Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 14

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Nói cho cùng, hoàng cung chỉ là của hắn ta, ta chỉ là chim hoàng yến được hắn ta nuôi lớn.Hắn ta không muốn nữa, liền mở lồng, ném ta ra ngoài, không quan tâm ta có sống được hay không."Cho nên, tiểu công chúa của ta, nàng đừng khóc nữa được không?" Ta đứng trước mặt Khương Lăng, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nếm kẹo, rõ ràng là vui mừng khôn xiết, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt.Y không giỏi dỗ dành người khác, bất đắc dĩ đành ngồi xổm xuống: "Nàng có muốn lên không?"Ta được y dỗ dành, lau khô nước mắt, nằm úp trên lưng rộng của y, dán mặt vào y thật chặt, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người y.Từ nhà bếp đến phòng ngủ chỉ là một đoạn đường ngắn.Nhưng y vẫn sẵn sàng cúi xuống, cõng ta đi qua.Vào bếp, Khương Lăng bảo ta ngồi xuống, y xắn tay áo lên, đun nóng nước trong nồi, thả từng viên trôi nước tròn trịa vào."Nàng còn muốn ăn gì nữa không?"Ta nghĩ một lúc: "Ta còn muốn ăn bánh chẻo."Đêm giao thừa trong cung, các nương nương ở các cung đều sẽ gói bánh chẻo, còn nhét cả đồng tiền vào trong bánh.Nhu Phi đến từ Tây Vực, bà ta đương nhiên sẽ không làm, cũng không muốn học.Kỷ Chiêu kể với ta việc hắn ta ăn phải đồng tiền. Lúc ấy, ta đã ghen tị vô cùng, lâu dần trở thành một nỗi niềm không thể nào quên.Chợt nghĩ đến thân phận của Khương Lăng không tầm thường, ta vội vàng hỏi một câu: "Có quá phiền phức không? Ngày mai chàng có cần phải thượng triều không?"Y nhẹ nhàng nói một câu, không sao cả.Rồi lấy ra bột mì, trộn nhân, nửa đêm gói bánh chẻo cho ta.Bánh trôi nước và bánh chẻo nấu chín được đưa đến trước mặt ta. Cánh tay xắn tay áo của Khương Lăng dính đầy bột mì, trên má cũng dính một chút.Ta không nhịn được cười thành tiếng.Y mở to đôi mắt đẹp và sâu thẳm, nhìn ta ngơ ngác.Ta tiến lại gần, hàng mi rõ ràng của y hiện ra rõ mồn một, hơi thở của y cũng trở nên gấp gáp."Ninh Chỉ đừng cử động..." Ta dùng tay áo giúp y lau bột mì trên mặt.10Đây là bữa ăn no nhất của ta.Ăn một bát chè trôi nước, lại thêm một bát bánh chẻo.No đến tận cổ họng, ta cũng không nỡ nhả ra.Cuối cùng không đi nổi nữa, vẫn là Khương Lăng cõng ta về.Khương Lăng đặt ta lên giường, ta không khỏi căng thẳng, trước khi xuất giá ta đã xem qua tranh vẽ. Đêm tân hôn nam nữ nên quấn lấy nhau động phòng, giống như Kỷ Chiêu đối với Dư Quý nhân vậy.

Nói cho cùng, hoàng cung chỉ là của hắn ta, ta chỉ là chim hoàng yến được hắn ta nuôi lớn.

Hắn ta không muốn nữa, liền mở lồng, ném ta ra ngoài, không quan tâm ta có sống được hay không.

"Cho nên, tiểu công chúa của ta, nàng đừng khóc nữa được không?" 

Ta đứng trước mặt Khương Lăng, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nếm kẹo, rõ ràng là vui mừng khôn xiết, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt.

Y không giỏi dỗ dành người khác, bất đắc dĩ đành ngồi xổm xuống: "Nàng có muốn lên không?"

Ta được y dỗ dành, lau khô nước mắt, nằm úp trên lưng rộng của y, dán mặt vào y thật chặt, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người y.

Từ nhà bếp đến phòng ngủ chỉ là một đoạn đường ngắn.

Nhưng y vẫn sẵn sàng cúi xuống, cõng ta đi qua.

Vào bếp, Khương Lăng bảo ta ngồi xuống, y xắn tay áo lên, đun nóng nước trong nồi, thả từng viên trôi nước tròn trịa vào.

"Nàng còn muốn ăn gì nữa không?"

Ta nghĩ một lúc: "Ta còn muốn ăn bánh chẻo."

Đêm giao thừa trong cung, các nương nương ở các cung đều sẽ gói bánh chẻo, còn nhét cả đồng tiền vào trong bánh.

Nhu Phi đến từ Tây Vực, bà ta đương nhiên sẽ không làm, cũng không muốn học.

Kỷ Chiêu kể với ta việc hắn ta ăn phải đồng tiền. Lúc ấy, ta đã ghen tị vô cùng, lâu dần trở thành một nỗi niềm không thể nào quên.

Chợt nghĩ đến thân phận của Khương Lăng không tầm thường, ta vội vàng hỏi một câu: "Có quá phiền phức không? Ngày mai chàng có cần phải thượng triều không?"

Y nhẹ nhàng nói một câu, không sao cả.

Rồi lấy ra bột mì, trộn nhân, nửa đêm gói bánh chẻo cho ta.

Bánh trôi nước và bánh chẻo nấu chín được đưa đến trước mặt ta. Cánh tay xắn tay áo của Khương Lăng dính đầy bột mì, trên má cũng dính một chút.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

Y mở to đôi mắt đẹp và sâu thẳm, nhìn ta ngơ ngác.

Ta tiến lại gần, hàng mi rõ ràng của y hiện ra rõ mồn một, hơi thở của y cũng trở nên gấp gáp.

"Ninh Chỉ đừng cử động..." Ta dùng tay áo giúp y lau bột mì trên mặt.

10

Đây là bữa ăn no nhất của ta.

Ăn một bát chè trôi nước, lại thêm một bát bánh chẻo.

No đến tận cổ họng, ta cũng không nỡ nhả ra.

Cuối cùng không đi nổi nữa, vẫn là Khương Lăng cõng ta về.

Khương Lăng đặt ta lên giường, ta không khỏi căng thẳng, trước khi xuất giá ta đã xem qua tranh vẽ. Đêm tân hôn nam nữ nên quấn lấy nhau động phòng, giống như Kỷ Chiêu đối với Dư Quý nhân vậy.

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Nói cho cùng, hoàng cung chỉ là của hắn ta, ta chỉ là chim hoàng yến được hắn ta nuôi lớn.Hắn ta không muốn nữa, liền mở lồng, ném ta ra ngoài, không quan tâm ta có sống được hay không."Cho nên, tiểu công chúa của ta, nàng đừng khóc nữa được không?" Ta đứng trước mặt Khương Lăng, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nếm kẹo, rõ ràng là vui mừng khôn xiết, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt.Y không giỏi dỗ dành người khác, bất đắc dĩ đành ngồi xổm xuống: "Nàng có muốn lên không?"Ta được y dỗ dành, lau khô nước mắt, nằm úp trên lưng rộng của y, dán mặt vào y thật chặt, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người y.Từ nhà bếp đến phòng ngủ chỉ là một đoạn đường ngắn.Nhưng y vẫn sẵn sàng cúi xuống, cõng ta đi qua.Vào bếp, Khương Lăng bảo ta ngồi xuống, y xắn tay áo lên, đun nóng nước trong nồi, thả từng viên trôi nước tròn trịa vào."Nàng còn muốn ăn gì nữa không?"Ta nghĩ một lúc: "Ta còn muốn ăn bánh chẻo."Đêm giao thừa trong cung, các nương nương ở các cung đều sẽ gói bánh chẻo, còn nhét cả đồng tiền vào trong bánh.Nhu Phi đến từ Tây Vực, bà ta đương nhiên sẽ không làm, cũng không muốn học.Kỷ Chiêu kể với ta việc hắn ta ăn phải đồng tiền. Lúc ấy, ta đã ghen tị vô cùng, lâu dần trở thành một nỗi niềm không thể nào quên.Chợt nghĩ đến thân phận của Khương Lăng không tầm thường, ta vội vàng hỏi một câu: "Có quá phiền phức không? Ngày mai chàng có cần phải thượng triều không?"Y nhẹ nhàng nói một câu, không sao cả.Rồi lấy ra bột mì, trộn nhân, nửa đêm gói bánh chẻo cho ta.Bánh trôi nước và bánh chẻo nấu chín được đưa đến trước mặt ta. Cánh tay xắn tay áo của Khương Lăng dính đầy bột mì, trên má cũng dính một chút.Ta không nhịn được cười thành tiếng.Y mở to đôi mắt đẹp và sâu thẳm, nhìn ta ngơ ngác.Ta tiến lại gần, hàng mi rõ ràng của y hiện ra rõ mồn một, hơi thở của y cũng trở nên gấp gáp."Ninh Chỉ đừng cử động..." Ta dùng tay áo giúp y lau bột mì trên mặt.10Đây là bữa ăn no nhất của ta.Ăn một bát chè trôi nước, lại thêm một bát bánh chẻo.No đến tận cổ họng, ta cũng không nỡ nhả ra.Cuối cùng không đi nổi nữa, vẫn là Khương Lăng cõng ta về.Khương Lăng đặt ta lên giường, ta không khỏi căng thẳng, trước khi xuất giá ta đã xem qua tranh vẽ. Đêm tân hôn nam nữ nên quấn lấy nhau động phòng, giống như Kỷ Chiêu đối với Dư Quý nhân vậy.

Chương 14