Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 13
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Y im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Còn một người nữa, ngoài nàng ấy ra, chỉ có nàng."Ta gật đầu: "Sau này chàng có thể thường xuyên ôm và cõng ta không?"Như phụ thân, như huynh trưởng vậy... Ta thật sự rất khát vọng.Y mềm giọng đáp ứng: "Được."Trong phòng hoa chúc, lúc ta chờ Khương Lăng đến thiếp đi thì y đi đến.Ta mơ mơ màng màng đứng dậy, dựa theo ma ma chỉ dạy trong cung mà giúp y cởi áo, tháo thắt lưng, cởi bỏ hỷ phục.Nhưng bụng ta lại không nhịn được mà kêu lên.Trong căn phòng tân hôn yên tĩnh, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng.Khương Lăng nắm tay ta, hỏi: "Nàng có phải đói rồi không?"Ta hơi ngượng ngùng gật đầu, gần như cả ngày nay ta vẫn chưa ăn gì."Nàng muốn ăn gì? Trong bếp có chè trôi nước mè đen, nhân ngọt, nàng có thích không?"Ta nuốt nước bọt không rõ ràng, lại bị y nắm cổ tay kéo dậy, đi ra ngoài."Ninh Chỉ, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi."Nói đến rượu giao bôi, ta như bị bỏng lưỡi, không dám nhìn vào mắt y.Khương Lăng cười nhẹ: "Nàng còn nhỏ, vẫn đang tuổi lớn, bụng đói mà uống rượu sẽ hại dạ dày. Đó chỉ là hư lễ thôi, không cần câu nệ."Ta chớp mắt, ngây người nhìn gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của Khương Lăng, không ngờ y lại dễ nói chuyện và chiều chuộng ta như vậy.Khương Lăng nắm tay ta, sắp buông ra.Sự ấm áp đột ngột biến mất.Ta vội vàng nắm lại, siết chặt lòng bàn tay y.Đừng bỏ rơi ta... Một ý nghĩ bất an chợt lóe lên trong lòng ta.Khương Lăng cúi đầu nhìn ta, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, y nắm lấy ta: "Nàng sợ bóng tối sao?"Quỳnh Hoa, đừng sợ, đây là nhà của nàng."Kỷ Chiêu cũng từng nói Chiêu Hòa Cung là nhà của ta và hắn ta. Vậy mà ngày đại hôn, hắn ta lại ngang nhiên đưa sủng phi vào điện ân ái."Đây thực sự là nhà của ta sao?" Ta khẽ hít mũi, cố kìm nén cảm xúc chua xót.Khương Lăng nghe giọng ta thay đổi, y ngồi xổm xuống nhìn vào mắt ta: "Nàng khóc sao?"Ta vội vàng quay mặt đi: "Không... Chỉ là mi mắt rơi vào thôi."Y như làm ảo thuật, lấy ra chìa khóa của phủ đệ, đưa vào lòng bàn tay ta: "Nhà thật sự, không cần ai mở cửa cho nàng. Nàng tự mình có thể vào được. Chìa khóa của Khương phủ chỉ có một chiếc này. Ngày nào nàng giận, không muốn gặp ta, cũng có thể khóa ta ở ngoài phủ."Hốc mắt ta càng đỏ hơn.Kỷ Chiêu nói sẽ cưng chiều, chăm sóc ta, nhưng chưa từng cho ta lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung.
Y im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Còn một người nữa, ngoài nàng ấy ra, chỉ có nàng."
Ta gật đầu: "Sau này chàng có thể thường xuyên ôm và cõng ta không?"
Như phụ thân, như huynh trưởng vậy... Ta thật sự rất khát vọng.
Y mềm giọng đáp ứng: "Được."
Trong phòng hoa chúc, lúc ta chờ Khương Lăng đến thiếp đi thì y đi đến.
Ta mơ mơ màng màng đứng dậy, dựa theo ma ma chỉ dạy trong cung mà giúp y cởi áo, tháo thắt lưng, cởi bỏ hỷ phục.
Nhưng bụng ta lại không nhịn được mà kêu lên.
Trong căn phòng tân hôn yên tĩnh, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng.
Khương Lăng nắm tay ta, hỏi: "Nàng có phải đói rồi không?"
Ta hơi ngượng ngùng gật đầu, gần như cả ngày nay ta vẫn chưa ăn gì.
"Nàng muốn ăn gì? Trong bếp có chè trôi nước mè đen, nhân ngọt, nàng có thích không?"
Ta nuốt nước bọt không rõ ràng, lại bị y nắm cổ tay kéo dậy, đi ra ngoài.
"Ninh Chỉ, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi."
Nói đến rượu giao bôi, ta như bị bỏng lưỡi, không dám nhìn vào mắt y.
Khương Lăng cười nhẹ: "Nàng còn nhỏ, vẫn đang tuổi lớn, bụng đói mà uống rượu sẽ hại dạ dày. Đó chỉ là hư lễ thôi, không cần câu nệ."
Ta chớp mắt, ngây người nhìn gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của Khương Lăng, không ngờ y lại dễ nói chuyện và chiều chuộng ta như vậy.
Khương Lăng nắm tay ta, sắp buông ra.
Sự ấm áp đột ngột biến mất.
Ta vội vàng nắm lại, siết chặt lòng bàn tay y.
Đừng bỏ rơi ta... Một ý nghĩ bất an chợt lóe lên trong lòng ta.
Khương Lăng cúi đầu nhìn ta, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, y nắm lấy ta: "Nàng sợ bóng tối sao?
"Quỳnh Hoa, đừng sợ, đây là nhà của nàng."
Kỷ Chiêu cũng từng nói Chiêu Hòa Cung là nhà của ta và hắn ta. Vậy mà ngày đại hôn, hắn ta lại ngang nhiên đưa sủng phi vào điện ân ái.
"Đây thực sự là nhà của ta sao?" Ta khẽ hít mũi, cố kìm nén cảm xúc chua xót.
Khương Lăng nghe giọng ta thay đổi, y ngồi xổm xuống nhìn vào mắt ta: "Nàng khóc sao?"
Ta vội vàng quay mặt đi: "Không... Chỉ là mi mắt rơi vào thôi."
Y như làm ảo thuật, lấy ra chìa khóa của phủ đệ, đưa vào lòng bàn tay ta: "Nhà thật sự, không cần ai mở cửa cho nàng. Nàng tự mình có thể vào được. Chìa khóa của Khương phủ chỉ có một chiếc này. Ngày nào nàng giận, không muốn gặp ta, cũng có thể khóa ta ở ngoài phủ."
Hốc mắt ta càng đỏ hơn.
Kỷ Chiêu nói sẽ cưng chiều, chăm sóc ta, nhưng chưa từng cho ta lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung.
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Y im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Còn một người nữa, ngoài nàng ấy ra, chỉ có nàng."Ta gật đầu: "Sau này chàng có thể thường xuyên ôm và cõng ta không?"Như phụ thân, như huynh trưởng vậy... Ta thật sự rất khát vọng.Y mềm giọng đáp ứng: "Được."Trong phòng hoa chúc, lúc ta chờ Khương Lăng đến thiếp đi thì y đi đến.Ta mơ mơ màng màng đứng dậy, dựa theo ma ma chỉ dạy trong cung mà giúp y cởi áo, tháo thắt lưng, cởi bỏ hỷ phục.Nhưng bụng ta lại không nhịn được mà kêu lên.Trong căn phòng tân hôn yên tĩnh, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng.Khương Lăng nắm tay ta, hỏi: "Nàng có phải đói rồi không?"Ta hơi ngượng ngùng gật đầu, gần như cả ngày nay ta vẫn chưa ăn gì."Nàng muốn ăn gì? Trong bếp có chè trôi nước mè đen, nhân ngọt, nàng có thích không?"Ta nuốt nước bọt không rõ ràng, lại bị y nắm cổ tay kéo dậy, đi ra ngoài."Ninh Chỉ, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi."Nói đến rượu giao bôi, ta như bị bỏng lưỡi, không dám nhìn vào mắt y.Khương Lăng cười nhẹ: "Nàng còn nhỏ, vẫn đang tuổi lớn, bụng đói mà uống rượu sẽ hại dạ dày. Đó chỉ là hư lễ thôi, không cần câu nệ."Ta chớp mắt, ngây người nhìn gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của Khương Lăng, không ngờ y lại dễ nói chuyện và chiều chuộng ta như vậy.Khương Lăng nắm tay ta, sắp buông ra.Sự ấm áp đột ngột biến mất.Ta vội vàng nắm lại, siết chặt lòng bàn tay y.Đừng bỏ rơi ta... Một ý nghĩ bất an chợt lóe lên trong lòng ta.Khương Lăng cúi đầu nhìn ta, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, y nắm lấy ta: "Nàng sợ bóng tối sao?"Quỳnh Hoa, đừng sợ, đây là nhà của nàng."Kỷ Chiêu cũng từng nói Chiêu Hòa Cung là nhà của ta và hắn ta. Vậy mà ngày đại hôn, hắn ta lại ngang nhiên đưa sủng phi vào điện ân ái."Đây thực sự là nhà của ta sao?" Ta khẽ hít mũi, cố kìm nén cảm xúc chua xót.Khương Lăng nghe giọng ta thay đổi, y ngồi xổm xuống nhìn vào mắt ta: "Nàng khóc sao?"Ta vội vàng quay mặt đi: "Không... Chỉ là mi mắt rơi vào thôi."Y như làm ảo thuật, lấy ra chìa khóa của phủ đệ, đưa vào lòng bàn tay ta: "Nhà thật sự, không cần ai mở cửa cho nàng. Nàng tự mình có thể vào được. Chìa khóa của Khương phủ chỉ có một chiếc này. Ngày nào nàng giận, không muốn gặp ta, cũng có thể khóa ta ở ngoài phủ."Hốc mắt ta càng đỏ hơn.Kỷ Chiêu nói sẽ cưng chiều, chăm sóc ta, nhưng chưa từng cho ta lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung.