Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 32
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Ca ca chỉ làm tổn thương muội một lần này. Sau này sẽ không nữa, muội tin ta..."Giọng nói của hắn ta không còn lạnh lùng, không còn sát khí, run rẩy nói: "Ca ca sẽ đối xử tốt với muội. Khương Lăng đã chết, muội hãy lần nữa nhìn lại ca ca.""Chúng ta vẫn sẽ như trước đây..."20Trước kia? Trước kia là gì?Người đã từng thấy ánh bình minh sẽ không bao giờ theo đuổi một tia sáng phù du nữa.Hắn ta vẫn muốn kéo ta trở lại hoàng cung, kéo ta trở lại cái nơi tối tăm, lạnh lẽo đó.Ta cực kỳ mệt mỏi, ngã vào vòng tay Kỷ Chiêu.Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Ta: "Vĩnh Hòa, cung điện mà nàng từng ở, trẫm vẫn giữ lại, đã tu sửa rồi, không còn dấu vết của vụ cháy lớn nữa."Ta mỉm cười nhẹ nhàng: "Không thấy được thì có nghĩa là không có sao?"Ta ghét ca ca nhất!"Tỉnh dậy, ta lại quay về cung điện trước khi xuất giá.Màn lụa vàng nhạt, ngay cả hoa trên bàn cũng giống hệt như trước khi bị thiêu rụi.Ta lại quay về hoàng cung, trở thành con chim hoàng yến trong lồng của Kỷ Chiêu.Chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, không có nơi nào để đi, không có việc gì để làm.Cung nữ quỳ trước mặt ta, mặt đầy lo sợ: "Xin công chúa điện hạ hãy đi giày vào."Ta đi vòng qua nàng ta.Tuyết mùa đông lạnh buốt, gạch nền lạnh như băng, chỉ có cái lạnh mới làm ta tỉnh táo, làm ta cảm thấy mình còn sống.Khi ta bước tới cửa cung, ta nhìn thấy mình trong gương đồng.Tóc trắng như sương.Khương Lăng đã chết, ta đau buồn gần như c.h.ế.t đi, đầu đầy tóc xanh đã thành tuyết, trông như sắp chết.Kỷ Chiêu bước vào cung điện, thấy đôi chân trần của ta, hắn ta giận dữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hết tất cả cung nhân bên cạnh ta."Hầu hạ công chúa không tốt, thì không cần giữ mạng làm gì nữa."Cung điện đầy tiếng than khóc, nhưng không liên quan gì đến ta nữa.Cho đến khi ngửi thấy mùi m.á.u nhạt trong không khí, ta nôn mửa đến trời đất quay cuồng.Kỷ Chiêu cau mày, ôm ta vào lòng, tự tay mang giày cho ta."Vĩnh Hòa ngoan một chút.""Ca ca sẽ không làm hại muội, nhưng không có nghĩa là không làm hại người khác. Mạng sống của những cung nhân này đều phụ thuộc vào muội."Ta như không nghe thấy lời hắn ta nói, không có chút phản ứng.Ánh mắt ta dán chặt vào cây cổ thụ ngoài cung điện: "Mai trắng đã nở rồi...""Trong thư phòng của Ninh Chỉ cũng từng có một cành như thế, lạnh lẽo, thơm mát, giống như con người của y."
"Ca ca chỉ làm tổn thương muội một lần này. Sau này sẽ không nữa, muội tin ta..."
Giọng nói của hắn ta không còn lạnh lùng, không còn sát khí, run rẩy nói: "Ca ca sẽ đối xử tốt với muội. Khương Lăng đã chết, muội hãy lần nữa nhìn lại ca ca."
"Chúng ta vẫn sẽ như trước đây..."
20
Trước kia? Trước kia là gì?
Người đã từng thấy ánh bình minh sẽ không bao giờ theo đuổi một tia sáng phù du nữa.
Hắn ta vẫn muốn kéo ta trở lại hoàng cung, kéo ta trở lại cái nơi tối tăm, lạnh lẽo đó.
Ta cực kỳ mệt mỏi, ngã vào vòng tay Kỷ Chiêu.
Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Ta: "Vĩnh Hòa, cung điện mà nàng từng ở, trẫm vẫn giữ lại, đã tu sửa rồi, không còn dấu vết của vụ cháy lớn nữa."
Ta mỉm cười nhẹ nhàng: "Không thấy được thì có nghĩa là không có sao?
"Ta ghét ca ca nhất!"
Tỉnh dậy, ta lại quay về cung điện trước khi xuất giá.
Màn lụa vàng nhạt, ngay cả hoa trên bàn cũng giống hệt như trước khi bị thiêu rụi.
Ta lại quay về hoàng cung, trở thành con chim hoàng yến trong lồng của Kỷ Chiêu.
Chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, không có nơi nào để đi, không có việc gì để làm.
Cung nữ quỳ trước mặt ta, mặt đầy lo sợ: "Xin công chúa điện hạ hãy đi giày vào."
Ta đi vòng qua nàng ta.
Tuyết mùa đông lạnh buốt, gạch nền lạnh như băng, chỉ có cái lạnh mới làm ta tỉnh táo, làm ta cảm thấy mình còn sống.
Khi ta bước tới cửa cung, ta nhìn thấy mình trong gương đồng.
Tóc trắng như sương.
Khương Lăng đã chết, ta đau buồn gần như c.h.ế.t đi, đầu đầy tóc xanh đã thành tuyết, trông như sắp chết.
Kỷ Chiêu bước vào cung điện, thấy đôi chân trần của ta, hắn ta giận dữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hết tất cả cung nhân bên cạnh ta.
"Hầu hạ công chúa không tốt, thì không cần giữ mạng làm gì nữa."
Cung điện đầy tiếng than khóc, nhưng không liên quan gì đến ta nữa.
Cho đến khi ngửi thấy mùi m.á.u nhạt trong không khí, ta nôn mửa đến trời đất quay cuồng.
Kỷ Chiêu cau mày, ôm ta vào lòng, tự tay mang giày cho ta.
"Vĩnh Hòa ngoan một chút."
"Ca ca sẽ không làm hại muội, nhưng không có nghĩa là không làm hại người khác. Mạng sống của những cung nhân này đều phụ thuộc vào muội."
Ta như không nghe thấy lời hắn ta nói, không có chút phản ứng.
Ánh mắt ta dán chặt vào cây cổ thụ ngoài cung điện: "Mai trắng đã nở rồi..."
"Trong thư phòng của Ninh Chỉ cũng từng có một cành như thế, lạnh lẽo, thơm mát, giống như con người của y."
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Ca ca chỉ làm tổn thương muội một lần này. Sau này sẽ không nữa, muội tin ta..."Giọng nói của hắn ta không còn lạnh lùng, không còn sát khí, run rẩy nói: "Ca ca sẽ đối xử tốt với muội. Khương Lăng đã chết, muội hãy lần nữa nhìn lại ca ca.""Chúng ta vẫn sẽ như trước đây..."20Trước kia? Trước kia là gì?Người đã từng thấy ánh bình minh sẽ không bao giờ theo đuổi một tia sáng phù du nữa.Hắn ta vẫn muốn kéo ta trở lại hoàng cung, kéo ta trở lại cái nơi tối tăm, lạnh lẽo đó.Ta cực kỳ mệt mỏi, ngã vào vòng tay Kỷ Chiêu.Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Ta: "Vĩnh Hòa, cung điện mà nàng từng ở, trẫm vẫn giữ lại, đã tu sửa rồi, không còn dấu vết của vụ cháy lớn nữa."Ta mỉm cười nhẹ nhàng: "Không thấy được thì có nghĩa là không có sao?"Ta ghét ca ca nhất!"Tỉnh dậy, ta lại quay về cung điện trước khi xuất giá.Màn lụa vàng nhạt, ngay cả hoa trên bàn cũng giống hệt như trước khi bị thiêu rụi.Ta lại quay về hoàng cung, trở thành con chim hoàng yến trong lồng của Kỷ Chiêu.Chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, không có nơi nào để đi, không có việc gì để làm.Cung nữ quỳ trước mặt ta, mặt đầy lo sợ: "Xin công chúa điện hạ hãy đi giày vào."Ta đi vòng qua nàng ta.Tuyết mùa đông lạnh buốt, gạch nền lạnh như băng, chỉ có cái lạnh mới làm ta tỉnh táo, làm ta cảm thấy mình còn sống.Khi ta bước tới cửa cung, ta nhìn thấy mình trong gương đồng.Tóc trắng như sương.Khương Lăng đã chết, ta đau buồn gần như c.h.ế.t đi, đầu đầy tóc xanh đã thành tuyết, trông như sắp chết.Kỷ Chiêu bước vào cung điện, thấy đôi chân trần của ta, hắn ta giận dữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hết tất cả cung nhân bên cạnh ta."Hầu hạ công chúa không tốt, thì không cần giữ mạng làm gì nữa."Cung điện đầy tiếng than khóc, nhưng không liên quan gì đến ta nữa.Cho đến khi ngửi thấy mùi m.á.u nhạt trong không khí, ta nôn mửa đến trời đất quay cuồng.Kỷ Chiêu cau mày, ôm ta vào lòng, tự tay mang giày cho ta."Vĩnh Hòa ngoan một chút.""Ca ca sẽ không làm hại muội, nhưng không có nghĩa là không làm hại người khác. Mạng sống của những cung nhân này đều phụ thuộc vào muội."Ta như không nghe thấy lời hắn ta nói, không có chút phản ứng.Ánh mắt ta dán chặt vào cây cổ thụ ngoài cung điện: "Mai trắng đã nở rồi...""Trong thư phòng của Ninh Chỉ cũng từng có một cành như thế, lạnh lẽo, thơm mát, giống như con người của y."