1. Mặt trời đã lên ba sào, ta mới lười biếng bò dậy khỏi giường. Đêm qua, Lục Nghiên Chi bám lấy ta suốt cả đêm, giờ đây eo lưng ta vẫn còn đau nhức. Ơ, Lục Nghiên Chi đâu? Hắn đang nằm ngủ ngay bên cạnh ta. Ta lay hắn dậy, gọi hắn rời giường. Không có phản ứng. Ta sờ tay hắn, lạnh ngắt. Thử dò xem hơi thở của hắn, không còn nữa. 🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟 Ồ, hóa ra là c.h.ế.t rồi. Ta không khóc cũng không làm loạn mà nhanh chóng rời khỏi giường. Chạy sang nhà kho bên cạnh lấy củi rồi nhóm lửa đun một thùng nước thật nóng, sau đó ta kéo Lục Nghiên Chi từ trên giường xuống, cởi hết y phục của hắn ra rồi thả hắn vào thùng nước. Khói bốc lên nghi ngút, hơi nóng mịt mù, phải mất hồi lâu sau thì cơ thể của hắn mới ấm lại. Ta lại lấy chăn quấn hắn lại như cái bánh chưng rồi đặt trở về giường, sau đó múc một bát canh gừng lớn, cạy miệng hắn ra mà đổ vào. Làm xong hết thảy mọi thứ thì ta dừng tay, chống cằm ngồi bên mép giường chờ đợi. Nửa canh giờ…
Chương 3
Phu Quân Hay Phủ QuânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Mặt trời đã lên ba sào, ta mới lười biếng bò dậy khỏi giường. Đêm qua, Lục Nghiên Chi bám lấy ta suốt cả đêm, giờ đây eo lưng ta vẫn còn đau nhức. Ơ, Lục Nghiên Chi đâu? Hắn đang nằm ngủ ngay bên cạnh ta. Ta lay hắn dậy, gọi hắn rời giường. Không có phản ứng. Ta sờ tay hắn, lạnh ngắt. Thử dò xem hơi thở của hắn, không còn nữa. 🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟 Ồ, hóa ra là c.h.ế.t rồi. Ta không khóc cũng không làm loạn mà nhanh chóng rời khỏi giường. Chạy sang nhà kho bên cạnh lấy củi rồi nhóm lửa đun một thùng nước thật nóng, sau đó ta kéo Lục Nghiên Chi từ trên giường xuống, cởi hết y phục của hắn ra rồi thả hắn vào thùng nước. Khói bốc lên nghi ngút, hơi nóng mịt mù, phải mất hồi lâu sau thì cơ thể của hắn mới ấm lại. Ta lại lấy chăn quấn hắn lại như cái bánh chưng rồi đặt trở về giường, sau đó múc một bát canh gừng lớn, cạy miệng hắn ra mà đổ vào. Làm xong hết thảy mọi thứ thì ta dừng tay, chống cằm ngồi bên mép giường chờ đợi. Nửa canh giờ… Miệng nó cứ như chai bật nắp, nói không ngừng, ta thật hối hận vì không chặn miệng nó lại. “Ha ha, c.h.ế.t thế nào à? Đương nhiên là kiểu chết... trên giường ấy, á, đừng kéo ta!” Ta nắm lấy cổ áo của nó. “Ngươi im miệng cho ta, ngươi biết gì mà nói bậy.” Ta ngẩng đầu liếc nhìn Phủ Quân, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống. Trên cao, Phủ Quân của phủ Hoàng Tuyền hờ hững lật quyển sổ sinh tử trong tay, giọng điệu vẫn vô cùng thản nhiên. “Thú vị đấy. Ngươi tên gì?” Giọng nói của ngài ấy như gãi nhẹ vào lòng ta, khuấy động từng cơn sóng nhỏ.Ta lí nhí đáp: “Chu Yên.” “Ừm.” Ngài ấy gật đầu. “Chu Yên, ngươi còn điều gì muốn nói không?” Ta há miệng, vốn định nói không có gì nữa. Nhưng trên cao, đôi mắt đen nhánh như mực của ngài ấy nhìn ta chăm chú. Trái tim vốn không còn của ta bỗng chốc đập lệch mất một nhịp. “À, có một điều, nói ra thì thật trùng hợp, tướng công ma của ta, chàng ấy...” Suýt nữa thì buộc miệng nói ra: “Rất giống ngài, Phủ Quân, như hai giọt nước.” 5. Trong đại điện là bầu không khí c.h.ế.t lặng, sự im lặng này kéo dài thật lâu. Rồi một tiếng cười khẽ vang lên. “Há há há há!” Tiểu quỷ bên cạnh nắm lấy tay áo ta, nó ra sức đẩy, nước mắt cũng tuôn ra. “Ngươi ăn nói hàm hồ gì thế hả, sao dám bôi nhọ Phủ Quân! Phủ Quân, ta không quen biết nữ nhân điên này, ta chỉ tình cờ nhặt được nàng ta ở bên bờ Hoàng Tuyền thôi, chuyện này không liên quan đến ta đâu, ta đi đây, ta đi đây!” ...Vừa rồi là ai nói ta cùng tướng công ma của mình mây mưa vần vũ cả đêm nhỉ? Tiểu quỷ sợ đến mức run cầm cập, tiếng la hét vang trời. Ta bị nó xô đẩy đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng ta đâu có nói sai. Phủ Quân kia quả thật trông giống hệt Lục Nghiên Chi. Ta liếc mắt nhìn thật kỹ. 🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟 Ngay cả nốt ruồi trên tay cũng y chang. Ta há miệng định nói, rồi vẫn ngậm lại. Có lẽ trên đời này thật sự có những người... hoặc là ma giống nhau đến như thế. Ta buông xuôi, không suy nghĩ thêm nữa. “Phủ Quân... ta có thể đi đầu thai được không?” Mệt rồi, c.h.ế.t sớm thì đầu thai sớm vậy. “Không được.” Phủ Quân liếc nhìn ta, ngài ấy không cho ta quyền thương lượng, cười nhạt chỉ tay về phía ngoài điện. “Không tin? Ngươi lên thuyền thử xem.” Ngài ấy chỉ tay về phía thuyền Hoàng Tuyền. Mọi linh hồn trên thế gian đều phải trải qua bốn bước: lên thuyền Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, vào gương Nhân Gian. Hoàn thành tất cả mới có thể bước vào luân hồi. Nếu ngay từ bước đầu tiên là thuyền Hoàng Tuyền đã không lên được thì đừng nói đến chuyện đầu thai chuyển kiếp. Thử thì thử! … Thuyền chìm, chìm một cách triệt để. Không còn cách nào khác, ta lại quay về đại điện. Ta chán nản hỏi: “Tại sao chứ?” Phủ Quân không tỏ vẻ gì bất ngờ: “Ngươi tự biết lý do mà, hoặc ta hỏi lại ngươi đi, ngươi c.h.ế.t như thế nào? Nói thật đi.” Hình như ngài ấy còn khẽ cười một cái. Trong lòng ta vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng không chống cự nổi nữa nên đành rơi nước mắt nói: “Là tướng công của ta, chàng ấy g.i.ế.c ta.” “Chàng ấy có được một bức họa mỹ nhân, không biết vì sao lại mê muội bức họa đó rồi bị nữ tử trong tranh sai khiến, trong một đêm nọ đã ra tay g.i.ế.c ta.” Phải rồi. Ta vẫn nhớ rất rõ từ khi Lục Nghiên Chi mang bức họa mỹ nhân từ phủ huyện lệnh về thì đêm nào hắn cũng nhìn nữ tử trong tranh, yêu thương không rời mắt. Mà bức họa đó, ban ngày ta tìm mãi nhưng chẳng thấy đâu, càng không thể đốt được. Ta rất sợ, ta sợ những lời đồn đại về công tử huyện lệnh sẽ trở thành sự thật. Đêm nào cũng trằn trọc không yên nhưng vẫn không thoát được. Ta từng nghĩ. Ta và hắn là phu thê, lẽ nào ta còn không bằng một bức họa rách? Những đêm say đắm với hắn, những lời yêu thương ngọt ngào hắn trao cho ta, rõ ràng là chân thành, tha thiết đến thế mà. Nhưng chỉ vì một bức họa mà tất cả đều tan thành mây khói hay sao? Thế nhưng đêm đó, trong giấc ngủ say, ta bất chợt cảm thấy khó thở. Ta hoảng sợ mở mắt, nhưng không thể phát ra một tiếng kêu nào. Nỗi đau lan ra khắp tứ chi rồi nuốt chửng sinh mệnh của ta. Bên giường, Lục Nghiên Chi cúi xuống nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như dòng nước chết. “Có đau không?” Ta há miệng muốn cầu xin hắn cứu ta. Nhưng ta không nói ra được, mà Lục Nghiên Chi vẫn không động đậy. “Đau không?” Hắn hỏi lại lần nữa. Bàn tay lạnh như băng của hắn siết chặt cổ ta, từng chút rồi lại từng chút một. … Ta thua rồi. Người ta nói nếu một người c.h.ế.t trong oan ức, oán khí quá nặng thì nước sông Hoàng Tuyền sẽ không thể chở nổi, nên người đó không thể đầu thai. Chẳng lẽ ta đã trở thành oán quỷ rồi sao? Ta ôm mặt, nước mắt “tí tách” rơi xuống đất. Khi nhìn xuống đất thì nơi nước mắt ta rơi xuống lại mọc lên một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đầy yêu mị. Oán hận lớn đến mức nước mắt cũng có thể nở hoa. Ta càng khóc to hơn. Nhưng không thể đầu thai thì ta còn có thể đi đâu được đây? ...Ta muốn quay lại. Ta ngẩng đầu lên: “Phủ Quân, có thể cho Chu Yên trở lại nhân gian không?” 6. Phủ Quân quả thật đã để ta trở lại nhân gian. Thậm chí còn tốt bụng chỉ đường cho ta. Ta men theo dòng Hoàng Tuyền rồi đi một mạch trở về, ta lo sợ mình sẽ quên đường về nhà cho nên đã đi rất nhanh.
Phu Quân Hay Phủ QuânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Mặt trời đã lên ba sào, ta mới lười biếng bò dậy khỏi giường. Đêm qua, Lục Nghiên Chi bám lấy ta suốt cả đêm, giờ đây eo lưng ta vẫn còn đau nhức. Ơ, Lục Nghiên Chi đâu? Hắn đang nằm ngủ ngay bên cạnh ta. Ta lay hắn dậy, gọi hắn rời giường. Không có phản ứng. Ta sờ tay hắn, lạnh ngắt. Thử dò xem hơi thở của hắn, không còn nữa. 🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟 Ồ, hóa ra là c.h.ế.t rồi. Ta không khóc cũng không làm loạn mà nhanh chóng rời khỏi giường. Chạy sang nhà kho bên cạnh lấy củi rồi nhóm lửa đun một thùng nước thật nóng, sau đó ta kéo Lục Nghiên Chi từ trên giường xuống, cởi hết y phục của hắn ra rồi thả hắn vào thùng nước. Khói bốc lên nghi ngút, hơi nóng mịt mù, phải mất hồi lâu sau thì cơ thể của hắn mới ấm lại. Ta lại lấy chăn quấn hắn lại như cái bánh chưng rồi đặt trở về giường, sau đó múc một bát canh gừng lớn, cạy miệng hắn ra mà đổ vào. Làm xong hết thảy mọi thứ thì ta dừng tay, chống cằm ngồi bên mép giường chờ đợi. Nửa canh giờ… Miệng nó cứ như chai bật nắp, nói không ngừng, ta thật hối hận vì không chặn miệng nó lại. “Ha ha, c.h.ế.t thế nào à? Đương nhiên là kiểu chết... trên giường ấy, á, đừng kéo ta!” Ta nắm lấy cổ áo của nó. “Ngươi im miệng cho ta, ngươi biết gì mà nói bậy.” Ta ngẩng đầu liếc nhìn Phủ Quân, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống. Trên cao, Phủ Quân của phủ Hoàng Tuyền hờ hững lật quyển sổ sinh tử trong tay, giọng điệu vẫn vô cùng thản nhiên. “Thú vị đấy. Ngươi tên gì?” Giọng nói của ngài ấy như gãi nhẹ vào lòng ta, khuấy động từng cơn sóng nhỏ.Ta lí nhí đáp: “Chu Yên.” “Ừm.” Ngài ấy gật đầu. “Chu Yên, ngươi còn điều gì muốn nói không?” Ta há miệng, vốn định nói không có gì nữa. Nhưng trên cao, đôi mắt đen nhánh như mực của ngài ấy nhìn ta chăm chú. Trái tim vốn không còn của ta bỗng chốc đập lệch mất một nhịp. “À, có một điều, nói ra thì thật trùng hợp, tướng công ma của ta, chàng ấy...” Suýt nữa thì buộc miệng nói ra: “Rất giống ngài, Phủ Quân, như hai giọt nước.” 5. Trong đại điện là bầu không khí c.h.ế.t lặng, sự im lặng này kéo dài thật lâu. Rồi một tiếng cười khẽ vang lên. “Há há há há!” Tiểu quỷ bên cạnh nắm lấy tay áo ta, nó ra sức đẩy, nước mắt cũng tuôn ra. “Ngươi ăn nói hàm hồ gì thế hả, sao dám bôi nhọ Phủ Quân! Phủ Quân, ta không quen biết nữ nhân điên này, ta chỉ tình cờ nhặt được nàng ta ở bên bờ Hoàng Tuyền thôi, chuyện này không liên quan đến ta đâu, ta đi đây, ta đi đây!” ...Vừa rồi là ai nói ta cùng tướng công ma của mình mây mưa vần vũ cả đêm nhỉ? Tiểu quỷ sợ đến mức run cầm cập, tiếng la hét vang trời. Ta bị nó xô đẩy đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng ta đâu có nói sai. Phủ Quân kia quả thật trông giống hệt Lục Nghiên Chi. Ta liếc mắt nhìn thật kỹ. 🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟 Ngay cả nốt ruồi trên tay cũng y chang. Ta há miệng định nói, rồi vẫn ngậm lại. Có lẽ trên đời này thật sự có những người... hoặc là ma giống nhau đến như thế. Ta buông xuôi, không suy nghĩ thêm nữa. “Phủ Quân... ta có thể đi đầu thai được không?” Mệt rồi, c.h.ế.t sớm thì đầu thai sớm vậy. “Không được.” Phủ Quân liếc nhìn ta, ngài ấy không cho ta quyền thương lượng, cười nhạt chỉ tay về phía ngoài điện. “Không tin? Ngươi lên thuyền thử xem.” Ngài ấy chỉ tay về phía thuyền Hoàng Tuyền. Mọi linh hồn trên thế gian đều phải trải qua bốn bước: lên thuyền Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, vào gương Nhân Gian. Hoàn thành tất cả mới có thể bước vào luân hồi. Nếu ngay từ bước đầu tiên là thuyền Hoàng Tuyền đã không lên được thì đừng nói đến chuyện đầu thai chuyển kiếp. Thử thì thử! … Thuyền chìm, chìm một cách triệt để. Không còn cách nào khác, ta lại quay về đại điện. Ta chán nản hỏi: “Tại sao chứ?” Phủ Quân không tỏ vẻ gì bất ngờ: “Ngươi tự biết lý do mà, hoặc ta hỏi lại ngươi đi, ngươi c.h.ế.t như thế nào? Nói thật đi.” Hình như ngài ấy còn khẽ cười một cái. Trong lòng ta vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng không chống cự nổi nữa nên đành rơi nước mắt nói: “Là tướng công của ta, chàng ấy g.i.ế.c ta.” “Chàng ấy có được một bức họa mỹ nhân, không biết vì sao lại mê muội bức họa đó rồi bị nữ tử trong tranh sai khiến, trong một đêm nọ đã ra tay g.i.ế.c ta.” Phải rồi. Ta vẫn nhớ rất rõ từ khi Lục Nghiên Chi mang bức họa mỹ nhân từ phủ huyện lệnh về thì đêm nào hắn cũng nhìn nữ tử trong tranh, yêu thương không rời mắt. Mà bức họa đó, ban ngày ta tìm mãi nhưng chẳng thấy đâu, càng không thể đốt được. Ta rất sợ, ta sợ những lời đồn đại về công tử huyện lệnh sẽ trở thành sự thật. Đêm nào cũng trằn trọc không yên nhưng vẫn không thoát được. Ta từng nghĩ. Ta và hắn là phu thê, lẽ nào ta còn không bằng một bức họa rách? Những đêm say đắm với hắn, những lời yêu thương ngọt ngào hắn trao cho ta, rõ ràng là chân thành, tha thiết đến thế mà. Nhưng chỉ vì một bức họa mà tất cả đều tan thành mây khói hay sao? Thế nhưng đêm đó, trong giấc ngủ say, ta bất chợt cảm thấy khó thở. Ta hoảng sợ mở mắt, nhưng không thể phát ra một tiếng kêu nào. Nỗi đau lan ra khắp tứ chi rồi nuốt chửng sinh mệnh của ta. Bên giường, Lục Nghiên Chi cúi xuống nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như dòng nước chết. “Có đau không?” Ta há miệng muốn cầu xin hắn cứu ta. Nhưng ta không nói ra được, mà Lục Nghiên Chi vẫn không động đậy. “Đau không?” Hắn hỏi lại lần nữa. Bàn tay lạnh như băng của hắn siết chặt cổ ta, từng chút rồi lại từng chút một. … Ta thua rồi. Người ta nói nếu một người c.h.ế.t trong oan ức, oán khí quá nặng thì nước sông Hoàng Tuyền sẽ không thể chở nổi, nên người đó không thể đầu thai. Chẳng lẽ ta đã trở thành oán quỷ rồi sao? Ta ôm mặt, nước mắt “tí tách” rơi xuống đất. Khi nhìn xuống đất thì nơi nước mắt ta rơi xuống lại mọc lên một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đầy yêu mị. Oán hận lớn đến mức nước mắt cũng có thể nở hoa. Ta càng khóc to hơn. Nhưng không thể đầu thai thì ta còn có thể đi đâu được đây? ...Ta muốn quay lại. Ta ngẩng đầu lên: “Phủ Quân, có thể cho Chu Yên trở lại nhân gian không?” 6. Phủ Quân quả thật đã để ta trở lại nhân gian. Thậm chí còn tốt bụng chỉ đường cho ta. Ta men theo dòng Hoàng Tuyền rồi đi một mạch trở về, ta lo sợ mình sẽ quên đường về nhà cho nên đã đi rất nhanh.
Phu Quân Hay Phủ QuânTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Mặt trời đã lên ba sào, ta mới lười biếng bò dậy khỏi giường. Đêm qua, Lục Nghiên Chi bám lấy ta suốt cả đêm, giờ đây eo lưng ta vẫn còn đau nhức. Ơ, Lục Nghiên Chi đâu? Hắn đang nằm ngủ ngay bên cạnh ta. Ta lay hắn dậy, gọi hắn rời giường. Không có phản ứng. Ta sờ tay hắn, lạnh ngắt. Thử dò xem hơi thở của hắn, không còn nữa. 🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟 Ồ, hóa ra là c.h.ế.t rồi. Ta không khóc cũng không làm loạn mà nhanh chóng rời khỏi giường. Chạy sang nhà kho bên cạnh lấy củi rồi nhóm lửa đun một thùng nước thật nóng, sau đó ta kéo Lục Nghiên Chi từ trên giường xuống, cởi hết y phục của hắn ra rồi thả hắn vào thùng nước. Khói bốc lên nghi ngút, hơi nóng mịt mù, phải mất hồi lâu sau thì cơ thể của hắn mới ấm lại. Ta lại lấy chăn quấn hắn lại như cái bánh chưng rồi đặt trở về giường, sau đó múc một bát canh gừng lớn, cạy miệng hắn ra mà đổ vào. Làm xong hết thảy mọi thứ thì ta dừng tay, chống cằm ngồi bên mép giường chờ đợi. Nửa canh giờ… Miệng nó cứ như chai bật nắp, nói không ngừng, ta thật hối hận vì không chặn miệng nó lại. “Ha ha, c.h.ế.t thế nào à? Đương nhiên là kiểu chết... trên giường ấy, á, đừng kéo ta!” Ta nắm lấy cổ áo của nó. “Ngươi im miệng cho ta, ngươi biết gì mà nói bậy.” Ta ngẩng đầu liếc nhìn Phủ Quân, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống. Trên cao, Phủ Quân của phủ Hoàng Tuyền hờ hững lật quyển sổ sinh tử trong tay, giọng điệu vẫn vô cùng thản nhiên. “Thú vị đấy. Ngươi tên gì?” Giọng nói của ngài ấy như gãi nhẹ vào lòng ta, khuấy động từng cơn sóng nhỏ.Ta lí nhí đáp: “Chu Yên.” “Ừm.” Ngài ấy gật đầu. “Chu Yên, ngươi còn điều gì muốn nói không?” Ta há miệng, vốn định nói không có gì nữa. Nhưng trên cao, đôi mắt đen nhánh như mực của ngài ấy nhìn ta chăm chú. Trái tim vốn không còn của ta bỗng chốc đập lệch mất một nhịp. “À, có một điều, nói ra thì thật trùng hợp, tướng công ma của ta, chàng ấy...” Suýt nữa thì buộc miệng nói ra: “Rất giống ngài, Phủ Quân, như hai giọt nước.” 5. Trong đại điện là bầu không khí c.h.ế.t lặng, sự im lặng này kéo dài thật lâu. Rồi một tiếng cười khẽ vang lên. “Há há há há!” Tiểu quỷ bên cạnh nắm lấy tay áo ta, nó ra sức đẩy, nước mắt cũng tuôn ra. “Ngươi ăn nói hàm hồ gì thế hả, sao dám bôi nhọ Phủ Quân! Phủ Quân, ta không quen biết nữ nhân điên này, ta chỉ tình cờ nhặt được nàng ta ở bên bờ Hoàng Tuyền thôi, chuyện này không liên quan đến ta đâu, ta đi đây, ta đi đây!” ...Vừa rồi là ai nói ta cùng tướng công ma của mình mây mưa vần vũ cả đêm nhỉ? Tiểu quỷ sợ đến mức run cầm cập, tiếng la hét vang trời. Ta bị nó xô đẩy đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng ta đâu có nói sai. Phủ Quân kia quả thật trông giống hệt Lục Nghiên Chi. Ta liếc mắt nhìn thật kỹ. 🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟 Ngay cả nốt ruồi trên tay cũng y chang. Ta há miệng định nói, rồi vẫn ngậm lại. Có lẽ trên đời này thật sự có những người... hoặc là ma giống nhau đến như thế. Ta buông xuôi, không suy nghĩ thêm nữa. “Phủ Quân... ta có thể đi đầu thai được không?” Mệt rồi, c.h.ế.t sớm thì đầu thai sớm vậy. “Không được.” Phủ Quân liếc nhìn ta, ngài ấy không cho ta quyền thương lượng, cười nhạt chỉ tay về phía ngoài điện. “Không tin? Ngươi lên thuyền thử xem.” Ngài ấy chỉ tay về phía thuyền Hoàng Tuyền. Mọi linh hồn trên thế gian đều phải trải qua bốn bước: lên thuyền Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, vào gương Nhân Gian. Hoàn thành tất cả mới có thể bước vào luân hồi. Nếu ngay từ bước đầu tiên là thuyền Hoàng Tuyền đã không lên được thì đừng nói đến chuyện đầu thai chuyển kiếp. Thử thì thử! … Thuyền chìm, chìm một cách triệt để. Không còn cách nào khác, ta lại quay về đại điện. Ta chán nản hỏi: “Tại sao chứ?” Phủ Quân không tỏ vẻ gì bất ngờ: “Ngươi tự biết lý do mà, hoặc ta hỏi lại ngươi đi, ngươi c.h.ế.t như thế nào? Nói thật đi.” Hình như ngài ấy còn khẽ cười một cái. Trong lòng ta vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng không chống cự nổi nữa nên đành rơi nước mắt nói: “Là tướng công của ta, chàng ấy g.i.ế.c ta.” “Chàng ấy có được một bức họa mỹ nhân, không biết vì sao lại mê muội bức họa đó rồi bị nữ tử trong tranh sai khiến, trong một đêm nọ đã ra tay g.i.ế.c ta.” Phải rồi. Ta vẫn nhớ rất rõ từ khi Lục Nghiên Chi mang bức họa mỹ nhân từ phủ huyện lệnh về thì đêm nào hắn cũng nhìn nữ tử trong tranh, yêu thương không rời mắt. Mà bức họa đó, ban ngày ta tìm mãi nhưng chẳng thấy đâu, càng không thể đốt được. Ta rất sợ, ta sợ những lời đồn đại về công tử huyện lệnh sẽ trở thành sự thật. Đêm nào cũng trằn trọc không yên nhưng vẫn không thoát được. Ta từng nghĩ. Ta và hắn là phu thê, lẽ nào ta còn không bằng một bức họa rách? Những đêm say đắm với hắn, những lời yêu thương ngọt ngào hắn trao cho ta, rõ ràng là chân thành, tha thiết đến thế mà. Nhưng chỉ vì một bức họa mà tất cả đều tan thành mây khói hay sao? Thế nhưng đêm đó, trong giấc ngủ say, ta bất chợt cảm thấy khó thở. Ta hoảng sợ mở mắt, nhưng không thể phát ra một tiếng kêu nào. Nỗi đau lan ra khắp tứ chi rồi nuốt chửng sinh mệnh của ta. Bên giường, Lục Nghiên Chi cúi xuống nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như dòng nước chết. “Có đau không?” Ta há miệng muốn cầu xin hắn cứu ta. Nhưng ta không nói ra được, mà Lục Nghiên Chi vẫn không động đậy. “Đau không?” Hắn hỏi lại lần nữa. Bàn tay lạnh như băng của hắn siết chặt cổ ta, từng chút rồi lại từng chút một. … Ta thua rồi. Người ta nói nếu một người c.h.ế.t trong oan ức, oán khí quá nặng thì nước sông Hoàng Tuyền sẽ không thể chở nổi, nên người đó không thể đầu thai. Chẳng lẽ ta đã trở thành oán quỷ rồi sao? Ta ôm mặt, nước mắt “tí tách” rơi xuống đất. Khi nhìn xuống đất thì nơi nước mắt ta rơi xuống lại mọc lên một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đầy yêu mị. Oán hận lớn đến mức nước mắt cũng có thể nở hoa. Ta càng khóc to hơn. Nhưng không thể đầu thai thì ta còn có thể đi đâu được đây? ...Ta muốn quay lại. Ta ngẩng đầu lên: “Phủ Quân, có thể cho Chu Yên trở lại nhân gian không?” 6. Phủ Quân quả thật đã để ta trở lại nhân gian. Thậm chí còn tốt bụng chỉ đường cho ta. Ta men theo dòng Hoàng Tuyền rồi đi một mạch trở về, ta lo sợ mình sẽ quên đường về nhà cho nên đã đi rất nhanh.