Chương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra.   Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu…

Chương 25

Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra.   Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 25: "Sa lưới" Vừa mới nằm xuống giường, mẹ tôi đã gọi. Mở cửa sổ, tôi nhìn thấy Trình Quyết đứng dưới mưa, thật đáng thương, tên ngốc này, mưa rồi mà không biết chạy về nhà, bảo sao lại nhận nhầm vợ."Mẹ ơi, con xuống đó một lát!"Lấy một chiếc ô, tôi vội vàng xỏ dép lê, chạy xuống lầu. Tôi giơ cao ô, cố gắng che chắn cho anh ta.Vì lạnh, sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt, cả người ướt như chuột lột, nước mưa theo gò má chảy xuống cổ, hàng mi dài ướt sũng rũ xuống. "Vợ..." Trái tim tôi tan chảy, ném ô, tôi lao vào vòng tay anh ta."Đồ ngốc!"Đôi dép hình thỏ bông trên chân tôi đã bị dính đầy bùn đất vì giẫm phải nước mưa, trông thật bẩn thỉu, cũng giống như tâm trạng của tôi lúc này.Không biết đã bao lâu, giọng nói của anh ta lại vang lên: "Vợ à, về bên anh đi, anh xin em đấy."Tôi như mất đi khả năng ngôn ngữ, cả người mềm nhũn, một niềm vui sướng khó tả lan tỏa từ tận đáy lòng, như những bông hoa đang đua nhau khoe sắc."Được.""Con gái, thì ra là bạn trai à, bảo sao con vội vàng xuống thế! Hai đứa lên nhà nói chuyện đi, mưa to thế này, cẩn thận bị cảm lạnh."Tôi chế.t đứng tại chỗ, lần đầu tiên tôi yêu đương mà lại bị mẹ bắt gặp! 

Chương 25: "Sa lưới"

 

Vừa mới nằm xuống giường, mẹ tôi đã gọi. Mở cửa sổ, tôi nhìn thấy Trình Quyết đứng dưới mưa, thật đáng thương, tên ngốc này, mưa rồi mà không biết chạy về nhà, bảo sao lại nhận nhầm vợ.

"Mẹ ơi, con xuống đó một lát!"

Lấy một chiếc ô, tôi vội vàng xỏ dép lê, chạy xuống lầu. Tôi giơ cao ô, cố gắng che chắn cho anh ta.

Vì lạnh, sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt, cả người ướt như chuột lột, nước mưa theo gò má chảy xuống cổ, hàng mi dài ướt sũng rũ xuống.

 

"Vợ..."

 

Trái tim tôi tan chảy, ném ô, tôi lao vào vòng tay anh ta.

"Đồ ngốc!"

Đôi dép hình thỏ bông trên chân tôi đã bị dính đầy bùn đất vì giẫm phải nước mưa, trông thật bẩn thỉu, cũng giống như tâm trạng của tôi lúc này.

Không biết đã bao lâu, giọng nói của anh ta lại vang lên: "Vợ à, về bên anh đi, anh xin em đấy."

Tôi như mất đi khả năng ngôn ngữ, cả người mềm nhũn, một niềm vui sướng khó tả lan tỏa từ tận đáy lòng, như những bông hoa đang đua nhau khoe sắc.

"Được."

"Con gái, thì ra là bạn trai à, bảo sao con vội vàng xuống thế! Hai đứa lên nhà nói chuyện đi, mưa to thế này, cẩn thận bị cảm lạnh."

Tôi chế.t đứng tại chỗ, lần đầu tiên tôi yêu đương mà lại bị mẹ bắt gặp!

 

Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu TiênTác giả: Vô Quan Phong NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Gặp gỡ định mệnh Tôi gặp Trình Quyết lần đầu vào một ngày trời u ám, lúc đó trông anh ta như thể vừa mất sổ gạo. Hệ thống đặc quyền của Minh Phủ hiện lên thông báo, người đàn ông trước mắt tôi chẳng còn sống được bao lâu. "Ôi mẹ ơi!", tôi thầm kêu gào, "Cái tình huống gì thế này?". Vội vàng lao đến, nào ngờ chân trái vướng chân phải, thế là tôi ngã sụp trước mặt anh ta. Trời đất quỷ thần ơi, một soái ca cao 1m88, mặc vest bảnh bao, gương mặt điển trai lạnh lùng lại đứng ngây người trước mặt tôi những mấy giây. Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là lính đặc chủng à? Ngã đến thế này cũng không đỡ tôi dậy?" Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chậm rãi đưa tay ra.   Thông thường, người sắp lìa đời sẽ có hai kiểu phản ứng. Kiểu thứ nhất, cho rằng mình sắp chế.t đến nơi, chi bằng buông xuôi tất cả. Kiểu thứ hai, cố gắng níu kéo sự sống. Bởi lẽ, đến những giây phút cuối cùng, con người ta mới nhận ra mình trân trọng mạng sống đến nhường nào. Theo trực giác, tôi xếp anh ta vào kiểu… Chương 25: "Sa lưới" Vừa mới nằm xuống giường, mẹ tôi đã gọi. Mở cửa sổ, tôi nhìn thấy Trình Quyết đứng dưới mưa, thật đáng thương, tên ngốc này, mưa rồi mà không biết chạy về nhà, bảo sao lại nhận nhầm vợ."Mẹ ơi, con xuống đó một lát!"Lấy một chiếc ô, tôi vội vàng xỏ dép lê, chạy xuống lầu. Tôi giơ cao ô, cố gắng che chắn cho anh ta.Vì lạnh, sắc mặt anh ta hơi nhợt nhạt, cả người ướt như chuột lột, nước mưa theo gò má chảy xuống cổ, hàng mi dài ướt sũng rũ xuống. "Vợ..." Trái tim tôi tan chảy, ném ô, tôi lao vào vòng tay anh ta."Đồ ngốc!"Đôi dép hình thỏ bông trên chân tôi đã bị dính đầy bùn đất vì giẫm phải nước mưa, trông thật bẩn thỉu, cũng giống như tâm trạng của tôi lúc này.Không biết đã bao lâu, giọng nói của anh ta lại vang lên: "Vợ à, về bên anh đi, anh xin em đấy."Tôi như mất đi khả năng ngôn ngữ, cả người mềm nhũn, một niềm vui sướng khó tả lan tỏa từ tận đáy lòng, như những bông hoa đang đua nhau khoe sắc."Được.""Con gái, thì ra là bạn trai à, bảo sao con vội vàng xuống thế! Hai đứa lên nhà nói chuyện đi, mưa to thế này, cẩn thận bị cảm lạnh."Tôi chế.t đứng tại chỗ, lần đầu tiên tôi yêu đương mà lại bị mẹ bắt gặp! 

Chương 25