Ta là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,…
Chương 26
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Ngày thứ hai ta bị giam cầm, bọn họ nói với ta, Lý Tuân đã ra lệnh cho thiên hạ, ban hôn cho ta và Thẩm Bạc Lam, chỉ chờ Thẩm Bạc Lam mắc câu. Ta khẽ thở dài, biết rằng mình sắp c h ế t đến nơi rồi. Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cuộc đời này, chỉ thấy không cam lòng. Tại sao chứ, ta đã liều mạng để leo lên, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận. Cửa có tiếng động, thái giám canh giữ mở cửa, kinh ngạc nói: "Hạ trung quan, ngài đây là..." Hạ Sanh lạnh lùng nói: "Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, đến hỏi hai câu." Vì là ý chỉ của Lý Tuân nên người canh giữ cũng không dám hỏi nhiều, vội mở cửa, nghênh đón hắn vào. Ta ngẩng đầu lên. Hạ Sanh đứng trước mặt ta, gầy gò xanh xao, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã gầy đi nhiều như vậy, chắc hẳn là rất tức giận với ta. Người canh giữ đi tới, chắp hai tay lại, cung kính đứng sang một bên. Hạ Sanh chỉ vào ta: "Nàng ta giấu gì dưới váy kìa?" "Cái gì?" Người canh giữ ngơ ngác, cúi đầu xuống xem. Nhưng Hạ Sanh lại rút từ trong tay áo ra một viên đá đen, đập vào gáy người canh giữ, người canh giữ không kịp phản ứng, liền mềm nhũn ngã xuống. Ta kinh ngạc nhìn Hạ Sanh. Hắn không giải thích, nhanh chóng rút d.a.o cắt đứt dây trói trên người ta, vừa lột quần áo của người canh giữ vừa nói: "Nhanh thay vào." Ta càng kinh ngạc hơn, hắn muốn đưa ta trốn thoát? Hắn điên rồi sao? Ta giữ chặt cánh tay hắn: "Ngài làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao? Trong cung có rất nhiều lính canh, làm sao có thể trốn ra ngoài được? Hạ Sanh, chẳng lẽ ngài muốn c h ế t cùng ta sao?" Nhưng hắn lại nhét quần áo vào tay ta, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài." "Ngài đưa ta ra ngoài bằng cách nào!" Hắn dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi có biết không? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng."
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Ngày thứ hai ta bị giam cầm, bọn họ nói với ta, Lý Tuân đã ra lệnh cho thiên hạ, ban hôn cho ta và Thẩm Bạc Lam, chỉ chờ Thẩm Bạc Lam mắc câu. Ta khẽ thở dài, biết rằng mình sắp c h ế t đến nơi rồi. Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cuộc đời này, chỉ thấy không cam lòng. Tại sao chứ, ta đã liều mạng để leo lên, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận. Cửa có tiếng động, thái giám canh giữ mở cửa, kinh ngạc nói: "Hạ trung quan, ngài đây là..." Hạ Sanh lạnh lùng nói: "Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, đến hỏi hai câu." Vì là ý chỉ của Lý Tuân nên người canh giữ cũng không dám hỏi nhiều, vội mở cửa, nghênh đón hắn vào. Ta ngẩng đầu lên. Hạ Sanh đứng trước mặt ta, gầy gò xanh xao, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã gầy đi nhiều như vậy, chắc hẳn là rất tức giận với ta. Người canh giữ đi tới, chắp hai tay lại, cung kính đứng sang một bên. Hạ Sanh chỉ vào ta: "Nàng ta giấu gì dưới váy kìa?" "Cái gì?" Người canh giữ ngơ ngác, cúi đầu xuống xem. Nhưng Hạ Sanh lại rút từ trong tay áo ra một viên đá đen, đập vào gáy người canh giữ, người canh giữ không kịp phản ứng, liền mềm nhũn ngã xuống. Ta kinh ngạc nhìn Hạ Sanh. Hắn không giải thích, nhanh chóng rút d.a.o cắt đứt dây trói trên người ta, vừa lột quần áo của người canh giữ vừa nói: "Nhanh thay vào." Ta càng kinh ngạc hơn, hắn muốn đưa ta trốn thoát? Hắn điên rồi sao? Ta giữ chặt cánh tay hắn: "Ngài làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao? Trong cung có rất nhiều lính canh, làm sao có thể trốn ra ngoài được? Hạ Sanh, chẳng lẽ ngài muốn c h ế t cùng ta sao?" Nhưng hắn lại nhét quần áo vào tay ta, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài." "Ngài đưa ta ra ngoài bằng cách nào!" Hắn dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi có biết không? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng."
Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Ngày thứ hai ta bị giam cầm, bọn họ nói với ta, Lý Tuân đã ra lệnh cho thiên hạ, ban hôn cho ta và Thẩm Bạc Lam, chỉ chờ Thẩm Bạc Lam mắc câu. Ta khẽ thở dài, biết rằng mình sắp c h ế t đến nơi rồi. Nhắm mắt lại, hồi tưởng lại cuộc đời này, chỉ thấy không cam lòng. Tại sao chứ, ta đã liều mạng để leo lên, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận. Cửa có tiếng động, thái giám canh giữ mở cửa, kinh ngạc nói: "Hạ trung quan, ngài đây là..." Hạ Sanh lạnh lùng nói: "Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, đến hỏi hai câu." Vì là ý chỉ của Lý Tuân nên người canh giữ cũng không dám hỏi nhiều, vội mở cửa, nghênh đón hắn vào. Ta ngẩng đầu lên. Hạ Sanh đứng trước mặt ta, gầy gò xanh xao, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã gầy đi nhiều như vậy, chắc hẳn là rất tức giận với ta. Người canh giữ đi tới, chắp hai tay lại, cung kính đứng sang một bên. Hạ Sanh chỉ vào ta: "Nàng ta giấu gì dưới váy kìa?" "Cái gì?" Người canh giữ ngơ ngác, cúi đầu xuống xem. Nhưng Hạ Sanh lại rút từ trong tay áo ra một viên đá đen, đập vào gáy người canh giữ, người canh giữ không kịp phản ứng, liền mềm nhũn ngã xuống. Ta kinh ngạc nhìn Hạ Sanh. Hắn không giải thích, nhanh chóng rút d.a.o cắt đứt dây trói trên người ta, vừa lột quần áo của người canh giữ vừa nói: "Nhanh thay vào." Ta càng kinh ngạc hơn, hắn muốn đưa ta trốn thoát? Hắn điên rồi sao? Ta giữ chặt cánh tay hắn: "Ngài làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao? Trong cung có rất nhiều lính canh, làm sao có thể trốn ra ngoài được? Hạ Sanh, chẳng lẽ ngài muốn c h ế t cùng ta sao?" Nhưng hắn lại nhét quần áo vào tay ta, ánh mắt kiên định: "Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài." "Ngài đưa ta ra ngoài bằng cách nào!" Hắn dừng lại một chút, giọng điệu bình tĩnh: "Ngươi có biết không? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng."