Chương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu…
Chương 24
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 24: Màn kịch "giả làm người yêu" Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Bỏ qua những hành động kỳ quặc của anh ta, tôi và anh ta căn bản là không phù hợp.Một người là tinh anh thương trường giàu có, một người là con nhà bình thường.Nhà giàu thường rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, vì vậy tôi sẽ không bao giờ ảo tưởng về một kết quả tốt đẹp với anh ta.Tôi không còn là cô bé mười mấy tuổi mơ mộng hão huyền nữa. Vì vậy, tôi quyết định diễn một vở kịch.Vẫn là ngày thứ sáu, nhưng lần này khác là tôi có một bạn nam đi cùng về nhà. Thậm chí, còn nắm tay nhau.Đi ngang qua Trình Quyết, anh ta siết chặt nắm đấm, sau đó nắm lấy tay còn lại của tôi: "Vợ à, sao em lại không cần anh nữa, sao em lại nắm tay người khác?"Anh ta trông thật đáng thương và tội nghiệp, khiến tôi không khỏi chạnh lòng.Trong lòng tôi như bị nhét một cục bông, khó chịu vô cùng. Đi được một đoạn xa, tôi buông tay người bạn nam ra.Cậu ta ghét bỏ lấy khăn tay lau tay: "Chuyển khoản đi!"Tôi đau lòng móc ví, chuyển khoản cho cậu ta một nghìn tệ theo thỏa thuận, giá của "gay" thật là đắt, lần sau không tìm cậu ta nữa.Bạn không nhìn nhầm đâu, tôi đã thuê một bạn gay giả làm bạn trai để trốn tránh sự truy đuổi của Trình Quyết, thù lao một nghìn tệ!Tâm trạng trùng xuống một cách khó hiểu, tôi bắt xe về nhà.Mẹ vẫn làm một bàn đầy những món tôi thích, nhưng lần này, tôi lại chẳng còn chút khẩu vị nào."Tiểu Uyển, mưa rồi kìa, có một chàng trai đứng dưới nhà, trông còn trẻ lắm, có phải bạn học của con không?"
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 24: Màn kịch "giả làm người yêu" Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Bỏ qua những hành động kỳ quặc của anh ta, tôi và anh ta căn bản là không phù hợp.Một người là tinh anh thương trường giàu có, một người là con nhà bình thường.Nhà giàu thường rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, vì vậy tôi sẽ không bao giờ ảo tưởng về một kết quả tốt đẹp với anh ta.Tôi không còn là cô bé mười mấy tuổi mơ mộng hão huyền nữa. Vì vậy, tôi quyết định diễn một vở kịch.Vẫn là ngày thứ sáu, nhưng lần này khác là tôi có một bạn nam đi cùng về nhà. Thậm chí, còn nắm tay nhau.Đi ngang qua Trình Quyết, anh ta siết chặt nắm đấm, sau đó nắm lấy tay còn lại của tôi: "Vợ à, sao em lại không cần anh nữa, sao em lại nắm tay người khác?"Anh ta trông thật đáng thương và tội nghiệp, khiến tôi không khỏi chạnh lòng.Trong lòng tôi như bị nhét một cục bông, khó chịu vô cùng. Đi được một đoạn xa, tôi buông tay người bạn nam ra.Cậu ta ghét bỏ lấy khăn tay lau tay: "Chuyển khoản đi!"Tôi đau lòng móc ví, chuyển khoản cho cậu ta một nghìn tệ theo thỏa thuận, giá của "gay" thật là đắt, lần sau không tìm cậu ta nữa.Bạn không nhìn nhầm đâu, tôi đã thuê một bạn gay giả làm bạn trai để trốn tránh sự truy đuổi của Trình Quyết, thù lao một nghìn tệ!Tâm trạng trùng xuống một cách khó hiểu, tôi bắt xe về nhà.Mẹ vẫn làm một bàn đầy những món tôi thích, nhưng lần này, tôi lại chẳng còn chút khẩu vị nào."Tiểu Uyển, mưa rồi kìa, có một chàng trai đứng dưới nhà, trông còn trẻ lắm, có phải bạn học của con không?"
Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra. Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 24: Màn kịch "giả làm người yêu" Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Bỏ qua những hành động kỳ quặc của anh ta, tôi và anh ta căn bản là không phù hợp.Một người là tinh anh thương trường giàu có, một người là con nhà bình thường.Nhà giàu thường rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, vì vậy tôi sẽ không bao giờ ảo tưởng về một kết quả tốt đẹp với anh ta.Tôi không còn là cô bé mười mấy tuổi mơ mộng hão huyền nữa. Vì vậy, tôi quyết định diễn một vở kịch.Vẫn là ngày thứ sáu, nhưng lần này khác là tôi có một bạn nam đi cùng về nhà. Thậm chí, còn nắm tay nhau.Đi ngang qua Trình Quyết, anh ta siết chặt nắm đấm, sau đó nắm lấy tay còn lại của tôi: "Vợ à, sao em lại không cần anh nữa, sao em lại nắm tay người khác?"Anh ta trông thật đáng thương và tội nghiệp, khiến tôi không khỏi chạnh lòng.Trong lòng tôi như bị nhét một cục bông, khó chịu vô cùng. Đi được một đoạn xa, tôi buông tay người bạn nam ra.Cậu ta ghét bỏ lấy khăn tay lau tay: "Chuyển khoản đi!"Tôi đau lòng móc ví, chuyển khoản cho cậu ta một nghìn tệ theo thỏa thuận, giá của "gay" thật là đắt, lần sau không tìm cậu ta nữa.Bạn không nhìn nhầm đâu, tôi đã thuê một bạn gay giả làm bạn trai để trốn tránh sự truy đuổi của Trình Quyết, thù lao một nghìn tệ!Tâm trạng trùng xuống một cách khó hiểu, tôi bắt xe về nhà.Mẹ vẫn làm một bàn đầy những món tôi thích, nhưng lần này, tôi lại chẳng còn chút khẩu vị nào."Tiểu Uyển, mưa rồi kìa, có một chàng trai đứng dưới nhà, trông còn trẻ lắm, có phải bạn học của con không?"