Tác giả:

Ta là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,…

Chương 27

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Ta chưa từng biết, dưới Dịch đình còn có đường hầm. Bên ngoài cứ cách một tuần trà, lại có một đội lính tuần tra đi qua, Hạ Sanh tính toán thời gian, sau khi lính tuần tra đi qua, liền dẫn ta trốn ra ngoài. Lối vào đường hầm được giấu dưới một viên gạch ở một căn phòng khác, Hạ Sanh kéo ta vào, chạy một mạch. Cho đến khi đến được lối ra, bên ngoài cỏ mọc um tùm, vậy mà đã ở bên ngoài tường cung. Hạ Sanh dừng chân. Cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán chảy vào mắt, khiến mắt đỏ hoe. Hắn nói: "Hoài Ngọc, sau khi ngươi ra ngoài, hãy nhanh chóng ra khỏi thành, chạy về phía nam, qua ranh giới Nam Dương, chính là địa bàn của nhà họ Thẩm." Ta nắm lấy tay hắn: "Ngươi không đi cùng ta sao?" Hắn lắc đầu: "Ta còn có chuyện chưa làm xong, đợi ta làm xong, ta sẽ đến tìm ngươi." Hắn biểu hiện rất kiên định nhưng ta lại thấy lo lắng không hiểu sao. "Ngươi trở về thì có thể ra ngoài được không?" Hắn mím môi cười: "Ngươi quên rồi sao? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng." Có lẽ lúc đó quá vội vàng, không kịp suy nghĩ kỹ, hoặc có lẽ ánh mắt của hắn khiến người ta quá yên tâm, ta lại tin rồi. "Được, ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài thành."  Ta vạch cỏ ra, chui ra ngoài. Sau khi ta đi, Hạ Sanh không trốn. Hắn trở về Dịch đình, kéo dài thời gian cho ta, mãi đến nửa canh giờ sau, Lý Tuân mới phát hiện ta mất tích. Ông ta nổi trận lôi đình, ra lệnh đóng cửa thành nhưng lúc đó, ta đã trốn khỏi kinh thành từ lâu rồi. Lý Tuân không bắt được ta, liền quay sang hành hạ Hạ Sanh. Ông ta chế giễu hắn: "Ngươi là một hoạn quan, vậy mà lại động lòng thật sao? Thật nực cười! Ngươi liều mạng cứu nàng ta ra ngoài, tưởng rằng nàng ta sẽ nhớ đến ngươi sao? Chỉ sợ lúc này, nàng ta đang ở trong lòng Thẩm Bạc Lam cười ngươi ngu ngốc đấy!"  Trên người Hạ Sanh không còn một chỗ lành lặn, khi nói chuyện, hắn lại cười: "Ta không quan tâm... Nếu nàng bình an vui vẻ, đó chính là phúc của ta." Đêm đó, Hạ Sanh chọc giận Lý Tuân, bị xử tử bằng hình phạt biến thành người lợn, ngâm trong vò rượu, cho đến khi tắt thở, vẫn không hối hận. Hắn là một quân tử thanh cao, bị hành hạ đến c h ế t, vẫn trong sạch. Ta nghe tin hắn c h ế t, ngẩn người rất lâu. Hắn nói sẽ đến tìm ta, quả nhiên là lừa ta, sao ta lại tin chứ? Ta ngã xuống đất, lòng bàn tay bị đá vụn đ.â.m thủng nhưng không hề cảm thấy đau, chỉ có thở ra chứ không hít vào, như bị một bàn tay to bóp chặt cổ họng, ngay cả khóc cũng không khóc được. Một lúc lâu sau, ta đứng dậy lau nước mắt, hướng về phía hoàng thành lạy ba lạy, quay người chạy về phía nam. Trong lòng ta thầm thề, ngày nào ta trở lại hoàng thành, chắc chắn sẽ khiến Lý Tuân không được c h ế t tử tế.   

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Ta chưa từng biết, dưới Dịch đình còn có đường hầm. Bên ngoài cứ cách một tuần trà, lại có một đội lính tuần tra đi qua, Hạ Sanh tính toán thời gian, sau khi lính tuần tra đi qua, liền dẫn ta trốn ra ngoài. Lối vào đường hầm được giấu dưới một viên gạch ở một căn phòng khác, Hạ Sanh kéo ta vào, chạy một mạch. Cho đến khi đến được lối ra, bên ngoài cỏ mọc um tùm, vậy mà đã ở bên ngoài tường cung. Hạ Sanh dừng chân. Cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán chảy vào mắt, khiến mắt đỏ hoe. Hắn nói: "Hoài Ngọc, sau khi ngươi ra ngoài, hãy nhanh chóng ra khỏi thành, chạy về phía nam, qua ranh giới Nam Dương, chính là địa bàn của nhà họ Thẩm." Ta nắm lấy tay hắn: "Ngươi không đi cùng ta sao?" Hắn lắc đầu: "Ta còn có chuyện chưa làm xong, đợi ta làm xong, ta sẽ đến tìm ngươi." Hắn biểu hiện rất kiên định nhưng ta lại thấy lo lắng không hiểu sao. "Ngươi trở về thì có thể ra ngoài được không?" Hắn mím môi cười: "Ngươi quên rồi sao? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng." Có lẽ lúc đó quá vội vàng, không kịp suy nghĩ kỹ, hoặc có lẽ ánh mắt của hắn khiến người ta quá yên tâm, ta lại tin rồi. "Được, ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài thành."  Ta vạch cỏ ra, chui ra ngoài. Sau khi ta đi, Hạ Sanh không trốn. Hắn trở về Dịch đình, kéo dài thời gian cho ta, mãi đến nửa canh giờ sau, Lý Tuân mới phát hiện ta mất tích. Ông ta nổi trận lôi đình, ra lệnh đóng cửa thành nhưng lúc đó, ta đã trốn khỏi kinh thành từ lâu rồi. Lý Tuân không bắt được ta, liền quay sang hành hạ Hạ Sanh. Ông ta chế giễu hắn: "Ngươi là một hoạn quan, vậy mà lại động lòng thật sao? Thật nực cười! Ngươi liều mạng cứu nàng ta ra ngoài, tưởng rằng nàng ta sẽ nhớ đến ngươi sao? Chỉ sợ lúc này, nàng ta đang ở trong lòng Thẩm Bạc Lam cười ngươi ngu ngốc đấy!"  Trên người Hạ Sanh không còn một chỗ lành lặn, khi nói chuyện, hắn lại cười: "Ta không quan tâm... Nếu nàng bình an vui vẻ, đó chính là phúc của ta." Đêm đó, Hạ Sanh chọc giận Lý Tuân, bị xử tử bằng hình phạt biến thành người lợn, ngâm trong vò rượu, cho đến khi tắt thở, vẫn không hối hận. Hắn là một quân tử thanh cao, bị hành hạ đến c h ế t, vẫn trong sạch. Ta nghe tin hắn c h ế t, ngẩn người rất lâu. Hắn nói sẽ đến tìm ta, quả nhiên là lừa ta, sao ta lại tin chứ? Ta ngã xuống đất, lòng bàn tay bị đá vụn đ.â.m thủng nhưng không hề cảm thấy đau, chỉ có thở ra chứ không hít vào, như bị một bàn tay to bóp chặt cổ họng, ngay cả khóc cũng không khóc được. Một lúc lâu sau, ta đứng dậy lau nước mắt, hướng về phía hoàng thành lạy ba lạy, quay người chạy về phía nam. Trong lòng ta thầm thề, ngày nào ta trở lại hoàng thành, chắc chắn sẽ khiến Lý Tuân không được c h ế t tử tế.   

Thà Làm Ngọc NátTác giả: Ba TứcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa là nhị tiểu thư Tiết gia nhưng lại được đám nô tài nuôi lớn, khi biết đi, ta cũng làm tiểu nô tài, hầu hạ tiểu thư con gái của đích mẫu là Tiết Kim Chi. Dâng trà rót nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn sân vườn, việc gì bẩn thỉu mệt nhọc đều làm. Tiết Kim Chi là cành vàng lá ngọc, ta chính là chậu bùn thối tha nâng đỡ nàng ta. Nàng ta cao quý, mười ngón tay không dính nước xuân, còn ta vì vất vả lao lực, da dẻ thô ráp như vỏ cây. Ta có vài phần giống nương ta, đại phu nhân ghét ta, thỉnh thoảng tìm cớ đánh ta. Bà ta còn bắt Tiết Kim Chi đánh ta, Tiết Kim Chi không dám, bà ta liền nắm tay Tiết Kim Chi, tát vào mặt ta từng cái một. Bà ta nghĩ đủ mọi cách để bắt nạt, chà đạp ta, ta càng thảm, bà ta càng vui. Đại phu nhân hành hạ ta, cha ta đều nhìn thấy nhưng ông không nói gì, ông biết mình có lỗi với bà ta, không nói nên lời. Từ nhỏ đến lớn, ông hầu như không để ý đến ta. Chỉ có một lần, nhà ta mời phu tử cho Tiết Kim Chi, cha ta tìm ta nói: "Nếu ngươi không muốn uổng phí cả đời,… Ta chưa từng biết, dưới Dịch đình còn có đường hầm. Bên ngoài cứ cách một tuần trà, lại có một đội lính tuần tra đi qua, Hạ Sanh tính toán thời gian, sau khi lính tuần tra đi qua, liền dẫn ta trốn ra ngoài. Lối vào đường hầm được giấu dưới một viên gạch ở một căn phòng khác, Hạ Sanh kéo ta vào, chạy một mạch. Cho đến khi đến được lối ra, bên ngoài cỏ mọc um tùm, vậy mà đã ở bên ngoài tường cung. Hạ Sanh dừng chân. Cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán chảy vào mắt, khiến mắt đỏ hoe. Hắn nói: "Hoài Ngọc, sau khi ngươi ra ngoài, hãy nhanh chóng ra khỏi thành, chạy về phía nam, qua ranh giới Nam Dương, chính là địa bàn của nhà họ Thẩm." Ta nắm lấy tay hắn: "Ngươi không đi cùng ta sao?" Hắn lắc đầu: "Ta còn có chuyện chưa làm xong, đợi ta làm xong, ta sẽ đến tìm ngươi." Hắn biểu hiện rất kiên định nhưng ta lại thấy lo lắng không hiểu sao. "Ngươi trở về thì có thể ra ngoài được không?" Hắn mím môi cười: "Ngươi quên rồi sao? Hoàng thành này là do tổ phụ ta giám sát xây dựng." Có lẽ lúc đó quá vội vàng, không kịp suy nghĩ kỹ, hoặc có lẽ ánh mắt của hắn khiến người ta quá yên tâm, ta lại tin rồi. "Được, ta sẽ đợi ngươi ở bên ngoài thành."  Ta vạch cỏ ra, chui ra ngoài. Sau khi ta đi, Hạ Sanh không trốn. Hắn trở về Dịch đình, kéo dài thời gian cho ta, mãi đến nửa canh giờ sau, Lý Tuân mới phát hiện ta mất tích. Ông ta nổi trận lôi đình, ra lệnh đóng cửa thành nhưng lúc đó, ta đã trốn khỏi kinh thành từ lâu rồi. Lý Tuân không bắt được ta, liền quay sang hành hạ Hạ Sanh. Ông ta chế giễu hắn: "Ngươi là một hoạn quan, vậy mà lại động lòng thật sao? Thật nực cười! Ngươi liều mạng cứu nàng ta ra ngoài, tưởng rằng nàng ta sẽ nhớ đến ngươi sao? Chỉ sợ lúc này, nàng ta đang ở trong lòng Thẩm Bạc Lam cười ngươi ngu ngốc đấy!"  Trên người Hạ Sanh không còn một chỗ lành lặn, khi nói chuyện, hắn lại cười: "Ta không quan tâm... Nếu nàng bình an vui vẻ, đó chính là phúc của ta." Đêm đó, Hạ Sanh chọc giận Lý Tuân, bị xử tử bằng hình phạt biến thành người lợn, ngâm trong vò rượu, cho đến khi tắt thở, vẫn không hối hận. Hắn là một quân tử thanh cao, bị hành hạ đến c h ế t, vẫn trong sạch. Ta nghe tin hắn c h ế t, ngẩn người rất lâu. Hắn nói sẽ đến tìm ta, quả nhiên là lừa ta, sao ta lại tin chứ? Ta ngã xuống đất, lòng bàn tay bị đá vụn đ.â.m thủng nhưng không hề cảm thấy đau, chỉ có thở ra chứ không hít vào, như bị một bàn tay to bóp chặt cổ họng, ngay cả khóc cũng không khóc được. Một lúc lâu sau, ta đứng dậy lau nước mắt, hướng về phía hoàng thành lạy ba lạy, quay người chạy về phía nam. Trong lòng ta thầm thề, ngày nào ta trở lại hoàng thành, chắc chắn sẽ khiến Lý Tuân không được c h ế t tử tế.   

Chương 27