.Khương Lăng nắm trong tay quyền lực như thế, y có lẽ đã sớm biết.Cùng lắm chỉ là cưới nữ nhân dâm đãng Kỷ Chiêu không cần mà thôi. Có lẽ y nghĩ như thế.Ta cười nhạt một cách thảm thương, nghĩ xem làm thế nào để một mình chịu đựng những lời chế giễu và bước vào cổng Khương phủ.Kiệu hoa dừng lại, một bàn tay thon dài, sạch sẽ, trắng như ngọc vén rèm kiệu lên.Ánh nắng mặt trời và bộ hỷ phục đỏ rực như lửa chiếu vào mắt.

"Hoàng thượng hận người là lẽ đương nhiên."

"Nếu người không phải là Kỷ Vĩnh Hòa, được Hoàng thượng chân thành sủng ái bao nhiêu năm nay, người đã sớm bị ban c.h.ế.t rồi."

"Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến người, nhưng đúng là do mẫu phi của người đã hạ độc dược Tây Vực, mới khiến Hoàng hậu nương nương thể chất suy yếu, dần dần phát độc mà chết."

"Hoàng thượng từ trước đến nay luôn kính trọng mẫu hậu của ngài, nhất thời không thể chấp nhận được."

"Mẹ nợ con trả... Công chúa gả đến Khương phủ, hãy quên Hoàng thượng đi."

Ta ngồi trong kiệu hoa, đầu óc mơ màng suy nghĩ.

Lỗi lầm do Nhu Phi gây ra, tại sao lại tính lên đầu ta?

Trước đây, Nhu Phi từ Tây Vực đến, đã mang theo nhiệm vụ. Bà ta muốn khuấy đảo Trung Nguyên cho thiên hạ không yên.

Đôi khi số phận thật trớ trêu.

Nó khiến người ta gặp nhau, nhưng lại không cho phép yêu nhau.

Nó lại khiến hai người yêu nhau phải chia xa, đến bạc đầu cũng không gặp lại.

Kỷ Chiêu đột nhiên chán ghét và xa lánh ta. ta cũng có thể hiểu được. Muội muội mà hắn ta cưng chiều bấy lâu nay, hóa ra lại là con gái của kẻ thù.

Ta nên cảm ta hắn ta vẫn còn nhớ chút tình nghĩa cuối cùng, không g.i.ế.c ta, chỉ gả ta đi mà thôi.

Trên suốt đoạn đường này, vô số lần ta muốn nhảy xuống, bất chấp tất cả chạy về hoàng cung, nói rõ sự thật với Kỷ Chiêu.

Nhưng, tất cả đã không thể thay đổi.

Mẫu thân ruột của ta chỉ là một thị nữ vô danh ở Tây Vực, bà ấy đã mất từ lâu, không ai có thể làm chứng.

Cho dù Kỷ Chiêu có tin ta đi chăng nữa.

Ta mãi mãi chỉ là công chúa Quỳnh Hoa, muội muội của hắn ta mà thôi.

Trước cửa Khương phủ pháo nổ đùng đoàng.

Ta ngồi trong kiệu hoa.

Ta nghĩ có nên hay không c.h.ế.t đi, vậy là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Kỷ Chiêu đưa ta tay Khương Lăng cũng chính là muốn ta chết. Chỉ là chính hắn ta không hạ thủ được mà cũng không muốn làm ô uế tay mình.

Ta thấp hèn vô sỉ, ái mộ huynh trưởng đã truyền khắp hoàng cung.

Khương Lăng nắm trong tay quyền lực như thế, y có lẽ đã sớm biết.

Cùng lắm chỉ là cưới nữ nhân dâm đãng Kỷ Chiêu không cần mà thôi. Có lẽ y nghĩ như thế.

Ta cười nhạt một cách thảm thương, nghĩ xem làm thế nào để một mình chịu đựng những lời chế giễu và bước vào cổng Khương phủ.

Kiệu hoa dừng lại, một bàn tay thon dài, sạch sẽ, trắng như ngọc vén rèm kiệu lên.

Ánh nắng mặt trời và bộ hỷ phục đỏ rực như lửa chiếu vào mắt.

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Hoàng thượng hận người là lẽ đương nhiên.""Nếu người không phải là Kỷ Vĩnh Hòa, được Hoàng thượng chân thành sủng ái bao nhiêu năm nay, người đã sớm bị ban c.h.ế.t rồi.""Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến người, nhưng đúng là do mẫu phi của người đã hạ độc dược Tây Vực, mới khiến Hoàng hậu nương nương thể chất suy yếu, dần dần phát độc mà chết.""Hoàng thượng từ trước đến nay luôn kính trọng mẫu hậu của ngài, nhất thời không thể chấp nhận được.""Mẹ nợ con trả... Công chúa gả đến Khương phủ, hãy quên Hoàng thượng đi."Ta ngồi trong kiệu hoa, đầu óc mơ màng suy nghĩ.Lỗi lầm do Nhu Phi gây ra, tại sao lại tính lên đầu ta?Trước đây, Nhu Phi từ Tây Vực đến, đã mang theo nhiệm vụ. Bà ta muốn khuấy đảo Trung Nguyên cho thiên hạ không yên.Đôi khi số phận thật trớ trêu.Nó khiến người ta gặp nhau, nhưng lại không cho phép yêu nhau.Nó lại khiến hai người yêu nhau phải chia xa, đến bạc đầu cũng không gặp lại.Kỷ Chiêu đột nhiên chán ghét và xa lánh ta. ta cũng có thể hiểu được. Muội muội mà hắn ta cưng chiều bấy lâu nay, hóa ra lại là con gái của kẻ thù.Ta nên cảm ta hắn ta vẫn còn nhớ chút tình nghĩa cuối cùng, không g.i.ế.c ta, chỉ gả ta đi mà thôi.Trên suốt đoạn đường này, vô số lần ta muốn nhảy xuống, bất chấp tất cả chạy về hoàng cung, nói rõ sự thật với Kỷ Chiêu.Nhưng, tất cả đã không thể thay đổi.Mẫu thân ruột của ta chỉ là một thị nữ vô danh ở Tây Vực, bà ấy đã mất từ lâu, không ai có thể làm chứng.Cho dù Kỷ Chiêu có tin ta đi chăng nữa.Ta mãi mãi chỉ là công chúa Quỳnh Hoa, muội muội của hắn ta mà thôi.Trước cửa Khương phủ pháo nổ đùng đoàng.Ta ngồi trong kiệu hoa.Ta nghĩ có nên hay không c.h.ế.t đi, vậy là mọi chuyện sẽ kết thúc.Kỷ Chiêu đưa ta tay Khương Lăng cũng chính là muốn ta chết. Chỉ là chính hắn ta không hạ thủ được mà cũng không muốn làm ô uế tay mình.Ta thấp hèn vô sỉ, ái mộ huynh trưởng đã truyền khắp hoàng cung.Khương Lăng nắm trong tay quyền lực như thế, y có lẽ đã sớm biết.Cùng lắm chỉ là cưới nữ nhân dâm đãng Kỷ Chiêu không cần mà thôi. Có lẽ y nghĩ như thế.Ta cười nhạt một cách thảm thương, nghĩ xem làm thế nào để một mình chịu đựng những lời chế giễu và bước vào cổng Khương phủ.Kiệu hoa dừng lại, một bàn tay thon dài, sạch sẽ, trắng như ngọc vén rèm kiệu lên.Ánh nắng mặt trời và bộ hỷ phục đỏ rực như lửa chiếu vào mắt.

Chương 10