Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 25
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ngày săn b.ắ.n mùa thu đó, khi y nghe ta bị Kỷ Chiêu mang đi đã lập tức chạy trở về, vì thế không săn thỏ cho ta được.Lúc đi, cung nhân phụng mệnh đưa tới một đôi thỏ trắng.Khương Lăng nhận hai con thỏ, hôm nay nó lại xuất hiện trên bàn cơm.Quân tử ca nhà bếp. Nhưng tài nấu nướng của Khương Lăng lại rất tốt, làm ra nồi thịt thỏ kho rất thơm.Ta im lặng ăn chân thỏ, nhìn y một chút cũng không nhúc nhích nên không nhịn được đành hỏi: "Ninh Chỉ không ăn sao?"Khương Lăng nhướn mày nhìn ta, chợt y cười nhạt: "Ta không đói bụng, gần đây uống thuốc nên không thể đụng đến thức ăn mặn."Bệnh của y còn chưa khỏi.Đây cũng là cái gai yên lặng nằm trong lòng ta.Khương Lăng vào triều rồi, ta lại cầm sách y lên nghiêm túc nghiên cứu. Ta muốn tìm ra phương thuốc có thể chữa bệnh cho y.Siêng năng đọc sách nửa tháng trời, ta cầm lên phương thuốc mới viết ra đi tới thư phòng lại nghe được âm thanh nói chuyện bên trong."Trước kia là chúng ta sai rồi. Thái phó không phải bị bệnh mà là trúng độc.""Ngày tiệc săn b.ắ.n mùa thu có người đã hạ độc, mới khiến bệnh tình Thái phó trở nặng."Một lúc lâu sau, một âm thanh nhỏ vang lên: "Có thể giải không?"Thái y thở dài: "Lão hủ vô dụng, Thái phó trúng là độc mãn tính. Không hay không biết đã ăn sâu vào người, chỉ có giải dược mới giải được."Y lại tựa không để bụng nói: "Đi xuống đi, không nên để lộ ra."Nụ cười trên mặt ta vẫn còn chưa tan.Phương thuốc vừa viết xong cầm trên tay đã rơi xuống.Bên tai là giọng nói càn rỡ đầy sát khí của Kỷ Chiêu bên tai: "Khương Lăng sớm muốn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay trẫm."Một núi không thể có hai hổ.Khương Lăng là đế sư, phụ tá thiên tử từ nhỏ đến lớn. Quyền lực trong tay y vượt qua cả Kỷ Chiêu. Các quan lại đều nghe lời y.Kỷ Chiêu muốn diệt trừ y, cũng không phải mới đây.Ân sư thì sao? Đế vương tình thân cũng không cần, thì tình cảm gì cũng là dư thừa.Ngày Khương Lăng không có ở trong phủ, ta lên xe ngựa."Phu nhân đi đâu?"Ta cười nói: "Cứ đến đường bán xiêm y phấn son đi."16Ta lại gặp Kỷ Chiêu.Hắn ta không nhìn ta lấy một cái, đầu bút nhúng vào mực đỏ để phê duyệt tấu chương.Ta quỳ dưới điện đã lâu, giống như những ngày trước khi xuất giá.Hắn ta đặt bút xuống, cười mà như không: "Trẫm đã nói với ngươi điều gì? Khương phu nhân đã quên rồi sao?"Hắn ta không gọi ta là Quỳnh Hoa, không gọi ta là hoàng muội, công chúa. Mà gọi ta là Khương phu nhân, như hai người xa lạ.
Ngày săn b.ắ.n mùa thu đó, khi y nghe ta bị Kỷ Chiêu mang đi đã lập tức chạy trở về, vì thế không săn thỏ cho ta được.
Lúc đi, cung nhân phụng mệnh đưa tới một đôi thỏ trắng.
Khương Lăng nhận hai con thỏ, hôm nay nó lại xuất hiện trên bàn cơm.
Quân tử ca nhà bếp. Nhưng tài nấu nướng của Khương Lăng lại rất tốt, làm ra nồi thịt thỏ kho rất thơm.
Ta im lặng ăn chân thỏ, nhìn y một chút cũng không nhúc nhích nên không nhịn được đành hỏi: "Ninh Chỉ không ăn sao?"
Khương Lăng nhướn mày nhìn ta, chợt y cười nhạt: "Ta không đói bụng, gần đây uống thuốc nên không thể đụng đến thức ăn mặn."
Bệnh của y còn chưa khỏi.
Đây cũng là cái gai yên lặng nằm trong lòng ta.
Khương Lăng vào triều rồi, ta lại cầm sách y lên nghiêm túc nghiên cứu. Ta muốn tìm ra phương thuốc có thể chữa bệnh cho y.
Siêng năng đọc sách nửa tháng trời, ta cầm lên phương thuốc mới viết ra đi tới thư phòng lại nghe được âm thanh nói chuyện bên trong.
"Trước kia là chúng ta sai rồi. Thái phó không phải bị bệnh mà là trúng độc."
"Ngày tiệc săn b.ắ.n mùa thu có người đã hạ độc, mới khiến bệnh tình Thái phó trở nặng."
Một lúc lâu sau, một âm thanh nhỏ vang lên: "Có thể giải không?"
Thái y thở dài: "Lão hủ vô dụng, Thái phó trúng là độc mãn tính. Không hay không biết đã ăn sâu vào người, chỉ có giải dược mới giải được."
Y lại tựa không để bụng nói: "Đi xuống đi, không nên để lộ ra."
Nụ cười trên mặt ta vẫn còn chưa tan.
Phương thuốc vừa viết xong cầm trên tay đã rơi xuống.
Bên tai là giọng nói càn rỡ đầy sát khí của Kỷ Chiêu bên tai: "Khương Lăng sớm muốn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay trẫm."
Một núi không thể có hai hổ.
Khương Lăng là đế sư, phụ tá thiên tử từ nhỏ đến lớn. Quyền lực trong tay y vượt qua cả Kỷ Chiêu. Các quan lại đều nghe lời y.
Kỷ Chiêu muốn diệt trừ y, cũng không phải mới đây.
Ân sư thì sao? Đế vương tình thân cũng không cần, thì tình cảm gì cũng là dư thừa.
Ngày Khương Lăng không có ở trong phủ, ta lên xe ngựa.
"Phu nhân đi đâu?"
Ta cười nói: "Cứ đến đường bán xiêm y phấn son đi."
16
Ta lại gặp Kỷ Chiêu.
Hắn ta không nhìn ta lấy một cái, đầu bút nhúng vào mực đỏ để phê duyệt tấu chương.
Ta quỳ dưới điện đã lâu, giống như những ngày trước khi xuất giá.
Hắn ta đặt bút xuống, cười mà như không: "Trẫm đã nói với ngươi điều gì? Khương phu nhân đã quên rồi sao?"
Hắn ta không gọi ta là Quỳnh Hoa, không gọi ta là hoàng muội, công chúa. Mà gọi ta là Khương phu nhân, như hai người xa lạ.
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ngày săn b.ắ.n mùa thu đó, khi y nghe ta bị Kỷ Chiêu mang đi đã lập tức chạy trở về, vì thế không săn thỏ cho ta được.Lúc đi, cung nhân phụng mệnh đưa tới một đôi thỏ trắng.Khương Lăng nhận hai con thỏ, hôm nay nó lại xuất hiện trên bàn cơm.Quân tử ca nhà bếp. Nhưng tài nấu nướng của Khương Lăng lại rất tốt, làm ra nồi thịt thỏ kho rất thơm.Ta im lặng ăn chân thỏ, nhìn y một chút cũng không nhúc nhích nên không nhịn được đành hỏi: "Ninh Chỉ không ăn sao?"Khương Lăng nhướn mày nhìn ta, chợt y cười nhạt: "Ta không đói bụng, gần đây uống thuốc nên không thể đụng đến thức ăn mặn."Bệnh của y còn chưa khỏi.Đây cũng là cái gai yên lặng nằm trong lòng ta.Khương Lăng vào triều rồi, ta lại cầm sách y lên nghiêm túc nghiên cứu. Ta muốn tìm ra phương thuốc có thể chữa bệnh cho y.Siêng năng đọc sách nửa tháng trời, ta cầm lên phương thuốc mới viết ra đi tới thư phòng lại nghe được âm thanh nói chuyện bên trong."Trước kia là chúng ta sai rồi. Thái phó không phải bị bệnh mà là trúng độc.""Ngày tiệc săn b.ắ.n mùa thu có người đã hạ độc, mới khiến bệnh tình Thái phó trở nặng."Một lúc lâu sau, một âm thanh nhỏ vang lên: "Có thể giải không?"Thái y thở dài: "Lão hủ vô dụng, Thái phó trúng là độc mãn tính. Không hay không biết đã ăn sâu vào người, chỉ có giải dược mới giải được."Y lại tựa không để bụng nói: "Đi xuống đi, không nên để lộ ra."Nụ cười trên mặt ta vẫn còn chưa tan.Phương thuốc vừa viết xong cầm trên tay đã rơi xuống.Bên tai là giọng nói càn rỡ đầy sát khí của Kỷ Chiêu bên tai: "Khương Lăng sớm muốn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay trẫm."Một núi không thể có hai hổ.Khương Lăng là đế sư, phụ tá thiên tử từ nhỏ đến lớn. Quyền lực trong tay y vượt qua cả Kỷ Chiêu. Các quan lại đều nghe lời y.Kỷ Chiêu muốn diệt trừ y, cũng không phải mới đây.Ân sư thì sao? Đế vương tình thân cũng không cần, thì tình cảm gì cũng là dư thừa.Ngày Khương Lăng không có ở trong phủ, ta lên xe ngựa."Phu nhân đi đâu?"Ta cười nói: "Cứ đến đường bán xiêm y phấn son đi."16Ta lại gặp Kỷ Chiêu.Hắn ta không nhìn ta lấy một cái, đầu bút nhúng vào mực đỏ để phê duyệt tấu chương.Ta quỳ dưới điện đã lâu, giống như những ngày trước khi xuất giá.Hắn ta đặt bút xuống, cười mà như không: "Trẫm đã nói với ngươi điều gì? Khương phu nhân đã quên rồi sao?"Hắn ta không gọi ta là Quỳnh Hoa, không gọi ta là hoàng muội, công chúa. Mà gọi ta là Khương phu nhân, như hai người xa lạ.