Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 19
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Cho dù hắn ta chán ghét tình cảm của ta, cười nhạo ta bẩn thỉu, ta cũng không thể rời xa hắn ta."Quỳnh Hoa..."Y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống: "Bây giờ nàng đã có lựa chọn khác rồi.""Nàng có ta!"Thấy nước mắt ta không ngừng rơi, Khương Lăng thở dài, ôm ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của nàng trong kiệu hoa, ta đã nghĩ đến muội muội.""Nếu muội muội còn sống, ta sẽ không để muội ấy chịu nửa điểm uất ức, khóc lóc lên kiệu hoa.""Nếu ta lại bỏ mặc nàng, để nàng một mình trong kiệu hoa... Nàng sẽ đau lòng biết bao."Y dừng lại một chút, cúi xuống hôn lên vành tai ta."Kỷ Chiêu, ta đã không dạy dỗ tốt hắn ta. Ta đã dạy hắn ta lòng nhân từ của bậc quân vương, nhưng lại không dạy nó sự bao dung để buông bỏ quá khứ. Sớm muộn gì, nó cũng sẽ hối hận..."Ta đã khóc đủ rồi.Nỗi đau nhói nhói trong ngực, biến mất không còn dấu vết.Thì ra ta không hề yêu Kỷ Chiêu.Chỉ là người sống trong bóng tối lâu năm, theo bản năng truy đuổi ánh sáng mà thôi.Ta đã có ánh mặt trời thuộc về mình, không cần phải khát khao một tia sáng nhỏ nhoi kia nữa.Hai tay ta nâng lên, ôm lấy cổ Khương Lăng.Ta học theo những gì các ma ma trong cung đã dạy , hôn lên môi y, rồi từ từ đi xuống, khẽ cắn vào yết hầu của y.Khương Lăng siết chặt eo ta, dùng một chút lực.Đôi mắt y vừa trong veo vừa mê ly, ta như nhìn thấy bản thân y đang dần dần sa ngã, không có sức chống cự với ta.Trăng xuân treo trên cành cây, tròn đầy và sáng rực.Ta dùng đôi mắt vừa mới khóc xong, ngước nhìn y: "Ninh Chỉ, chúng ta động phòng đi!"Y đỡ lấy eo ta: "Vẫn còn gầy quá."Nói xong, y lại ho khan.Ta mới nhớ ra không ổn, bệnh cũ của y tái phát, chắc không chịu nổi ta quậy phá.Khương Lăng đến gần, nâng thắt lưng ta đỡ ta ngồi lên bàn sách nạm tơ vàng. Y hôn lên môi ta, công thành đoạt đất...Môi của y dưới ánh sáng của trăng xuân lại hấp dẫn mê người.Cho đến khi sắp không kìm nén được, Khương Lăng mới buông ta ra, ổn định khí tức đang thở dốc: "Quỳnh Hoa, nàng nhanh lớn lên đi."Ta có chút bất mãn, tuổi ta tùy còn nhỏ nhưng nơi cần lớn cũng đủ nở nang mà.Y cầm lấy bàn chân bó đang đá lung tung của ta: "Tuổi nàng còn nhỏ quá. Ta không đành lòng để nàng chịu nổi đau sinh dục."
Cho dù hắn ta chán ghét tình cảm của ta, cười nhạo ta bẩn thỉu, ta cũng không thể rời xa hắn ta.
"Quỳnh Hoa..."
Y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống: "Bây giờ nàng đã có lựa chọn khác rồi."
"Nàng có ta!"
Thấy nước mắt ta không ngừng rơi, Khương Lăng thở dài, ôm ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của nàng trong kiệu hoa, ta đã nghĩ đến muội muội."
"Nếu muội muội còn sống, ta sẽ không để muội ấy chịu nửa điểm uất ức, khóc lóc lên kiệu hoa."
"Nếu ta lại bỏ mặc nàng, để nàng một mình trong kiệu hoa... Nàng sẽ đau lòng biết bao."
Y dừng lại một chút, cúi xuống hôn lên vành tai ta.
"Kỷ Chiêu, ta đã không dạy dỗ tốt hắn ta. Ta đã dạy hắn ta lòng nhân từ của bậc quân vương, nhưng lại không dạy nó sự bao dung để buông bỏ quá khứ. Sớm muộn gì, nó cũng sẽ hối hận..."
Ta đã khóc đủ rồi.
Nỗi đau nhói nhói trong ngực, biến mất không còn dấu vết.
Thì ra ta không hề yêu Kỷ Chiêu.
Chỉ là người sống trong bóng tối lâu năm, theo bản năng truy đuổi ánh sáng mà thôi.
Ta đã có ánh mặt trời thuộc về mình, không cần phải khát khao một tia sáng nhỏ nhoi kia nữa.
Hai tay ta nâng lên, ôm lấy cổ Khương Lăng.
Ta học theo những gì các ma ma trong cung đã dạy , hôn lên môi y, rồi từ từ đi xuống, khẽ cắn vào yết hầu của y.
Khương Lăng siết chặt eo ta, dùng một chút lực.
Đôi mắt y vừa trong veo vừa mê ly, ta như nhìn thấy bản thân y đang dần dần sa ngã, không có sức chống cự với ta.
Trăng xuân treo trên cành cây, tròn đầy và sáng rực.
Ta dùng đôi mắt vừa mới khóc xong, ngước nhìn y: "Ninh Chỉ, chúng ta động phòng đi!"
Y đỡ lấy eo ta: "Vẫn còn gầy quá."
Nói xong, y lại ho khan.
Ta mới nhớ ra không ổn, bệnh cũ của y tái phát, chắc không chịu nổi ta quậy phá.
Khương Lăng đến gần, nâng thắt lưng ta đỡ ta ngồi lên bàn sách nạm tơ vàng. Y hôn lên môi ta, công thành đoạt đất...
Môi của y dưới ánh sáng của trăng xuân lại hấp dẫn mê người.
Cho đến khi sắp không kìm nén được, Khương Lăng mới buông ta ra, ổn định khí tức đang thở dốc: "Quỳnh Hoa, nàng nhanh lớn lên đi."
Ta có chút bất mãn, tuổi ta tùy còn nhỏ nhưng nơi cần lớn cũng đủ nở nang mà.
Y cầm lấy bàn chân bó đang đá lung tung của ta: "Tuổi nàng còn nhỏ quá. Ta không đành lòng để nàng chịu nổi đau sinh dục."
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Cho dù hắn ta chán ghét tình cảm của ta, cười nhạo ta bẩn thỉu, ta cũng không thể rời xa hắn ta."Quỳnh Hoa..."Y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống: "Bây giờ nàng đã có lựa chọn khác rồi.""Nàng có ta!"Thấy nước mắt ta không ngừng rơi, Khương Lăng thở dài, ôm ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của nàng trong kiệu hoa, ta đã nghĩ đến muội muội.""Nếu muội muội còn sống, ta sẽ không để muội ấy chịu nửa điểm uất ức, khóc lóc lên kiệu hoa.""Nếu ta lại bỏ mặc nàng, để nàng một mình trong kiệu hoa... Nàng sẽ đau lòng biết bao."Y dừng lại một chút, cúi xuống hôn lên vành tai ta."Kỷ Chiêu, ta đã không dạy dỗ tốt hắn ta. Ta đã dạy hắn ta lòng nhân từ của bậc quân vương, nhưng lại không dạy nó sự bao dung để buông bỏ quá khứ. Sớm muộn gì, nó cũng sẽ hối hận..."Ta đã khóc đủ rồi.Nỗi đau nhói nhói trong ngực, biến mất không còn dấu vết.Thì ra ta không hề yêu Kỷ Chiêu.Chỉ là người sống trong bóng tối lâu năm, theo bản năng truy đuổi ánh sáng mà thôi.Ta đã có ánh mặt trời thuộc về mình, không cần phải khát khao một tia sáng nhỏ nhoi kia nữa.Hai tay ta nâng lên, ôm lấy cổ Khương Lăng.Ta học theo những gì các ma ma trong cung đã dạy , hôn lên môi y, rồi từ từ đi xuống, khẽ cắn vào yết hầu của y.Khương Lăng siết chặt eo ta, dùng một chút lực.Đôi mắt y vừa trong veo vừa mê ly, ta như nhìn thấy bản thân y đang dần dần sa ngã, không có sức chống cự với ta.Trăng xuân treo trên cành cây, tròn đầy và sáng rực.Ta dùng đôi mắt vừa mới khóc xong, ngước nhìn y: "Ninh Chỉ, chúng ta động phòng đi!"Y đỡ lấy eo ta: "Vẫn còn gầy quá."Nói xong, y lại ho khan.Ta mới nhớ ra không ổn, bệnh cũ của y tái phát, chắc không chịu nổi ta quậy phá.Khương Lăng đến gần, nâng thắt lưng ta đỡ ta ngồi lên bàn sách nạm tơ vàng. Y hôn lên môi ta, công thành đoạt đất...Môi của y dưới ánh sáng của trăng xuân lại hấp dẫn mê người.Cho đến khi sắp không kìm nén được, Khương Lăng mới buông ta ra, ổn định khí tức đang thở dốc: "Quỳnh Hoa, nàng nhanh lớn lên đi."Ta có chút bất mãn, tuổi ta tùy còn nhỏ nhưng nơi cần lớn cũng đủ nở nang mà.Y cầm lấy bàn chân bó đang đá lung tung của ta: "Tuổi nàng còn nhỏ quá. Ta không đành lòng để nàng chịu nổi đau sinh dục."