Tác giả:

Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…

Chương 35

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Ta lại không thể? Vĩnh Hòa, nàng rời ta hai trăm năm mươi tám ngày, nàng biết ta chịu đựng như thế nào không? Nàng không biết, cái gì nàng cũng không muốn biết.""Vĩnh Hòa, ta đã sớm điên rồi."Khương Lăng có thể c.h.ế.t không cần thảm như thế, nhưng ta lại muốn xé xác y ra. Đồ của ta, không ai được chạm vào.""Vĩnh Hòa, nàng là của ta!"22Mùng một tháng giêng, trong cung thiết yến.Ta ngồi bên cạnh Kỷ Chiêu, trở lại vị thế công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất.Trong đại điện, nhạc cụ hòa quyện.Ta chán c.h.ế.t mà ngồi uống rượu, lại ngắm nhìn vị trí trống rỗng kia.Đó là chỗ Khương Lăng ngồi, ở đầu của các quan lại, chỗ gần nhất với thiên nhan.Sau khi Khương gia bị diệt, không ai trong triều dám nhắc đến tên của Khương Lăng.Về mọi thứ liên quan đến y, Kỷ Chiêu đã ra lệnh thiêu đốt, thậm chí cả sử gia, cũng không được ghi chú về Khương Lăng.Dường như người đó, chưa từng tồn tại.Ta cảm thấy như mắt bị ánh sáng đại điện làm tổn thương.Bị hương thơm nồng nàn, không khí đặc đến mức làm ta chảy nước mắt.Ta lảo đảo trốn ra khỏi buổi tiệc, va vào một người – là Dư Quý Nhân.Ta gần như quên mất người phi tần này có gương mặt giống ta đến mức nào.Bây giờ, chúng ta không còn giống nhau nữa.Tóc ta đã bạc trắng, già đỗi mệt mỏi.Còn nàng ta vẫn trẻ trung như hoa, mắt mèo hổ phách hung hăng nhìn ta.Nàng ta không dám không tôn trọng ta.Thời gian này khác hẳn với ngày xưa, cả triều đình đều biết về sự yêu chiều kỳ lạ của Hoàng thượng đối với ta.Ta vừa rời đi, Kỷ Chiêu đã chạy ra từ đại điện."Vĩnh Hòa, nàng đi đâu?" Hắn ta nói với giọng lo lắng và tàn bạo.Ta quay lại, nụ cười nhạt: "Khắp hoàng cung đều có người trông coi, ta có thể đi đâu?"Hắn ta gả ta ra ngoài.Và cũng mang ta trở lại, nuôi dưỡng trong hậu cung sâu thẳm.Kỷ Chiêu dường như không thích vẻ mặt ta không quan tâm đến bất cứ điều gì.Hắn ta không thể giữ được ta nữa."Nàng biết là được rồi. Vĩnh Hòa đừng làm việc ngốc nghếch."Giọng nói của hắn ta lạnh lùng: "Dù Khương Lăng đã chết, ta vẫn có thể đào xác hắn ta ra..."Một cơn gió đêm thổi qua, ta không kìm được nữa phải rùng mình.Kỷ Chiêu ôm chặt lấy eo ta, cánh tay siết chặt, không cho ta cố gắng thoát khỏi.Hắn ta đẩy ta vào lan can của bên nhà thủy tạ.Không xa đó, vẫn còn những người trong cung đang đi lại."Kỷ Chiêu, ngươi đã điên rồi!" Ta đè giọng, hoảng loạn.

"Ta lại không thể? Vĩnh Hòa, nàng rời ta hai trăm năm mươi tám ngày, nàng biết ta chịu đựng như thế nào không? Nàng không biết, cái gì nàng cũng không muốn biết."

"Vĩnh Hòa, ta đã sớm điên rồi.

"Khương Lăng có thể c.h.ế.t không cần thảm như thế, nhưng ta lại muốn xé xác y ra. Đồ của ta, không ai được chạm vào."

"Vĩnh Hòa, nàng là của ta!"

22

Mùng một tháng giêng, trong cung thiết yến.

Ta ngồi bên cạnh Kỷ Chiêu, trở lại vị thế công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất.

Trong đại điện, nhạc cụ hòa quyện.

Ta chán c.h.ế.t mà ngồi uống rượu, lại ngắm nhìn vị trí trống rỗng kia.

Đó là chỗ Khương Lăng ngồi, ở đầu của các quan lại, chỗ gần nhất với thiên nhan.

Sau khi Khương gia bị diệt, không ai trong triều dám nhắc đến tên của Khương Lăng.

Về mọi thứ liên quan đến y, Kỷ Chiêu đã ra lệnh thiêu đốt, thậm chí cả sử gia, cũng không được ghi chú về Khương Lăng.

Dường như người đó, chưa từng tồn tại.

Ta cảm thấy như mắt bị ánh sáng đại điện làm tổn thương.

Bị hương thơm nồng nàn, không khí đặc đến mức làm ta chảy nước mắt.

Ta lảo đảo trốn ra khỏi buổi tiệc, va vào một người – là Dư Quý Nhân.

Ta gần như quên mất người phi tần này có gương mặt giống ta đến mức nào.

Bây giờ, chúng ta không còn giống nhau nữa.

Tóc ta đã bạc trắng, già đỗi mệt mỏi.

Còn nàng ta vẫn trẻ trung như hoa, mắt mèo hổ phách hung hăng nhìn ta.

Nàng ta không dám không tôn trọng ta.

Thời gian này khác hẳn với ngày xưa, cả triều đình đều biết về sự yêu chiều kỳ lạ của Hoàng thượng đối với ta.

Ta vừa rời đi, Kỷ Chiêu đã chạy ra từ đại điện.

"Vĩnh Hòa, nàng đi đâu?" Hắn ta nói với giọng lo lắng và tàn bạo.

Ta quay lại, nụ cười nhạt: "Khắp hoàng cung đều có người trông coi, ta có thể đi đâu?"

Hắn ta gả ta ra ngoài.

Và cũng mang ta trở lại, nuôi dưỡng trong hậu cung sâu thẳm.

Kỷ Chiêu dường như không thích vẻ mặt ta không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Hắn ta không thể giữ được ta nữa.

"Nàng biết là được rồi. Vĩnh Hòa đừng làm việc ngốc nghếch."

Giọng nói của hắn ta lạnh lùng: "Dù Khương Lăng đã chết, ta vẫn có thể đào xác hắn ta ra..."

Một cơn gió đêm thổi qua, ta không kìm được nữa phải rùng mình.

Kỷ Chiêu ôm chặt lấy eo ta, cánh tay siết chặt, không cho ta cố gắng thoát khỏi.

Hắn ta đẩy ta vào lan can của bên nhà thủy tạ.

Không xa đó, vẫn còn những người trong cung đang đi lại.

"Kỷ Chiêu, ngươi đã điên rồi!" Ta đè giọng, hoảng loạn.

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… "Ta lại không thể? Vĩnh Hòa, nàng rời ta hai trăm năm mươi tám ngày, nàng biết ta chịu đựng như thế nào không? Nàng không biết, cái gì nàng cũng không muốn biết.""Vĩnh Hòa, ta đã sớm điên rồi."Khương Lăng có thể c.h.ế.t không cần thảm như thế, nhưng ta lại muốn xé xác y ra. Đồ của ta, không ai được chạm vào.""Vĩnh Hòa, nàng là của ta!"22Mùng một tháng giêng, trong cung thiết yến.Ta ngồi bên cạnh Kỷ Chiêu, trở lại vị thế công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất.Trong đại điện, nhạc cụ hòa quyện.Ta chán c.h.ế.t mà ngồi uống rượu, lại ngắm nhìn vị trí trống rỗng kia.Đó là chỗ Khương Lăng ngồi, ở đầu của các quan lại, chỗ gần nhất với thiên nhan.Sau khi Khương gia bị diệt, không ai trong triều dám nhắc đến tên của Khương Lăng.Về mọi thứ liên quan đến y, Kỷ Chiêu đã ra lệnh thiêu đốt, thậm chí cả sử gia, cũng không được ghi chú về Khương Lăng.Dường như người đó, chưa từng tồn tại.Ta cảm thấy như mắt bị ánh sáng đại điện làm tổn thương.Bị hương thơm nồng nàn, không khí đặc đến mức làm ta chảy nước mắt.Ta lảo đảo trốn ra khỏi buổi tiệc, va vào một người – là Dư Quý Nhân.Ta gần như quên mất người phi tần này có gương mặt giống ta đến mức nào.Bây giờ, chúng ta không còn giống nhau nữa.Tóc ta đã bạc trắng, già đỗi mệt mỏi.Còn nàng ta vẫn trẻ trung như hoa, mắt mèo hổ phách hung hăng nhìn ta.Nàng ta không dám không tôn trọng ta.Thời gian này khác hẳn với ngày xưa, cả triều đình đều biết về sự yêu chiều kỳ lạ của Hoàng thượng đối với ta.Ta vừa rời đi, Kỷ Chiêu đã chạy ra từ đại điện."Vĩnh Hòa, nàng đi đâu?" Hắn ta nói với giọng lo lắng và tàn bạo.Ta quay lại, nụ cười nhạt: "Khắp hoàng cung đều có người trông coi, ta có thể đi đâu?"Hắn ta gả ta ra ngoài.Và cũng mang ta trở lại, nuôi dưỡng trong hậu cung sâu thẳm.Kỷ Chiêu dường như không thích vẻ mặt ta không quan tâm đến bất cứ điều gì.Hắn ta không thể giữ được ta nữa."Nàng biết là được rồi. Vĩnh Hòa đừng làm việc ngốc nghếch."Giọng nói của hắn ta lạnh lùng: "Dù Khương Lăng đã chết, ta vẫn có thể đào xác hắn ta ra..."Một cơn gió đêm thổi qua, ta không kìm được nữa phải rùng mình.Kỷ Chiêu ôm chặt lấy eo ta, cánh tay siết chặt, không cho ta cố gắng thoát khỏi.Hắn ta đẩy ta vào lan can của bên nhà thủy tạ.Không xa đó, vẫn còn những người trong cung đang đi lại."Kỷ Chiêu, ngươi đã điên rồi!" Ta đè giọng, hoảng loạn.

Chương 35