Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 18

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Nói được một nửa, ta dừng lại.Làn da y nhợt nhạt hơn người thường, lần đầu gặp ta đã cảm thấy y có vẻ ốm yếu, mệt mỏi.Tại sao ta không nghĩ nhiều hơn một chút, không hỏi thêm một câu?Khương Lăng uống thuốc xong, ngược lại còn an ủi ta: "Không liên quan đến nàng. Là sau khi muội muội ta qua đời... Ta quá đau buồn, mới tổn thương cơ thể."Y ngẩng đầu nhìn ta nói: "Trước đây nàng hỏi ta có từng cõng ai khác chưa.""Ta chỉ từng cõng muội muội và nàng."Y tiếp tục nói: "Muội muội ta trạc tuổi nàng. Mấy năm trước mắc bệnh nặng, c.h.ế.t trong vòng tay ta. Ta đã tìm tất cả Thái y của Thái y viện, nhưng cũng không cứu được nàng ."Từ đó, thân thể ta liền mang bệnh, vào mùa thu thường xuyên ho khan. Cho nên, Quỳnh Hoa, đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần tự trách."Nghe Khương Lăng kể về quá khứ của y và muội muội.Ta lại nhớ đến ta và Kỷ Chiêu.Nếu có một ngày ta c.h.ế.t đi, có lẽ hắn ta sẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong đám tang của ta, tiếp tục tìm Dư Quý nhân an ủi.Ta chợt nhận ra, ta đã rất lâu không nghĩ đến Kỷ Chiêu.Cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa.12"Ta và Kỷ Chiêu..." Ta siết chặt ngón tay, nhắc đến tin đồn khó xử nhất, điều mà ta luôn trốn tránh.Thành hôn với ta đã lâu như vậy, Khương Lăng cũng chưa từng đề cập đến.Mến mộ ca ca, bất chấp luân thường, không bằng cầm thú!Những lời mắng nhiếc, chế giễu vang vọng bên tai.Dưới ánh mắt của Khương Lăng, ta cúi đầu, như một tử tù phạm trọng tội chờ đợi án tử hình.Y khẽ cười, như ánh sáng xuyên qua mây mù: "Muội muội thích ca ca, không phải là sai, cũng không phải là tội!""Quỳnh Hoa, nàng chỉ là không phân biệt được sự ỷ lại và tình yêu."Ta dường như được những lời của y đánh thức, lại dường như rơi vào sự hỗn loạn sâu sắc hơn.Bao nhiêu năm nay, ta đối với Kỷ Chiêu rốt cuộc là tình cảm gì.Ta không quan tâm hắn ta sủng ái ai, lại nạp thêm mỹ nhân nào, ta chỉ muốn nhìn hắn ta, ở bên cạnh hắn ta.Đó là tình yêu sao?"Nàng không thể rời xa Kỷ Chiêu, phụ thuộc vào hắn ta, là vì nàng không có lựa chọn nào khác."Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.Những năm sống sâu trong hậu cung, ngoài Kỷ Chiêu ra, không ai muốn gần gũi ta, bọn họ kiêng dè Nhu Phi, lại khinh thường dòng m.á.u một nửa Hồ tộc của ta.Ta chỉ có Kỷ Chiêu.Ta chỉ có thể dựa dẫm, bám chặt lấy Kỷ Chiêu, coi hắn ta là sự cứu rỗi duy nhất.

Nói được một nửa, ta dừng lại.

Làn da y nhợt nhạt hơn người thường, lần đầu gặp ta đã cảm thấy y có vẻ ốm yếu, mệt mỏi.

Tại sao ta không nghĩ nhiều hơn một chút, không hỏi thêm một câu?

Khương Lăng uống thuốc xong, ngược lại còn an ủi ta: "Không liên quan đến nàng. Là sau khi muội muội ta qua đời... Ta quá đau buồn, mới tổn thương cơ thể."

Y ngẩng đầu nhìn ta nói: "Trước đây nàng hỏi ta có từng cõng ai khác chưa."

"Ta chỉ từng cõng muội muội và nàng."

Y tiếp tục nói: "Muội muội ta trạc tuổi nàng. Mấy năm trước mắc bệnh nặng, c.h.ế.t trong vòng tay ta. Ta đã tìm tất cả Thái y của Thái y viện, nhưng cũng không cứu được nàng .

"Từ đó, thân thể ta liền mang bệnh, vào mùa thu thường xuyên ho khan. Cho nên, Quỳnh Hoa, đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần tự trách."

Nghe Khương Lăng kể về quá khứ của y và muội muội.

Ta lại nhớ đến ta và Kỷ Chiêu.

Nếu có một ngày ta c.h.ế.t đi, có lẽ hắn ta sẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong đám tang của ta, tiếp tục tìm Dư Quý nhân an ủi.

Ta chợt nhận ra, ta đã rất lâu không nghĩ đến Kỷ Chiêu.

Cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa.

12

"Ta và Kỷ Chiêu..." Ta siết chặt ngón tay, nhắc đến tin đồn khó xử nhất, điều mà ta luôn trốn tránh.

Thành hôn với ta đã lâu như vậy, Khương Lăng cũng chưa từng đề cập đến.

Mến mộ ca ca, bất chấp luân thường, không bằng cầm thú!

Những lời mắng nhiếc, chế giễu vang vọng bên tai.

Dưới ánh mắt của Khương Lăng, ta cúi đầu, như một tử tù phạm trọng tội chờ đợi án tử hình.

Y khẽ cười, như ánh sáng xuyên qua mây mù: "Muội muội thích ca ca, không phải là sai, cũng không phải là tội!"

"Quỳnh Hoa, nàng chỉ là không phân biệt được sự ỷ lại và tình yêu."

Ta dường như được những lời của y đánh thức, lại dường như rơi vào sự hỗn loạn sâu sắc hơn.

Bao nhiêu năm nay, ta đối với Kỷ Chiêu rốt cuộc là tình cảm gì.

Ta không quan tâm hắn ta sủng ái ai, lại nạp thêm mỹ nhân nào, ta chỉ muốn nhìn hắn ta, ở bên cạnh hắn ta.

Đó là tình yêu sao?

"Nàng không thể rời xa Kỷ Chiêu, phụ thuộc vào hắn ta, là vì nàng không có lựa chọn nào khác."

Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.

Những năm sống sâu trong hậu cung, ngoài Kỷ Chiêu ra, không ai muốn gần gũi ta, bọn họ kiêng dè Nhu Phi, lại khinh thường dòng m.á.u một nửa Hồ tộc của ta.

Ta chỉ có Kỷ Chiêu.

Ta chỉ có thể dựa dẫm, bám chặt lấy Kỷ Chiêu, coi hắn ta là sự cứu rỗi duy nhất.

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Nói được một nửa, ta dừng lại.Làn da y nhợt nhạt hơn người thường, lần đầu gặp ta đã cảm thấy y có vẻ ốm yếu, mệt mỏi.Tại sao ta không nghĩ nhiều hơn một chút, không hỏi thêm một câu?Khương Lăng uống thuốc xong, ngược lại còn an ủi ta: "Không liên quan đến nàng. Là sau khi muội muội ta qua đời... Ta quá đau buồn, mới tổn thương cơ thể."Y ngẩng đầu nhìn ta nói: "Trước đây nàng hỏi ta có từng cõng ai khác chưa.""Ta chỉ từng cõng muội muội và nàng."Y tiếp tục nói: "Muội muội ta trạc tuổi nàng. Mấy năm trước mắc bệnh nặng, c.h.ế.t trong vòng tay ta. Ta đã tìm tất cả Thái y của Thái y viện, nhưng cũng không cứu được nàng ."Từ đó, thân thể ta liền mang bệnh, vào mùa thu thường xuyên ho khan. Cho nên, Quỳnh Hoa, đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần tự trách."Nghe Khương Lăng kể về quá khứ của y và muội muội.Ta lại nhớ đến ta và Kỷ Chiêu.Nếu có một ngày ta c.h.ế.t đi, có lẽ hắn ta sẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong đám tang của ta, tiếp tục tìm Dư Quý nhân an ủi.Ta chợt nhận ra, ta đã rất lâu không nghĩ đến Kỷ Chiêu.Cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa.12"Ta và Kỷ Chiêu..." Ta siết chặt ngón tay, nhắc đến tin đồn khó xử nhất, điều mà ta luôn trốn tránh.Thành hôn với ta đã lâu như vậy, Khương Lăng cũng chưa từng đề cập đến.Mến mộ ca ca, bất chấp luân thường, không bằng cầm thú!Những lời mắng nhiếc, chế giễu vang vọng bên tai.Dưới ánh mắt của Khương Lăng, ta cúi đầu, như một tử tù phạm trọng tội chờ đợi án tử hình.Y khẽ cười, như ánh sáng xuyên qua mây mù: "Muội muội thích ca ca, không phải là sai, cũng không phải là tội!""Quỳnh Hoa, nàng chỉ là không phân biệt được sự ỷ lại và tình yêu."Ta dường như được những lời của y đánh thức, lại dường như rơi vào sự hỗn loạn sâu sắc hơn.Bao nhiêu năm nay, ta đối với Kỷ Chiêu rốt cuộc là tình cảm gì.Ta không quan tâm hắn ta sủng ái ai, lại nạp thêm mỹ nhân nào, ta chỉ muốn nhìn hắn ta, ở bên cạnh hắn ta.Đó là tình yêu sao?"Nàng không thể rời xa Kỷ Chiêu, phụ thuộc vào hắn ta, là vì nàng không có lựa chọn nào khác."Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.Những năm sống sâu trong hậu cung, ngoài Kỷ Chiêu ra, không ai muốn gần gũi ta, bọn họ kiêng dè Nhu Phi, lại khinh thường dòng m.á.u một nửa Hồ tộc của ta.Ta chỉ có Kỷ Chiêu.Ta chỉ có thể dựa dẫm, bám chặt lấy Kỷ Chiêu, coi hắn ta là sự cứu rỗi duy nhất.

Chương 18