Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 33
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Kỷ Chiêu không chút biểu cảm, hắn ta buông mắt cá chân ta ra, ra lệnh: "Chặt hết cây mai ngoài cung, không chừa một cành."Ta như không nghe thấy, ngoài cửa sổ, cành hoa rơi đầy đất, như tuyết lạnh.Lảo đảo bước về giường, ta cuộn mình vào trong góc, thu người thành một khối nhỏ, ôm chặt lấy bản thân.Trong cung điện không có đèn.Ta cũng không cho phép họ thắp đèn, không nhìn thấy cung điện hoa lệ, ta có thể tự lừa dối mình rằng Khương Lăng vẫn còn sống. Đây chỉ là một cơn ác mộng.Kỷ Chiêu ngồi bên giường, giữa chúng ta chỉ còn sự im lặng.Hắn ta chậm rãi đưa tay ra, mặc kệ ta run rẩy, từ từ vuốt ve gương mặt ta."Có nhớ năm nàng tám tuổi không?"Nàng bị vài hoàng tử nhốt vào cung điện bỏ hoang nơi một cung nữ bị treo cổ, dù nàng khóc thế nào, cầu xin thế nào, họ cũng không mở cửa.""Cuối cùng vẫn là ta bế nàng ra, nàng cũng như thế, co ro trong góc, thấy ta thì khóc không ngừng, ôm chặt cổ ta không buông."Hắn ta hỏi ta: "Vĩnh Hòa, nàng còn nhớ nàng đã nói gì khi đó không?"Ngón tay ta siết chặt lấy chăn.Kỷ Chiêu tiếp tục nói: "Nàng nói cả đời này không muốn rời xa ca ca, nàng chỉ có ta."Trong bóng tối, Kỷ Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt ta.Hắn ta vuốt nhẹ mái tóc trắng của ta: "Vĩnh Hòa, nàng không phải yêu ca ca nhất sao? Tại sao lại không yêu nữa?""Khương Lăng đã c.h.ế.t rồi, chúng ta không thể quay lại sao?"Những lời này như kim châm, không có dấu hiệu báo trước mà đ.â.m vào cơ thể ta.Ta đột nhiên cầm bát thuốc bên cạnh, đập xuống đất, nhìn nó vỡ tan thành từng mảnh."Hoàng huynh, ngươi nói thứ vỡ rồi có thể ghép lại nguyên vẹn không?""Ta đã cầu xin ngươi... Ta đã quỳ xin ngươi ba ngày. Chính tay ngươi đẩy ta đến bên Khương Lăng."Hắn ta thở dồn dập, giọng run rẩy: "Vĩnh Hòa đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ca ca sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ bù đắp cho nàng... Sẽ không ai chen vào giữa chúng ta nữa."21Đêm giao thừa, Kỷ Chiêu đến ở bên ta.Trong Tử Cấm Thành, có một màn pháo hoa rực rỡ.Tro tàn lạnh lẽo phủ kín đôi mắt, từng lớp từng lớp chất chồng trong lòng ta.Ta lấy ra một bình rượu sứ trắng, rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.Sau khi uống, ta ho dữ dội.Ta cũng không mê rượu, mỗi ngày chỉ uống một chén, cảm nhận hương vị cay nồng của rượu như lưỡi kiếm c.h.é.m vào cổ họng, làm ta chảy nước mắt.Khi Kỷ Chiêu đến, ta đã có chút men say, không còn là lạnh lùng từ chối người như trước.
Kỷ Chiêu không chút biểu cảm, hắn ta buông mắt cá chân ta ra, ra lệnh: "Chặt hết cây mai ngoài cung, không chừa một cành."
Ta như không nghe thấy, ngoài cửa sổ, cành hoa rơi đầy đất, như tuyết lạnh.
Lảo đảo bước về giường, ta cuộn mình vào trong góc, thu người thành một khối nhỏ, ôm chặt lấy bản thân.
Trong cung điện không có đèn.
Ta cũng không cho phép họ thắp đèn, không nhìn thấy cung điện hoa lệ, ta có thể tự lừa dối mình rằng Khương Lăng vẫn còn sống. Đây chỉ là một cơn ác mộng.
Kỷ Chiêu ngồi bên giường, giữa chúng ta chỉ còn sự im lặng.
Hắn ta chậm rãi đưa tay ra, mặc kệ ta run rẩy, từ từ vuốt ve gương mặt ta.
"Có nhớ năm nàng tám tuổi không?
"Nàng bị vài hoàng tử nhốt vào cung điện bỏ hoang nơi một cung nữ bị treo cổ, dù nàng khóc thế nào, cầu xin thế nào, họ cũng không mở cửa."
"Cuối cùng vẫn là ta bế nàng ra, nàng cũng như thế, co ro trong góc, thấy ta thì khóc không ngừng, ôm chặt cổ ta không buông."
Hắn ta hỏi ta: "Vĩnh Hòa, nàng còn nhớ nàng đã nói gì khi đó không?"
Ngón tay ta siết chặt lấy chăn.
Kỷ Chiêu tiếp tục nói: "Nàng nói cả đời này không muốn rời xa ca ca, nàng chỉ có ta."
Trong bóng tối, Kỷ Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt ta.
Hắn ta vuốt nhẹ mái tóc trắng của ta: "Vĩnh Hòa, nàng không phải yêu ca ca nhất sao? Tại sao lại không yêu nữa?"
"Khương Lăng đã c.h.ế.t rồi, chúng ta không thể quay lại sao?"
Những lời này như kim châm, không có dấu hiệu báo trước mà đ.â.m vào cơ thể ta.
Ta đột nhiên cầm bát thuốc bên cạnh, đập xuống đất, nhìn nó vỡ tan thành từng mảnh.
"Hoàng huynh, ngươi nói thứ vỡ rồi có thể ghép lại nguyên vẹn không?"
"Ta đã cầu xin ngươi... Ta đã quỳ xin ngươi ba ngày. Chính tay ngươi đẩy ta đến bên Khương Lăng."
Hắn ta thở dồn dập, giọng run rẩy: "Vĩnh Hòa đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ca ca sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ bù đắp cho nàng... Sẽ không ai chen vào giữa chúng ta nữa."
21
Đêm giao thừa, Kỷ Chiêu đến ở bên ta.
Trong Tử Cấm Thành, có một màn pháo hoa rực rỡ.
Tro tàn lạnh lẽo phủ kín đôi mắt, từng lớp từng lớp chất chồng trong lòng ta.
Ta lấy ra một bình rượu sứ trắng, rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống, ta ho dữ dội.
Ta cũng không mê rượu, mỗi ngày chỉ uống một chén, cảm nhận hương vị cay nồng của rượu như lưỡi kiếm c.h.é.m vào cổ họng, làm ta chảy nước mắt.
Khi Kỷ Chiêu đến, ta đã có chút men say, không còn là lạnh lùng từ chối người như trước.
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Kỷ Chiêu không chút biểu cảm, hắn ta buông mắt cá chân ta ra, ra lệnh: "Chặt hết cây mai ngoài cung, không chừa một cành."Ta như không nghe thấy, ngoài cửa sổ, cành hoa rơi đầy đất, như tuyết lạnh.Lảo đảo bước về giường, ta cuộn mình vào trong góc, thu người thành một khối nhỏ, ôm chặt lấy bản thân.Trong cung điện không có đèn.Ta cũng không cho phép họ thắp đèn, không nhìn thấy cung điện hoa lệ, ta có thể tự lừa dối mình rằng Khương Lăng vẫn còn sống. Đây chỉ là một cơn ác mộng.Kỷ Chiêu ngồi bên giường, giữa chúng ta chỉ còn sự im lặng.Hắn ta chậm rãi đưa tay ra, mặc kệ ta run rẩy, từ từ vuốt ve gương mặt ta."Có nhớ năm nàng tám tuổi không?"Nàng bị vài hoàng tử nhốt vào cung điện bỏ hoang nơi một cung nữ bị treo cổ, dù nàng khóc thế nào, cầu xin thế nào, họ cũng không mở cửa.""Cuối cùng vẫn là ta bế nàng ra, nàng cũng như thế, co ro trong góc, thấy ta thì khóc không ngừng, ôm chặt cổ ta không buông."Hắn ta hỏi ta: "Vĩnh Hòa, nàng còn nhớ nàng đã nói gì khi đó không?"Ngón tay ta siết chặt lấy chăn.Kỷ Chiêu tiếp tục nói: "Nàng nói cả đời này không muốn rời xa ca ca, nàng chỉ có ta."Trong bóng tối, Kỷ Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt ta.Hắn ta vuốt nhẹ mái tóc trắng của ta: "Vĩnh Hòa, nàng không phải yêu ca ca nhất sao? Tại sao lại không yêu nữa?""Khương Lăng đã c.h.ế.t rồi, chúng ta không thể quay lại sao?"Những lời này như kim châm, không có dấu hiệu báo trước mà đ.â.m vào cơ thể ta.Ta đột nhiên cầm bát thuốc bên cạnh, đập xuống đất, nhìn nó vỡ tan thành từng mảnh."Hoàng huynh, ngươi nói thứ vỡ rồi có thể ghép lại nguyên vẹn không?""Ta đã cầu xin ngươi... Ta đã quỳ xin ngươi ba ngày. Chính tay ngươi đẩy ta đến bên Khương Lăng."Hắn ta thở dồn dập, giọng run rẩy: "Vĩnh Hòa đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ca ca sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ bù đắp cho nàng... Sẽ không ai chen vào giữa chúng ta nữa."21Đêm giao thừa, Kỷ Chiêu đến ở bên ta.Trong Tử Cấm Thành, có một màn pháo hoa rực rỡ.Tro tàn lạnh lẽo phủ kín đôi mắt, từng lớp từng lớp chất chồng trong lòng ta.Ta lấy ra một bình rượu sứ trắng, rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch.Sau khi uống, ta ho dữ dội.Ta cũng không mê rượu, mỗi ngày chỉ uống một chén, cảm nhận hương vị cay nồng của rượu như lưỡi kiếm c.h.é.m vào cổ họng, làm ta chảy nước mắt.Khi Kỷ Chiêu đến, ta đã có chút men say, không còn là lạnh lùng từ chối người như trước.