Ta là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,…
Chương 4
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… "Lại đây mài mực cho ta."Buổi trưa, Tiết Kim Chi gọi ta hầu hạ nàng ta học, nàng ta quay người đi, không ngoảnh lại, biết rằng ta chắc chắn sẽ đi theo.Tiết gia đã mời một nữ phu tử về dạy Tiết Kim Chi vẽ tranh ở thủy tạ.Hôm nay vẽ tranh mỹ nhân, sau khi nữ phu tử đi, Tiết Kim Chi vẫn còn vẽ.Tay nàng ta mềm mại, khuôn mặt tinh xảo đắm chìm trong ánh hoàng hôn, có chút hương vị của mỹ nhân trong tranh. Nàng ta rất đẹp nhưng ta thấy mình không kém nàng ta, ta không thấy mình kém bất kỳ ai, chỉ là ta kém may mắn hơn một chút, nếu cho ta một chút vận may, ta cũng có thể lên được trời xanh.Tiết Kim Chi dường như phát hiện ta đang nhìn nàng ta, nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta bình thản dời mắt đi. Tiết Kim Chi cũng quay đầu đi, không ai nói với ai một lời nào.Không chỉ có ta học được cách im lặng vào năm chín tuổi, mà nàng ta cũng vậy.Một lúc sau, Vương ma ma bên cạnh đại phu nhân đi tới, bà ta cầm theo một cây roi tre, hùng hổ xông vào, miệng mắng: "Con tiện nô này, đã học được cách lười biếng rồi à, bảo ngươi đi giặt quần áo mà không đi, là không coi lời ta ra gì sao?"Hôm nay căn bản không có ai bảo ta đi giặt quần áo, không cần nghĩ cũng biết là Vương ma ma tự quên, sợ bị đại phu nhân trách mắng nên tìm ta để đổ lỗi. Nhưng ta không giải thích một câu nào, phủ họ Tiết không phải là nơi để nói lý, quyền phán xét phải trái không nằm trong tay ta, ta càng muốn cãi lại thì càng phải chịu khổ.Ta cúi đầu, không nói một lời, mặc cho roi tre quất vào người.Tiết Kim Chi lặng lẽ nhìn Vương ma ma đánh ta, một lúc lâu sau, mới bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, không ai biết tâm trạng nàng ta là tốt hay xấu, nàng ta hỏi: "Đánh xong chưa?""Cái gì?" Vương ma ma không hiểu, liền dừng tay.Tiết Kim Chi liếc nhìn những vết m.á.u đầy tay ta, nhàn nhạt nói: "Ta còn nhiều việc phải sai nàng ta làm, Vương ma ma đánh nàng ta thành thế này, ai làm việc cho ta?"Nàng ta vẫn luôn tốt tính nhưng ánh mắt lướt qua, lại khiến Vương ma ma cũng phải run rẩy, nhất thời không hiểu được tâm tư của nàng ta, nuốt nước bọt, tức tối nói: "Ôi chao, già hồ đồ rồi, nhất thời tức giận, quên mất là tiện nô vẫn đang hầu hạ người, đại phu nhân còn nhiều việc phải làm, tiểu thư, ta xin cáo lui trước."Bà ta cất cây roi tre, lúc đi không quên dặn ta: "Đừng quên việc của ngươi, nghe thấy chưa?"Ta im lặng đáp lại, lại đi mài mực cho Tiết Kim Chi.Tiết Kim Chi mất hứng, ném bút, đứng dậy đi: "Không vẽ nữa."Ta đành ôm đồ của nàng ta, theo nàng ta về phòng.Những nha hoàn khác rửa tay cho Tiết Kim Chi, ta lặng lẽ đứng ở góc phòng cất bút mực của nàng ta.
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… "Lại đây mài mực cho ta."Buổi trưa, Tiết Kim Chi gọi ta hầu hạ nàng ta học, nàng ta quay người đi, không ngoảnh lại, biết rằng ta chắc chắn sẽ đi theo.Tiết gia đã mời một nữ phu tử về dạy Tiết Kim Chi vẽ tranh ở thủy tạ.Hôm nay vẽ tranh mỹ nhân, sau khi nữ phu tử đi, Tiết Kim Chi vẫn còn vẽ.Tay nàng ta mềm mại, khuôn mặt tinh xảo đắm chìm trong ánh hoàng hôn, có chút hương vị của mỹ nhân trong tranh. Nàng ta rất đẹp nhưng ta thấy mình không kém nàng ta, ta không thấy mình kém bất kỳ ai, chỉ là ta kém may mắn hơn một chút, nếu cho ta một chút vận may, ta cũng có thể lên được trời xanh.Tiết Kim Chi dường như phát hiện ta đang nhìn nàng ta, nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta bình thản dời mắt đi. Tiết Kim Chi cũng quay đầu đi, không ai nói với ai một lời nào.Không chỉ có ta học được cách im lặng vào năm chín tuổi, mà nàng ta cũng vậy.Một lúc sau, Vương ma ma bên cạnh đại phu nhân đi tới, bà ta cầm theo một cây roi tre, hùng hổ xông vào, miệng mắng: "Con tiện nô này, đã học được cách lười biếng rồi à, bảo ngươi đi giặt quần áo mà không đi, là không coi lời ta ra gì sao?"Hôm nay căn bản không có ai bảo ta đi giặt quần áo, không cần nghĩ cũng biết là Vương ma ma tự quên, sợ bị đại phu nhân trách mắng nên tìm ta để đổ lỗi. Nhưng ta không giải thích một câu nào, phủ họ Tiết không phải là nơi để nói lý, quyền phán xét phải trái không nằm trong tay ta, ta càng muốn cãi lại thì càng phải chịu khổ.Ta cúi đầu, không nói một lời, mặc cho roi tre quất vào người.Tiết Kim Chi lặng lẽ nhìn Vương ma ma đánh ta, một lúc lâu sau, mới bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, không ai biết tâm trạng nàng ta là tốt hay xấu, nàng ta hỏi: "Đánh xong chưa?""Cái gì?" Vương ma ma không hiểu, liền dừng tay.Tiết Kim Chi liếc nhìn những vết m.á.u đầy tay ta, nhàn nhạt nói: "Ta còn nhiều việc phải sai nàng ta làm, Vương ma ma đánh nàng ta thành thế này, ai làm việc cho ta?"Nàng ta vẫn luôn tốt tính nhưng ánh mắt lướt qua, lại khiến Vương ma ma cũng phải run rẩy, nhất thời không hiểu được tâm tư của nàng ta, nuốt nước bọt, tức tối nói: "Ôi chao, già hồ đồ rồi, nhất thời tức giận, quên mất là tiện nô vẫn đang hầu hạ người, đại phu nhân còn nhiều việc phải làm, tiểu thư, ta xin cáo lui trước."Bà ta cất cây roi tre, lúc đi không quên dặn ta: "Đừng quên việc của ngươi, nghe thấy chưa?"Ta im lặng đáp lại, lại đi mài mực cho Tiết Kim Chi.Tiết Kim Chi mất hứng, ném bút, đứng dậy đi: "Không vẽ nữa."Ta đành ôm đồ của nàng ta, theo nàng ta về phòng.Những nha hoàn khác rửa tay cho Tiết Kim Chi, ta lặng lẽ đứng ở góc phòng cất bút mực của nàng ta.
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… "Lại đây mài mực cho ta."Buổi trưa, Tiết Kim Chi gọi ta hầu hạ nàng ta học, nàng ta quay người đi, không ngoảnh lại, biết rằng ta chắc chắn sẽ đi theo.Tiết gia đã mời một nữ phu tử về dạy Tiết Kim Chi vẽ tranh ở thủy tạ.Hôm nay vẽ tranh mỹ nhân, sau khi nữ phu tử đi, Tiết Kim Chi vẫn còn vẽ.Tay nàng ta mềm mại, khuôn mặt tinh xảo đắm chìm trong ánh hoàng hôn, có chút hương vị của mỹ nhân trong tranh. Nàng ta rất đẹp nhưng ta thấy mình không kém nàng ta, ta không thấy mình kém bất kỳ ai, chỉ là ta kém may mắn hơn một chút, nếu cho ta một chút vận may, ta cũng có thể lên được trời xanh.Tiết Kim Chi dường như phát hiện ta đang nhìn nàng ta, nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta bình thản dời mắt đi. Tiết Kim Chi cũng quay đầu đi, không ai nói với ai một lời nào.Không chỉ có ta học được cách im lặng vào năm chín tuổi, mà nàng ta cũng vậy.Một lúc sau, Vương ma ma bên cạnh đại phu nhân đi tới, bà ta cầm theo một cây roi tre, hùng hổ xông vào, miệng mắng: "Con tiện nô này, đã học được cách lười biếng rồi à, bảo ngươi đi giặt quần áo mà không đi, là không coi lời ta ra gì sao?"Hôm nay căn bản không có ai bảo ta đi giặt quần áo, không cần nghĩ cũng biết là Vương ma ma tự quên, sợ bị đại phu nhân trách mắng nên tìm ta để đổ lỗi. Nhưng ta không giải thích một câu nào, phủ họ Tiết không phải là nơi để nói lý, quyền phán xét phải trái không nằm trong tay ta, ta càng muốn cãi lại thì càng phải chịu khổ.Ta cúi đầu, không nói một lời, mặc cho roi tre quất vào người.Tiết Kim Chi lặng lẽ nhìn Vương ma ma đánh ta, một lúc lâu sau, mới bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, không ai biết tâm trạng nàng ta là tốt hay xấu, nàng ta hỏi: "Đánh xong chưa?""Cái gì?" Vương ma ma không hiểu, liền dừng tay.Tiết Kim Chi liếc nhìn những vết m.á.u đầy tay ta, nhàn nhạt nói: "Ta còn nhiều việc phải sai nàng ta làm, Vương ma ma đánh nàng ta thành thế này, ai làm việc cho ta?"Nàng ta vẫn luôn tốt tính nhưng ánh mắt lướt qua, lại khiến Vương ma ma cũng phải run rẩy, nhất thời không hiểu được tâm tư của nàng ta, nuốt nước bọt, tức tối nói: "Ôi chao, già hồ đồ rồi, nhất thời tức giận, quên mất là tiện nô vẫn đang hầu hạ người, đại phu nhân còn nhiều việc phải làm, tiểu thư, ta xin cáo lui trước."Bà ta cất cây roi tre, lúc đi không quên dặn ta: "Đừng quên việc của ngươi, nghe thấy chưa?"Ta im lặng đáp lại, lại đi mài mực cho Tiết Kim Chi.Tiết Kim Chi mất hứng, ném bút, đứng dậy đi: "Không vẽ nữa."Ta đành ôm đồ của nàng ta, theo nàng ta về phòng.Những nha hoàn khác rửa tay cho Tiết Kim Chi, ta lặng lẽ đứng ở góc phòng cất bút mực của nàng ta.