Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 26

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ta cúi đầu xuống, chạm vào nền gạch lạnh lẽo: "Cầu xin Hoàng thượng ban cho ta giải dược."Kỷ Chiêu vứt bỏ tấu chương trong tay, sắc mặt lạnh lùng: "Trẫm không nhớ đã từng hạ độc ngươi.""Ta vì phu quân của ta mà cầu xin." Ta nói rõ ràng.Kỷ Chiêu ngẩng đầu lên, sự tàn nhẫn hiện rõ: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật sự không sợ chết!""Ngươi biết rõ hơn ai hết, trẫm ghét y đến nhường nào! Y dựa vào danh nghĩa đế sư, chuyên quyền nhiếp chính, thậm chí không coi trẫm ra gì, vậy mà ngươi dám đứng về phía y!""Rầm" một tiếng vang lớn, hắn ta đá lật bàn sách.Tấu chương như tuyết lở, trút xuống ào ạt."Ngươi thật sự... vì y mà cầu xin trẫm! Không hổ là hoàng muội được trẫm nuông chiều!"Hắn ta bước đến trước mặt ta, nhìn xuống từ trên cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi lấy gì để cầu xin trẫm? Cầu xin trẫm tha cho kẻ thù!""Hoàng thượng... muốn gì?" Giọng ta nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn."Chỉ cần tha cho Khương Thái phó, thế nào cũng được."Hắn ta cười khẩy, như lưỡi d.a.o cứa qua: "Ngươi nghĩ trẫm sẽ cần ngươi sao?""Thứ mà Khương Lăng đã dùng qua, đưa cho trẫm, trẫm còn không thèm liếc mắt!"Hắn ta trở lại ghế ngồi, giọng lạnh lùng: "Trẫm có thể cho ngươi giải dược.""Trẫm muốn ngươi giám sát từng hành động của Khương Lăng, không được bỏ sót điều gì và phải báo cáo cho trẫm."Ta nói bình thản: "Được."Kỷ Chiêu gả ta đi, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.Ta đứng dậy, bước ra khỏi cung điện, phía sau lại vang lên giọng nói hỉ nộ vô thường, đầy tức giận của Kỷ Chiêu."Ngươi dám để Khương Lăng chạm vào ngươi một lần nữa.""Trẫm sẽ tru di cửu tộc Khương gia! Không để sót một ai!"Ta làm theo lời Kỷ Chiêu, để ý từng hành động của Khương Lăng, ghi lại thời gian y ra ngoài, gặp gỡ ai, rồi gửi vào cung bằng bồ câu đưa thư.Chỉ có như vậy, giải dược cho Khương Lăng mới được gửi đến đúng hẹn.Ta bắt đầu thích nấu ăn, vụng về nấu cháo, làm bánh, giấu giải dược vào bên trong.Khương Lăng nếm thử, vị chắc không ngon lắm.Ta cho rất nhiều gia vị để che lấp mùi thuốc bên trong."Có khó ăn lắm không?" Ta lo lắng hỏi.Khương Lăng xoa đầu ta: "Rất ngon, Vĩnh Hòa làm gì cũng ngon."Y để ý thấy vết thương trên tay ta do d.a.o cắt, lông mày nhíu lại: "Ta không cần nàng phải vất vả như vậy, muốn ăn gì, ta dù có về muộn sau khi hạ triều cũng sẽ làm cho nàng."Khương Lăng tìm hòm thuốc, bế ta ngồi trên đùi, lông mi khẽ rung như quạt, nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta, rồi còn thổi thổi, y đau lòng hỏi: "Còn đau không?"

Ta cúi đầu xuống, chạm vào nền gạch lạnh lẽo: "Cầu xin Hoàng thượng ban cho ta giải dược."

Kỷ Chiêu vứt bỏ tấu chương trong tay, sắc mặt lạnh lùng: "Trẫm không nhớ đã từng hạ độc ngươi."

"Ta vì phu quân của ta mà cầu xin." Ta nói rõ ràng.

Kỷ Chiêu ngẩng đầu lên, sự tàn nhẫn hiện rõ: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật sự không sợ chết!"

"Ngươi biết rõ hơn ai hết, trẫm ghét y đến nhường nào! Y dựa vào danh nghĩa đế sư, chuyên quyền nhiếp chính, thậm chí không coi trẫm ra gì, vậy mà ngươi dám đứng về phía y!"

"Rầm" một tiếng vang lớn, hắn ta đá lật bàn sách.

Tấu chương như tuyết lở, trút xuống ào ạt.

"Ngươi thật sự... vì y mà cầu xin trẫm! Không hổ là hoàng muội được trẫm nuông chiều!"

Hắn ta bước đến trước mặt ta, nhìn xuống từ trên cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi lấy gì để cầu xin trẫm? Cầu xin trẫm tha cho kẻ thù!"

"Hoàng thượng... muốn gì?" Giọng ta nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.

"Chỉ cần tha cho Khương Thái phó, thế nào cũng được."

Hắn ta cười khẩy, như lưỡi d.a.o cứa qua: "Ngươi nghĩ trẫm sẽ cần ngươi sao?"

"Thứ mà Khương Lăng đã dùng qua, đưa cho trẫm, trẫm còn không thèm liếc mắt!"

Hắn ta trở lại ghế ngồi, giọng lạnh lùng: "Trẫm có thể cho ngươi giải dược."

"Trẫm muốn ngươi giám sát từng hành động của Khương Lăng, không được bỏ sót điều gì và phải báo cáo cho trẫm."

Ta nói bình thản: "Được."

Kỷ Chiêu gả ta đi, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.

Ta đứng dậy, bước ra khỏi cung điện, phía sau lại vang lên giọng nói hỉ nộ vô thường, đầy tức giận của Kỷ Chiêu.

"Ngươi dám để Khương Lăng chạm vào ngươi một lần nữa."

"Trẫm sẽ tru di cửu tộc Khương gia! Không để sót một ai!"

Ta làm theo lời Kỷ Chiêu, để ý từng hành động của Khương Lăng, ghi lại thời gian y ra ngoài, gặp gỡ ai, rồi gửi vào cung bằng bồ câu đưa thư.

Chỉ có như vậy, giải dược cho Khương Lăng mới được gửi đến đúng hẹn.

Ta bắt đầu thích nấu ăn, vụng về nấu cháo, làm bánh, giấu giải dược vào bên trong.

Khương Lăng nếm thử, vị chắc không ngon lắm.

Ta cho rất nhiều gia vị để che lấp mùi thuốc bên trong.

"Có khó ăn lắm không?" Ta lo lắng hỏi.

Khương Lăng xoa đầu ta: "Rất ngon, Vĩnh Hòa làm gì cũng ngon."

Y để ý thấy vết thương trên tay ta do d.a.o cắt, lông mày nhíu lại: "Ta không cần nàng phải vất vả như vậy, muốn ăn gì, ta dù có về muộn sau khi hạ triều cũng sẽ làm cho nàng."

Khương Lăng tìm hòm thuốc, bế ta ngồi trên đùi, lông mi khẽ rung như quạt, nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta, rồi còn thổi thổi, y đau lòng hỏi: "Còn đau không?"

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Ta cúi đầu xuống, chạm vào nền gạch lạnh lẽo: "Cầu xin Hoàng thượng ban cho ta giải dược."Kỷ Chiêu vứt bỏ tấu chương trong tay, sắc mặt lạnh lùng: "Trẫm không nhớ đã từng hạ độc ngươi.""Ta vì phu quân của ta mà cầu xin." Ta nói rõ ràng.Kỷ Chiêu ngẩng đầu lên, sự tàn nhẫn hiện rõ: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật sự không sợ chết!""Ngươi biết rõ hơn ai hết, trẫm ghét y đến nhường nào! Y dựa vào danh nghĩa đế sư, chuyên quyền nhiếp chính, thậm chí không coi trẫm ra gì, vậy mà ngươi dám đứng về phía y!""Rầm" một tiếng vang lớn, hắn ta đá lật bàn sách.Tấu chương như tuyết lở, trút xuống ào ạt."Ngươi thật sự... vì y mà cầu xin trẫm! Không hổ là hoàng muội được trẫm nuông chiều!"Hắn ta bước đến trước mặt ta, nhìn xuống từ trên cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi lấy gì để cầu xin trẫm? Cầu xin trẫm tha cho kẻ thù!""Hoàng thượng... muốn gì?" Giọng ta nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn."Chỉ cần tha cho Khương Thái phó, thế nào cũng được."Hắn ta cười khẩy, như lưỡi d.a.o cứa qua: "Ngươi nghĩ trẫm sẽ cần ngươi sao?""Thứ mà Khương Lăng đã dùng qua, đưa cho trẫm, trẫm còn không thèm liếc mắt!"Hắn ta trở lại ghế ngồi, giọng lạnh lùng: "Trẫm có thể cho ngươi giải dược.""Trẫm muốn ngươi giám sát từng hành động của Khương Lăng, không được bỏ sót điều gì và phải báo cáo cho trẫm."Ta nói bình thản: "Được."Kỷ Chiêu gả ta đi, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.Ta đứng dậy, bước ra khỏi cung điện, phía sau lại vang lên giọng nói hỉ nộ vô thường, đầy tức giận của Kỷ Chiêu."Ngươi dám để Khương Lăng chạm vào ngươi một lần nữa.""Trẫm sẽ tru di cửu tộc Khương gia! Không để sót một ai!"Ta làm theo lời Kỷ Chiêu, để ý từng hành động của Khương Lăng, ghi lại thời gian y ra ngoài, gặp gỡ ai, rồi gửi vào cung bằng bồ câu đưa thư.Chỉ có như vậy, giải dược cho Khương Lăng mới được gửi đến đúng hẹn.Ta bắt đầu thích nấu ăn, vụng về nấu cháo, làm bánh, giấu giải dược vào bên trong.Khương Lăng nếm thử, vị chắc không ngon lắm.Ta cho rất nhiều gia vị để che lấp mùi thuốc bên trong."Có khó ăn lắm không?" Ta lo lắng hỏi.Khương Lăng xoa đầu ta: "Rất ngon, Vĩnh Hòa làm gì cũng ngon."Y để ý thấy vết thương trên tay ta do d.a.o cắt, lông mày nhíu lại: "Ta không cần nàng phải vất vả như vậy, muốn ăn gì, ta dù có về muộn sau khi hạ triều cũng sẽ làm cho nàng."Khương Lăng tìm hòm thuốc, bế ta ngồi trên đùi, lông mi khẽ rung như quạt, nhẹ nhàng bôi thuốc cho ta, rồi còn thổi thổi, y đau lòng hỏi: "Còn đau không?"

Chương 26