Tác giả:

Ta là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,…

Chương 5

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Sau khi đưa Tiết Kim Chi về phòng, ta tranh thủ lúc trời chưa tối, đi giặt quần áo.Mùa đông nước cạn, nước giếng trong phủ phải dùng tiết kiệm, ta liền mang quần áo ra sông giặt.Ngoài ta ra, bên sông còn có một số phụ nữ, họ nhận ra ta thì thầm to nhỏ.Đều là nói, ta chính là con gái của kỹ nữ Tiết gia, đều là cười nhạo, con của kỹ nữ, đáng phải bị như vậy. Ta nghe từ nhỏ đến lớn, đã quen rồi, chỉ coi như chó sủa, không nói một lời giặt quần áo.Nhưng nước sông thật lạnh, không lâu sau, hai tay ta đã tê cóng không còn cảm giác, ta cúi đầu, vô cảm giặt quần áo, đây là của Tiết Kim Chi, đây là của đại phu nhân, quần áo của họ tinh xảo phức tạp, làm một bộ phải mất mấy tháng. Nếu không phải giặt quần áo, cả đời ta cũng không sờ được vào quần áo tốt như vậy.Bao giờ ta mới được mặc một bộ quần áo đẹp đây?Đôi khi ta nghĩ, ta cũng không kém, cũng nên có một bộ quần áo đẹp để mặc. "Suỵt, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác biết nhé, chuyện này phủ Nam Dương Vương giấu rất kỹ, cũng là do người nhà ta tình cờ gặp được mới biết được..."Khi ta đang nghĩ ngợi, gần đó có phụ nữ nhà khác thì thầm to nhỏ, truyền đến tai ta. Chuyện liên quan đến phủ Nam Dương Vương, tay ta không ngừng làm việc, tai vểnh lên nghe ngóng, chỉ nghe người phụ nữ kia nói:"Nghe nói Thẩm Bạc Lam đã đến Dương Châu một chuyến, đêm đêm tìm hoa vấn liễu, vì tranh giành một kỹ nữ với người khác, bị đánh đến nửa sống nửa c h ế t, mắt cũng bị mù, Vương gia tức giận đến phát điên, giam hắn ở một cái viện nhỏ ở Bắc phủ, mỗi ngày chỉ cho người đưa một bữa ăn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.""Ôi chao, thật sự có chuyện này sao? Không ngờ Thẩm Bạc Lam ngày thường trông có vẻ là một chính nhân quân tử, vậy mà lại làm ra chuyện hoang đường như vậy!""Ta nói cho ngươi biết, chính là loại người trông có vẻ sạch sẽ này, mới là loại không đứng đắn nhất, bên ngoài thì vàng ngọc, bên trong thì rách nát, biết đâu, hắn không chỉ bị người ta đánh, còn mắc bệnh hoa liễu nữa, nếu không thì tại sao Vương gia lại tức giận như vậy..."Từng câu từng chữ lọt vào tai ta, như sấm sét đánh ngang tai, khiến ta tê liệt cả người.Thế tử vẫn luôn trong sạch tự trọng, một người như ngọc, sao lại có thể tìm hoa vấn liễu, tranh giành kỹ nữ với người khác được?Ta vội vàng giặt qua tất cả quần áo, qua loa vỗ giặt một lượt, rồi nhét vào trong giỏ, rời khỏi bờ sông. 

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Sau khi đưa Tiết Kim Chi về phòng, ta tranh thủ lúc trời chưa tối, đi giặt quần áo.Mùa đông nước cạn, nước giếng trong phủ phải dùng tiết kiệm, ta liền mang quần áo ra sông giặt.Ngoài ta ra, bên sông còn có một số phụ nữ, họ nhận ra ta thì thầm to nhỏ.Đều là nói, ta chính là con gái của kỹ nữ Tiết gia, đều là cười nhạo, con của kỹ nữ, đáng phải bị như vậy. Ta nghe từ nhỏ đến lớn, đã quen rồi, chỉ coi như chó sủa, không nói một lời giặt quần áo.Nhưng nước sông thật lạnh, không lâu sau, hai tay ta đã tê cóng không còn cảm giác, ta cúi đầu, vô cảm giặt quần áo, đây là của Tiết Kim Chi, đây là của đại phu nhân, quần áo của họ tinh xảo phức tạp, làm một bộ phải mất mấy tháng. Nếu không phải giặt quần áo, cả đời ta cũng không sờ được vào quần áo tốt như vậy.Bao giờ ta mới được mặc một bộ quần áo đẹp đây?Đôi khi ta nghĩ, ta cũng không kém, cũng nên có một bộ quần áo đẹp để mặc. "Suỵt, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác biết nhé, chuyện này phủ Nam Dương Vương giấu rất kỹ, cũng là do người nhà ta tình cờ gặp được mới biết được..."Khi ta đang nghĩ ngợi, gần đó có phụ nữ nhà khác thì thầm to nhỏ, truyền đến tai ta. Chuyện liên quan đến phủ Nam Dương Vương, tay ta không ngừng làm việc, tai vểnh lên nghe ngóng, chỉ nghe người phụ nữ kia nói:"Nghe nói Thẩm Bạc Lam đã đến Dương Châu một chuyến, đêm đêm tìm hoa vấn liễu, vì tranh giành một kỹ nữ với người khác, bị đánh đến nửa sống nửa c h ế t, mắt cũng bị mù, Vương gia tức giận đến phát điên, giam hắn ở một cái viện nhỏ ở Bắc phủ, mỗi ngày chỉ cho người đưa một bữa ăn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.""Ôi chao, thật sự có chuyện này sao? Không ngờ Thẩm Bạc Lam ngày thường trông có vẻ là một chính nhân quân tử, vậy mà lại làm ra chuyện hoang đường như vậy!""Ta nói cho ngươi biết, chính là loại người trông có vẻ sạch sẽ này, mới là loại không đứng đắn nhất, bên ngoài thì vàng ngọc, bên trong thì rách nát, biết đâu, hắn không chỉ bị người ta đánh, còn mắc bệnh hoa liễu nữa, nếu không thì tại sao Vương gia lại tức giận như vậy..."Từng câu từng chữ lọt vào tai ta, như sấm sét đánh ngang tai, khiến ta tê liệt cả người.Thế tử vẫn luôn trong sạch tự trọng, một người như ngọc, sao lại có thể tìm hoa vấn liễu, tranh giành kỹ nữ với người khác được?Ta vội vàng giặt qua tất cả quần áo, qua loa vỗ giặt một lượt, rồi nhét vào trong giỏ, rời khỏi bờ sông. 

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Sau khi đưa Tiết Kim Chi về phòng, ta tranh thủ lúc trời chưa tối, đi giặt quần áo.Mùa đông nước cạn, nước giếng trong phủ phải dùng tiết kiệm, ta liền mang quần áo ra sông giặt.Ngoài ta ra, bên sông còn có một số phụ nữ, họ nhận ra ta thì thầm to nhỏ.Đều là nói, ta chính là con gái của kỹ nữ Tiết gia, đều là cười nhạo, con của kỹ nữ, đáng phải bị như vậy. Ta nghe từ nhỏ đến lớn, đã quen rồi, chỉ coi như chó sủa, không nói một lời giặt quần áo.Nhưng nước sông thật lạnh, không lâu sau, hai tay ta đã tê cóng không còn cảm giác, ta cúi đầu, vô cảm giặt quần áo, đây là của Tiết Kim Chi, đây là của đại phu nhân, quần áo của họ tinh xảo phức tạp, làm một bộ phải mất mấy tháng. Nếu không phải giặt quần áo, cả đời ta cũng không sờ được vào quần áo tốt như vậy.Bao giờ ta mới được mặc một bộ quần áo đẹp đây?Đôi khi ta nghĩ, ta cũng không kém, cũng nên có một bộ quần áo đẹp để mặc. "Suỵt, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác biết nhé, chuyện này phủ Nam Dương Vương giấu rất kỹ, cũng là do người nhà ta tình cờ gặp được mới biết được..."Khi ta đang nghĩ ngợi, gần đó có phụ nữ nhà khác thì thầm to nhỏ, truyền đến tai ta. Chuyện liên quan đến phủ Nam Dương Vương, tay ta không ngừng làm việc, tai vểnh lên nghe ngóng, chỉ nghe người phụ nữ kia nói:"Nghe nói Thẩm Bạc Lam đã đến Dương Châu một chuyến, đêm đêm tìm hoa vấn liễu, vì tranh giành một kỹ nữ với người khác, bị đánh đến nửa sống nửa c h ế t, mắt cũng bị mù, Vương gia tức giận đến phát điên, giam hắn ở một cái viện nhỏ ở Bắc phủ, mỗi ngày chỉ cho người đưa một bữa ăn, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.""Ôi chao, thật sự có chuyện này sao? Không ngờ Thẩm Bạc Lam ngày thường trông có vẻ là một chính nhân quân tử, vậy mà lại làm ra chuyện hoang đường như vậy!""Ta nói cho ngươi biết, chính là loại người trông có vẻ sạch sẽ này, mới là loại không đứng đắn nhất, bên ngoài thì vàng ngọc, bên trong thì rách nát, biết đâu, hắn không chỉ bị người ta đánh, còn mắc bệnh hoa liễu nữa, nếu không thì tại sao Vương gia lại tức giận như vậy..."Từng câu từng chữ lọt vào tai ta, như sấm sét đánh ngang tai, khiến ta tê liệt cả người.Thế tử vẫn luôn trong sạch tự trọng, một người như ngọc, sao lại có thể tìm hoa vấn liễu, tranh giành kỹ nữ với người khác được?Ta vội vàng giặt qua tất cả quần áo, qua loa vỗ giặt một lượt, rồi nhét vào trong giỏ, rời khỏi bờ sông. 

Chương 5