Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 12

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Người hầu mang dải lụa đỏ đến, Khương Lăng không nhận, y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, bái đường thành thân.Khương Lăng lớn hơn ta, cũng cao hơn ta rất nhiều, lòng bàn tay y ấm áp rộng lớn, vừa đủ để bao trọn bàn tay ta.Chưa từng có ai nắm tay ta như vậy, Kỷ Chiêu cũng chưa từng. Cảm giác như có thể hoàn toàn dựa vào người đang nắm tay mình.Nghi lễ bái đường thành thân, mỗi bước đều diễn ra rất chậm, Khương Lăng không hối thúc, chờ ta gỡ bỏ khúc mắc trong lòng rồi mới theo kịp y.Sau khi kết thúc, ta bước qua ngưỡng cửa bị vấp ngã, suýt chút nữa thì ngã nhào.Cánh tay phía sau ôm chặt lấy eo ta, giọng y hơi căng thẳng: "Có bị trẹo chân không?"Ta lắc đầu.Khương Lăng không tin lời ta, y vén váy cưới của ta lên, những ngón tay thon dài xoa nhẹ mắt cá chân ta.Rất dịu dàng nhưng cũng rất tê dại, cơ thể ta không khỏi run lên khe khẽ.Điều mà Nhu Phi dành cho ta nhiều nhất là ánh mắt lạnh lùng và những cái tát.Sau khi mẫu thân ruột là tỳ nữ của ta bị bà ta g.i.ế.c chết.Để trừng phạt ta, Nhu Phi đã kéo lê ta xuống hầm tối, ép ta nhìn xác mẫu thân ruột đã như một bao tải rách nát.Ta chợt nhận ra mình khao khát được người khác vuốt ve, đối xử dịu dàng.Ta không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi y kiểm tra xong.Khương Lăng chỉnh lại váy cho ta, y nhẹ nhàng hỏi: "Còn đi được không? Nàng đội khăn trùm đầu, đi lại không tiện."Ta nói dối.Thật muốn có một người đối xử tốt với ta, bất kể người đó là ai."Khương Thái phó, cõng ta đi!"Y bật cười, hàn khí xa cách trong mắt tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng tràn đầy."Quỳnh Hoa, nàng nên gọi ta là phu quân rồi. Nếu nàng không muốn gọi như vậy, cũng có thể gọi ta là Ninh Chỉ."Ninh Chỉ là tên tự của Khương Lăng.Người có thể gọi y là Ninh Chỉ, có lẽ chỉ có Kỷ Chiêu.Y như một tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn.Ta không gọi y là phu quân hay Ninh Chỉ, y cũng không cõng ta.Suy đi tính lại, ta nhỏ giọng nũng nịu gọi: "Ninh Chỉ, cõng ta đi."Y ngồi xổm xuống, cúi người trước mặt ta, chờ ta trèo lên lưng y, rồi vững vàng cõng ta đi.Mọi người xung quanh đều cười: "Khương Thái phó cũng có ngày hôm nay!""Bị tiểu phu nhân quản chặt rồi."Khương Lăng cũng không giải thích, chỉ là người luôn che giấu cảm xúc, lặng lẽ đỏ tai.09Ta ghé vào lưng Khương Lăng, hỏi y: "Ninh Chỉ đã từng cõng người khác chưa?"

Người hầu mang dải lụa đỏ đến, Khương Lăng không nhận, y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, bái đường thành thân.

Khương Lăng lớn hơn ta, cũng cao hơn ta rất nhiều, lòng bàn tay y ấm áp rộng lớn, vừa đủ để bao trọn bàn tay ta.

Chưa từng có ai nắm tay ta như vậy, Kỷ Chiêu cũng chưa từng. Cảm giác như có thể hoàn toàn dựa vào người đang nắm tay mình.

Nghi lễ bái đường thành thân, mỗi bước đều diễn ra rất chậm, Khương Lăng không hối thúc, chờ ta gỡ bỏ khúc mắc trong lòng rồi mới theo kịp y.

Sau khi kết thúc, ta bước qua ngưỡng cửa bị vấp ngã, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Cánh tay phía sau ôm chặt lấy eo ta, giọng y hơi căng thẳng: "Có bị trẹo chân không?"

Ta lắc đầu.

Khương Lăng không tin lời ta, y vén váy cưới của ta lên, những ngón tay thon dài xoa nhẹ mắt cá chân ta.

Rất dịu dàng nhưng cũng rất tê dại, cơ thể ta không khỏi run lên khe khẽ.

Điều mà Nhu Phi dành cho ta nhiều nhất là ánh mắt lạnh lùng và những cái tát.

Sau khi mẫu thân ruột là tỳ nữ của ta bị bà ta g.i.ế.c chết.

Để trừng phạt ta, Nhu Phi đã kéo lê ta xuống hầm tối, ép ta nhìn xác mẫu thân ruột đã như một bao tải rách nát.

Ta chợt nhận ra mình khao khát được người khác vuốt ve, đối xử dịu dàng.

Ta không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi y kiểm tra xong.

Khương Lăng chỉnh lại váy cho ta, y nhẹ nhàng hỏi: "Còn đi được không? Nàng đội khăn trùm đầu, đi lại không tiện."

Ta nói dối.

Thật muốn có một người đối xử tốt với ta, bất kể người đó là ai.

"Khương Thái phó, cõng ta đi!"

Y bật cười, hàn khí xa cách trong mắt tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng tràn đầy.

"Quỳnh Hoa, nàng nên gọi ta là phu quân rồi. Nếu nàng không muốn gọi như vậy, cũng có thể gọi ta là Ninh Chỉ."

Ninh Chỉ là tên tự của Khương Lăng.

Người có thể gọi y là Ninh Chỉ, có lẽ chỉ có Kỷ Chiêu.

Y như một tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn.

Ta không gọi y là phu quân hay Ninh Chỉ, y cũng không cõng ta.

Suy đi tính lại, ta nhỏ giọng nũng nịu gọi: "Ninh Chỉ, cõng ta đi."

Y ngồi xổm xuống, cúi người trước mặt ta, chờ ta trèo lên lưng y, rồi vững vàng cõng ta đi.

Mọi người xung quanh đều cười: "Khương Thái phó cũng có ngày hôm nay!"

"Bị tiểu phu nhân quản chặt rồi."

Khương Lăng cũng không giải thích, chỉ là người luôn che giấu cảm xúc, lặng lẽ đỏ tai.

09

Ta ghé vào lưng Khương Lăng, hỏi y: "Ninh Chỉ đã từng cõng người khác chưa?"

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Người hầu mang dải lụa đỏ đến, Khương Lăng không nhận, y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, bái đường thành thân.Khương Lăng lớn hơn ta, cũng cao hơn ta rất nhiều, lòng bàn tay y ấm áp rộng lớn, vừa đủ để bao trọn bàn tay ta.Chưa từng có ai nắm tay ta như vậy, Kỷ Chiêu cũng chưa từng. Cảm giác như có thể hoàn toàn dựa vào người đang nắm tay mình.Nghi lễ bái đường thành thân, mỗi bước đều diễn ra rất chậm, Khương Lăng không hối thúc, chờ ta gỡ bỏ khúc mắc trong lòng rồi mới theo kịp y.Sau khi kết thúc, ta bước qua ngưỡng cửa bị vấp ngã, suýt chút nữa thì ngã nhào.Cánh tay phía sau ôm chặt lấy eo ta, giọng y hơi căng thẳng: "Có bị trẹo chân không?"Ta lắc đầu.Khương Lăng không tin lời ta, y vén váy cưới của ta lên, những ngón tay thon dài xoa nhẹ mắt cá chân ta.Rất dịu dàng nhưng cũng rất tê dại, cơ thể ta không khỏi run lên khe khẽ.Điều mà Nhu Phi dành cho ta nhiều nhất là ánh mắt lạnh lùng và những cái tát.Sau khi mẫu thân ruột là tỳ nữ của ta bị bà ta g.i.ế.c chết.Để trừng phạt ta, Nhu Phi đã kéo lê ta xuống hầm tối, ép ta nhìn xác mẫu thân ruột đã như một bao tải rách nát.Ta chợt nhận ra mình khao khát được người khác vuốt ve, đối xử dịu dàng.Ta không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi y kiểm tra xong.Khương Lăng chỉnh lại váy cho ta, y nhẹ nhàng hỏi: "Còn đi được không? Nàng đội khăn trùm đầu, đi lại không tiện."Ta nói dối.Thật muốn có một người đối xử tốt với ta, bất kể người đó là ai."Khương Thái phó, cõng ta đi!"Y bật cười, hàn khí xa cách trong mắt tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng tràn đầy."Quỳnh Hoa, nàng nên gọi ta là phu quân rồi. Nếu nàng không muốn gọi như vậy, cũng có thể gọi ta là Ninh Chỉ."Ninh Chỉ là tên tự của Khương Lăng.Người có thể gọi y là Ninh Chỉ, có lẽ chỉ có Kỷ Chiêu.Y như một tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn.Ta không gọi y là phu quân hay Ninh Chỉ, y cũng không cõng ta.Suy đi tính lại, ta nhỏ giọng nũng nịu gọi: "Ninh Chỉ, cõng ta đi."Y ngồi xổm xuống, cúi người trước mặt ta, chờ ta trèo lên lưng y, rồi vững vàng cõng ta đi.Mọi người xung quanh đều cười: "Khương Thái phó cũng có ngày hôm nay!""Bị tiểu phu nhân quản chặt rồi."Khương Lăng cũng không giải thích, chỉ là người luôn che giấu cảm xúc, lặng lẽ đỏ tai.09Ta ghé vào lưng Khương Lăng, hỏi y: "Ninh Chỉ đã từng cõng người khác chưa?"

Chương 12