Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ…
Chương 34
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Hắn ta thấy ta, ngỡ ngàng một lúc, rồi sắc mặt trầm xuống: "Ai cho phép công chúa uống rượu?"Cả đám cung nhân trong điện sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ.Ta kéo áo long bào của Kỷ Chiêu, ngẩng mặt nhìn hắn ta: "Hoàng huynh, ta muốn ăn bánh chẻo."Kỷ Chiêu ngạc nhiên, rồi nét mặt giãn ra, niềm vui khó kiềm chế hiện lên."Mau đi, lệnh cho Ngự thiện phòng nấu bánh chẻo đưa tới, mỗi loại phải nấu một phần."Rất nhanh, bàn tiệc lớn đầy ắp bánh chẻo.Mỗi loại hương vị, ta đều thử một lần.Ánh mắt Kỷ Chiêu lặng lẽ rơi vào ta: "Vĩnh Hòa từ khi nào lại thích ăn bánh chẻo đến vậy? Bánh chẻo khó tiêu, ăn nhiều sẽ..."Không đợi hắn ta nói hết, ta đã vịn vào bàn nôn mửa.Nôn xong, ta buồn bã lau nước mắt: "Không giống..."Kỷ Chiêu im lặng, sắc mặt lạnh như nước.Ta nôn mửa thảm hại, mặt đầy nước mắt: "Dù Ngự thiện phòng có nấu ngon đến đâu, cũng không làm ra được bánh chẻo như y nấu."Đêm tân hôn, ta đã ăn một bữa bánh chẻo ngon nhất đời, cả thiên hạ này không thể tìm thấy nữa.Kỷ Chiêu vung tay, lật đổ một bàn đầy thức ăn."Cút! Tất cả cút ra ngoài!"Đám cung nhân trong điện không dám ở lại, hoảng loạn bỏ chạy khỏi cung điện.Kỷ Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ép đặt lên n.g.ự.c hắn ta: "Vĩnh Hòa, nàng biết rõ ở đây có nàng.""Nàng muốn làm tổn thương ta đến bao giờ?""Ta và nàng có tình cảm mười mấy năm, không bằng vài trăm ngày ngắn ngủi với Khương Lăng?""Y rốt cuộc có gì tốt!"Ta mở đôi mắt mơ màng vì men rượu, nhìn hắn ta: "Không giống nhau, ngươi là huynh trưởng của ta, y là phu quân của ta.""Câm miệng!" Kỷ Chiêu mắt đỏ bừng, thở gấp.Hắn ta cười lạnh: "Vĩnh Hòa, chúng ta cũng có thể làm phu thê."Ta sững sờ không nói nên lời: "Ngươi điên rồi! Kỷ Chiêu, ngươi làm thế, thiên hạ sẽ nghĩ gì về ngươi."Hắn ta cười nhẹ, ánh mắt đầy sự tàn ác: "Ta không quan tâm. Ta đưa nàng về, đã khiến quần thần dâng sớ. Nhưng ai dám đụng vào nghịch lân của ta, ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó.""Thiên hạ không cho phép Vĩnh Hòa làm thê tử của ta, ta sẽ hủy diệt thiên hạ, thì đã sao?""Đồ điên!" Trong mắt đầy sự hoảng loạn, Ta không thể tìm ra từ nào khác để diễn tả.Một cái tát vào mặt Kỷ Chiêu, hắn ta không né tránh, ánh mắt đỏ rực càng thêm mãnh liệt.Hắn ta cười, mắt đỏ ngầu: "Đúng, ta đã sớm điên rồi.""Tại sao nàng rời cung rồi, có thể cười với Khương Lăng? Có thể quay lưng quên sạch ta?"
Hắn ta thấy ta, ngỡ ngàng một lúc, rồi sắc mặt trầm xuống: "Ai cho phép công chúa uống rượu?"
Cả đám cung nhân trong điện sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ta kéo áo long bào của Kỷ Chiêu, ngẩng mặt nhìn hắn ta: "Hoàng huynh, ta muốn ăn bánh chẻo."
Kỷ Chiêu ngạc nhiên, rồi nét mặt giãn ra, niềm vui khó kiềm chế hiện lên.
"Mau đi, lệnh cho Ngự thiện phòng nấu bánh chẻo đưa tới, mỗi loại phải nấu một phần."
Rất nhanh, bàn tiệc lớn đầy ắp bánh chẻo.
Mỗi loại hương vị, ta đều thử một lần.
Ánh mắt Kỷ Chiêu lặng lẽ rơi vào ta: "Vĩnh Hòa từ khi nào lại thích ăn bánh chẻo đến vậy? Bánh chẻo khó tiêu, ăn nhiều sẽ..."
Không đợi hắn ta nói hết, ta đã vịn vào bàn nôn mửa.
Nôn xong, ta buồn bã lau nước mắt: "Không giống..."
Kỷ Chiêu im lặng, sắc mặt lạnh như nước.
Ta nôn mửa thảm hại, mặt đầy nước mắt: "Dù Ngự thiện phòng có nấu ngon đến đâu, cũng không làm ra được bánh chẻo như y nấu."
Đêm tân hôn, ta đã ăn một bữa bánh chẻo ngon nhất đời, cả thiên hạ này không thể tìm thấy nữa.
Kỷ Chiêu vung tay, lật đổ một bàn đầy thức ăn.
"Cút! Tất cả cút ra ngoài!"
Đám cung nhân trong điện không dám ở lại, hoảng loạn bỏ chạy khỏi cung điện.
Kỷ Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ép đặt lên n.g.ự.c hắn ta: "Vĩnh Hòa, nàng biết rõ ở đây có nàng."
"Nàng muốn làm tổn thương ta đến bao giờ?"
"Ta và nàng có tình cảm mười mấy năm, không bằng vài trăm ngày ngắn ngủi với Khương Lăng?"
"Y rốt cuộc có gì tốt!"
Ta mở đôi mắt mơ màng vì men rượu, nhìn hắn ta: "Không giống nhau, ngươi là huynh trưởng của ta, y là phu quân của ta."
"Câm miệng!" Kỷ Chiêu mắt đỏ bừng, thở gấp.
Hắn ta cười lạnh: "Vĩnh Hòa, chúng ta cũng có thể làm phu thê."
Ta sững sờ không nói nên lời: "Ngươi điên rồi! Kỷ Chiêu, ngươi làm thế, thiên hạ sẽ nghĩ gì về ngươi."
Hắn ta cười nhẹ, ánh mắt đầy sự tàn ác: "Ta không quan tâm. Ta đưa nàng về, đã khiến quần thần dâng sớ. Nhưng ai dám đụng vào nghịch lân của ta, ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó."
"Thiên hạ không cho phép Vĩnh Hòa làm thê tử của ta, ta sẽ hủy diệt thiên hạ, thì đã sao?"
"Đồ điên!" Trong mắt đầy sự hoảng loạn, Ta không thể tìm ra từ nào khác để diễn tả.
Một cái tát vào mặt Kỷ Chiêu, hắn ta không né tránh, ánh mắt đỏ rực càng thêm mãnh liệt.
Hắn ta cười, mắt đỏ ngầu: "Đúng, ta đã sớm điên rồi."
"Tại sao nàng rời cung rồi, có thể cười với Khương Lăng? Có thể quay lưng quên sạch ta?"
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát HiệnTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhKỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta. Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt. Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..." Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần. Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy. Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!" "Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi." Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng. Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền. Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ… Hắn ta thấy ta, ngỡ ngàng một lúc, rồi sắc mặt trầm xuống: "Ai cho phép công chúa uống rượu?"Cả đám cung nhân trong điện sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ.Ta kéo áo long bào của Kỷ Chiêu, ngẩng mặt nhìn hắn ta: "Hoàng huynh, ta muốn ăn bánh chẻo."Kỷ Chiêu ngạc nhiên, rồi nét mặt giãn ra, niềm vui khó kiềm chế hiện lên."Mau đi, lệnh cho Ngự thiện phòng nấu bánh chẻo đưa tới, mỗi loại phải nấu một phần."Rất nhanh, bàn tiệc lớn đầy ắp bánh chẻo.Mỗi loại hương vị, ta đều thử một lần.Ánh mắt Kỷ Chiêu lặng lẽ rơi vào ta: "Vĩnh Hòa từ khi nào lại thích ăn bánh chẻo đến vậy? Bánh chẻo khó tiêu, ăn nhiều sẽ..."Không đợi hắn ta nói hết, ta đã vịn vào bàn nôn mửa.Nôn xong, ta buồn bã lau nước mắt: "Không giống..."Kỷ Chiêu im lặng, sắc mặt lạnh như nước.Ta nôn mửa thảm hại, mặt đầy nước mắt: "Dù Ngự thiện phòng có nấu ngon đến đâu, cũng không làm ra được bánh chẻo như y nấu."Đêm tân hôn, ta đã ăn một bữa bánh chẻo ngon nhất đời, cả thiên hạ này không thể tìm thấy nữa.Kỷ Chiêu vung tay, lật đổ một bàn đầy thức ăn."Cút! Tất cả cút ra ngoài!"Đám cung nhân trong điện không dám ở lại, hoảng loạn bỏ chạy khỏi cung điện.Kỷ Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ép đặt lên n.g.ự.c hắn ta: "Vĩnh Hòa, nàng biết rõ ở đây có nàng.""Nàng muốn làm tổn thương ta đến bao giờ?""Ta và nàng có tình cảm mười mấy năm, không bằng vài trăm ngày ngắn ngủi với Khương Lăng?""Y rốt cuộc có gì tốt!"Ta mở đôi mắt mơ màng vì men rượu, nhìn hắn ta: "Không giống nhau, ngươi là huynh trưởng của ta, y là phu quân của ta.""Câm miệng!" Kỷ Chiêu mắt đỏ bừng, thở gấp.Hắn ta cười lạnh: "Vĩnh Hòa, chúng ta cũng có thể làm phu thê."Ta sững sờ không nói nên lời: "Ngươi điên rồi! Kỷ Chiêu, ngươi làm thế, thiên hạ sẽ nghĩ gì về ngươi."Hắn ta cười nhẹ, ánh mắt đầy sự tàn ác: "Ta không quan tâm. Ta đưa nàng về, đã khiến quần thần dâng sớ. Nhưng ai dám đụng vào nghịch lân của ta, ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó.""Thiên hạ không cho phép Vĩnh Hòa làm thê tử của ta, ta sẽ hủy diệt thiên hạ, thì đã sao?""Đồ điên!" Trong mắt đầy sự hoảng loạn, Ta không thể tìm ra từ nào khác để diễn tả.Một cái tát vào mặt Kỷ Chiêu, hắn ta không né tránh, ánh mắt đỏ rực càng thêm mãnh liệt.Hắn ta cười, mắt đỏ ngầu: "Đúng, ta đã sớm điên rồi.""Tại sao nàng rời cung rồi, có thể cười với Khương Lăng? Có thể quay lưng quên sạch ta?"