Tác giả:

Tiết thu hiu hắt, ngày vẫn còn dài. Hai lớp cửa gió chạm trổ hoa văn tinh xảo mở toang, ánh hoàng hôn đỏ ối len lỏi đến tận bậc thềm, hắt lên lớp rêu xanh mỏng manh một thứ ánh sáng tựa khói sương. Bạch Minh Tế không nhớ rõ đã bao lâu rồi không ai đặt chân đến tiểu viện này. Nàng quay mặt về phía sân, ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn, khẽ nâng tay. Tay áo rộng thêu chim hoa bằng gấm sa ba lớp rũ xuống tận đầu gối. Nàng nghiêng chén trà trong tay, nước trà từ từ thấm vào những lỗ nhỏ li ti trên lưng con lư hương hình kỳ lân bằng vàng. làn khói xanh bay lên thẳng tắp trước mắt, rồi nhanh chóng tan biến. “Ta đã nói với Yến hầu gia, suy cho cùng ta cũng chỉ là người ngoài, không nên chôn cùng Yến gia.” “Hắn đồng ý, đã đưa hưu thư.” “Di mẫu,  cháu có thể về nhà rồi.” Dù Mạnh Uyển đã gả vào Bạch gia, trở thành kế mẫu của cha nàng được nửa năm, nhưng Bạch Minh Tế vẫn quen gọi bà ta là di mẫu ( dì). Nàng chỉ có một người mẹ. Đó là mẹ ruột của nàng, Mạnh Cẩm. Mạnh Uyển dường như không hề bận…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...