Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 24
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Nhưng ngươi phải biết, Khương Lăng sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t dưới tay trẫm."Hắn ta vuốt ve cổ ta, ngón tay chậm rãi, như đang vuốt ve một món đồ sứ mỏng manh: "Khương Lăng đã chạm vào ngươi chưa?"Ta cắn răng, ngoại trừ rơi lệ ra ta không thốt nổi thành lời."Nhìn phản ứng của ngươi chắc là chưa rồi. Run rẩy như thế kia."Hắn ta suy nghĩ một chút, lại nở ra nụ cười ác ý: "Cũng đúng. Trẫm ngại ngươi bẩn, là đồ ta không cần thì y cũng ngại ngươi bẩn thôi."15Cảm giác đau đớn nhất cũng chỉ đến thế này thôi.Từng chút tình cảm năm xưa, từng chút ngưỡng mộ, cuối cùng đều hóa thành chất độc c.h.ế.t người.Chất độc đến muộn, ăn mòn từng chút nội tạng, đau đớn đến mức toàn thân ta run rẩy."Kỷ Chiêu, ta ghét ngươi."Những ngón tay buông thõng khẽ động, một cái tát giáng xuống mặt hắn ta.Sau tiếng "bốp", Kỷ Chiêu như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn ta."Ta ghét ca ca nhất!"Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn ta là ca ca."Vĩnh Hòa..." Hắn ta luống cuống, còn muốn nói gì đó.Bên ngoài doanh trại truyền đến giọng nói lạnh lùng, đè nén cơn giận của Khương Lăng: "Hoàng thượng, xin hãy trả lại thê tử của thần.""Thái phó đại nhân không được vào."Kỷ Chiêu buông tay, lùi lại một khoảng rồi day trán: "Đi thôi."Giọng nói của hắn ta rét lạnh: "Kỷ Vĩnh Hòa, nếu ngươi không muốn chết, không muốn trẫm làm ra chuyện không nên làm thì sau này đừng xuất hiện trước mặt trẫm nữa."Ngày đó, Khương Lăng ôm ta trở về nhà.Ta ở trong thùng nước tắm rất lâu.Lâu đến nỗi Khương Lăng nhịn không được mà đẩy cửa xông vào, vớt ta từ thùng nước tắm lên.Ta đỏ mắt, nhìn đôi mắt âm trầm của y: "Ninh Chỉ, ta rất dơ, ta rất dơ!"Y không để ý cả người ta đều là nước, chỉ dùng sức ôm ta vào lòng: "Vĩnh Hòa không bẩn, Vĩnh Hòa luôn là khối ngọc Quỳnh Hoa của ta."Ta còn muốn nói thêm.Khương Lăng đã cúi đầu xuống, giống như đang cố gắn làm gì đó, lại có chút tức giận mà che miệng ta lại.Đó là do dấu ngón tay do Kỷ Chiêu lưu lại trên cổ ta.Khương Lăng thả ta xuống giường nhỏ, nhẹ nhè hôn lên chỗ bị ứ máu: "Là ta không bảo vệ nàng thật tốt."Động tác của y rất chậm, như thương tiếc vô cùng: "Vĩnh Hòa không sợ. Mọi thứ đều đã qua, bây giờ ta đang ở đây."Sáng sớm tỉnh lại, Khương Lăng dịu dàng hôn mi tâm ta: "Thời gian còn sớm, tối hôm qua ta không khống chế. Nàng ngủ thêm chút đi."Y đứng dậy rời đi, tự mình xuống bếp làm thịt thỏ cho ta ăn.
"Nhưng ngươi phải biết, Khương Lăng sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t dưới tay trẫm."
Hắn ta vuốt ve cổ ta, ngón tay chậm rãi, như đang vuốt ve một món đồ sứ mỏng manh: "Khương Lăng đã chạm vào ngươi chưa?"
Ta cắn răng, ngoại trừ rơi lệ ra ta không thốt nổi thành lời.
"Nhìn phản ứng của ngươi chắc là chưa rồi. Run rẩy như thế kia."
Hắn ta suy nghĩ một chút, lại nở ra nụ cười ác ý: "Cũng đúng. Trẫm ngại ngươi bẩn, là đồ ta không cần thì y cũng ngại ngươi bẩn thôi."
15
Cảm giác đau đớn nhất cũng chỉ đến thế này thôi.
Từng chút tình cảm năm xưa, từng chút ngưỡng mộ, cuối cùng đều hóa thành chất độc c.h.ế.t người.
Chất độc đến muộn, ăn mòn từng chút nội tạng, đau đớn đến mức toàn thân ta run rẩy.
"Kỷ Chiêu, ta ghét ngươi."
Những ngón tay buông thõng khẽ động, một cái tát giáng xuống mặt hắn ta.
Sau tiếng "bốp", Kỷ Chiêu như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn ta.
"Ta ghét ca ca nhất!"
Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn ta là ca ca.
"Vĩnh Hòa..." Hắn ta luống cuống, còn muốn nói gì đó.
Bên ngoài doanh trại truyền đến giọng nói lạnh lùng, đè nén cơn giận của Khương Lăng: "Hoàng thượng, xin hãy trả lại thê tử của thần."
"Thái phó đại nhân không được vào."
Kỷ Chiêu buông tay, lùi lại một khoảng rồi day trán: "Đi thôi."
Giọng nói của hắn ta rét lạnh: "Kỷ Vĩnh Hòa, nếu ngươi không muốn chết, không muốn trẫm làm ra chuyện không nên làm thì sau này đừng xuất hiện trước mặt trẫm nữa."
Ngày đó, Khương Lăng ôm ta trở về nhà.
Ta ở trong thùng nước tắm rất lâu.
Lâu đến nỗi Khương Lăng nhịn không được mà đẩy cửa xông vào, vớt ta từ thùng nước tắm lên.
Ta đỏ mắt, nhìn đôi mắt âm trầm của y: "Ninh Chỉ, ta rất dơ, ta rất dơ!"
Y không để ý cả người ta đều là nước, chỉ dùng sức ôm ta vào lòng: "Vĩnh Hòa không bẩn, Vĩnh Hòa luôn là khối ngọc Quỳnh Hoa của ta."
Ta còn muốn nói thêm.
Khương Lăng đã cúi đầu xuống, giống như đang cố gắn làm gì đó, lại có chút tức giận mà che miệng ta lại.
Đó là do dấu ngón tay do Kỷ Chiêu lưu lại trên cổ ta.
Khương Lăng thả ta xuống giường nhỏ, nhẹ nhè hôn lên chỗ bị ứ máu: "Là ta không bảo vệ nàng thật tốt."
Động tác của y rất chậm, như thương tiếc vô cùng: "Vĩnh Hòa không sợ. Mọi thứ đều đã qua, bây giờ ta đang ở đây."
Sáng sớm tỉnh lại, Khương Lăng dịu dàng hôn mi tâm ta: "Thời gian còn sớm, tối hôm qua ta không khống chế. Nàng ngủ thêm chút đi."
Y đứng dậy rời đi, tự mình xuống bếp làm thịt thỏ cho ta ăn.
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Nhưng ngươi phải biết, Khương Lăng sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t dưới tay trẫm."Hắn ta vuốt ve cổ ta, ngón tay chậm rãi, như đang vuốt ve một món đồ sứ mỏng manh: "Khương Lăng đã chạm vào ngươi chưa?"Ta cắn răng, ngoại trừ rơi lệ ra ta không thốt nổi thành lời."Nhìn phản ứng của ngươi chắc là chưa rồi. Run rẩy như thế kia."Hắn ta suy nghĩ một chút, lại nở ra nụ cười ác ý: "Cũng đúng. Trẫm ngại ngươi bẩn, là đồ ta không cần thì y cũng ngại ngươi bẩn thôi."15Cảm giác đau đớn nhất cũng chỉ đến thế này thôi.Từng chút tình cảm năm xưa, từng chút ngưỡng mộ, cuối cùng đều hóa thành chất độc c.h.ế.t người.Chất độc đến muộn, ăn mòn từng chút nội tạng, đau đớn đến mức toàn thân ta run rẩy."Kỷ Chiêu, ta ghét ngươi."Những ngón tay buông thõng khẽ động, một cái tát giáng xuống mặt hắn ta.Sau tiếng "bốp", Kỷ Chiêu như bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn ta."Ta ghét ca ca nhất!"Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn ta là ca ca."Vĩnh Hòa..." Hắn ta luống cuống, còn muốn nói gì đó.Bên ngoài doanh trại truyền đến giọng nói lạnh lùng, đè nén cơn giận của Khương Lăng: "Hoàng thượng, xin hãy trả lại thê tử của thần.""Thái phó đại nhân không được vào."Kỷ Chiêu buông tay, lùi lại một khoảng rồi day trán: "Đi thôi."Giọng nói của hắn ta rét lạnh: "Kỷ Vĩnh Hòa, nếu ngươi không muốn chết, không muốn trẫm làm ra chuyện không nên làm thì sau này đừng xuất hiện trước mặt trẫm nữa."Ngày đó, Khương Lăng ôm ta trở về nhà.Ta ở trong thùng nước tắm rất lâu.Lâu đến nỗi Khương Lăng nhịn không được mà đẩy cửa xông vào, vớt ta từ thùng nước tắm lên.Ta đỏ mắt, nhìn đôi mắt âm trầm của y: "Ninh Chỉ, ta rất dơ, ta rất dơ!"Y không để ý cả người ta đều là nước, chỉ dùng sức ôm ta vào lòng: "Vĩnh Hòa không bẩn, Vĩnh Hòa luôn là khối ngọc Quỳnh Hoa của ta."Ta còn muốn nói thêm.Khương Lăng đã cúi đầu xuống, giống như đang cố gắn làm gì đó, lại có chút tức giận mà che miệng ta lại.Đó là do dấu ngón tay do Kỷ Chiêu lưu lại trên cổ ta.Khương Lăng thả ta xuống giường nhỏ, nhẹ nhè hôn lên chỗ bị ứ máu: "Là ta không bảo vệ nàng thật tốt."Động tác của y rất chậm, như thương tiếc vô cùng: "Vĩnh Hòa không sợ. Mọi thứ đều đã qua, bây giờ ta đang ở đây."Sáng sớm tỉnh lại, Khương Lăng dịu dàng hôn mi tâm ta: "Thời gian còn sớm, tối hôm qua ta không khống chế. Nàng ngủ thêm chút đi."Y đứng dậy rời đi, tự mình xuống bếp làm thịt thỏ cho ta ăn.