Tiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."…

Chương 27

Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường SốngTác giả: Bố Ngẫu Tiểu ThưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmTiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."… Tôi tìm thấy Tống Nguyên bên bức tường, cậu ta nằm bẹp dí trên thùng đạn dược, quần áo rách nát, m.á.u me bê bết, trông như vừa ngã một cú đau.Cậu ta nhìn thấy tôi liền cười nói: "Chị, chị có tin không, mấy ngày nay em đã chuyển đến hơn năm trăm thùng đạn dược, em vốn không thể chạy bộ được mười lăm cây số, thế mà lại chuyển đến nhiều đạn dược như vậy, em đúng là lợi hại."Tôi nước mắt giàn giụa, bóc một viên kẹo dừa cậu ta đưa cho tôi rồi nhét vào miệng cậu ta: "Đúng vậy, em giỏi nhất."Tống Nguyên gọi tôi là chị đã hai mươi ba năm, ngày đó cậu ta dùng hết điểm tích lũy của mình đổi thức ăn cho tôi, sau đó chuẩn bị sẵn sàng để đi tìm cái c h ế t.Cậu ta nhai kẹo: "Chị đừng lo cho em, em nằm đây một lát là được, chị đi tìm anh rể đi.""Lục Trinh... anh ấy ở đâu?"Tống Nguyên chỉ về phía trước: "Lần cuối em nhìn thấy anh ấy là ở hướng đó."Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy ở đằng xa có một đoạn tường thành đổ sập, trên mặt đất nằm rất nhiều người.Đợi tôi đến gần mới thấy phần lớn đều là xác c h ế t của lũ zombie, cũng có không ít t.h.i t.h.ể của chiến sĩ, quần áo và trang bị của những người này tôi rất quen thuộc, đó là đội tinh nhuệ của Lục Trinh.Bọn họ luôn ở nơi nguy hiểm nhất, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vậy.Tôi chậm rãi bước về phía trước, không biết kiếp này có còn được gặp lại anh hay không.Gió thổi bên tai tôi, tôi từng bước từng bước giẫm lên đống đổ nát đi về phía trước, không biết điều gì đang chờ đợi mình.Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tôi, một giọng khàn khàn vang lên bên tai tôi: "Đừng qua đó, bên kia là khu vực cấm."Tôi giật mình, từ từ quay người lại, mặt trời đã mọc ở phía đông, ánh nắng ấm áp chiếu sáng mặt đất từng chút một.Đứng ngược nắng, Lục Trinh đứng trước mặt tôi, mắt anh đầy tơ máu, trên cằm có một lớp râu lỉa chỉa.Anh vẫn còn sống, mang theo mùi thuốc s.ú.n.g và bụi đất trên người."Chúng ta thắng rồi phải không?" tôi hỏi anh.Anh gật đầu, áp trán lên trán tôi: "Ừ, thắng rồi.""Vậy thì tốt." tôi ôm chặt lấy anh.Trong làn nước mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy con bướm trước đó bay qua đậu trên cầu vai anh, một lát sau lại bay vòng quanh tôi, cuối cùng theo gió bay đi.Cơn bão do con bướm gây ra đã dừng lại, sự tuyệt vọng, lo lắng, giãy giụa của tôi qua hai kiếp, cuối cùng cũng kết thúc vào khoảnh khắc này.

Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường SốngTác giả: Bố Ngẫu Tiểu ThưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmTiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."… Tôi tìm thấy Tống Nguyên bên bức tường, cậu ta nằm bẹp dí trên thùng đạn dược, quần áo rách nát, m.á.u me bê bết, trông như vừa ngã một cú đau.Cậu ta nhìn thấy tôi liền cười nói: "Chị, chị có tin không, mấy ngày nay em đã chuyển đến hơn năm trăm thùng đạn dược, em vốn không thể chạy bộ được mười lăm cây số, thế mà lại chuyển đến nhiều đạn dược như vậy, em đúng là lợi hại."Tôi nước mắt giàn giụa, bóc một viên kẹo dừa cậu ta đưa cho tôi rồi nhét vào miệng cậu ta: "Đúng vậy, em giỏi nhất."Tống Nguyên gọi tôi là chị đã hai mươi ba năm, ngày đó cậu ta dùng hết điểm tích lũy của mình đổi thức ăn cho tôi, sau đó chuẩn bị sẵn sàng để đi tìm cái c h ế t.Cậu ta nhai kẹo: "Chị đừng lo cho em, em nằm đây một lát là được, chị đi tìm anh rể đi.""Lục Trinh... anh ấy ở đâu?"Tống Nguyên chỉ về phía trước: "Lần cuối em nhìn thấy anh ấy là ở hướng đó."Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy ở đằng xa có một đoạn tường thành đổ sập, trên mặt đất nằm rất nhiều người.Đợi tôi đến gần mới thấy phần lớn đều là xác c h ế t của lũ zombie, cũng có không ít t.h.i t.h.ể của chiến sĩ, quần áo và trang bị của những người này tôi rất quen thuộc, đó là đội tinh nhuệ của Lục Trinh.Bọn họ luôn ở nơi nguy hiểm nhất, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vậy.Tôi chậm rãi bước về phía trước, không biết kiếp này có còn được gặp lại anh hay không.Gió thổi bên tai tôi, tôi từng bước từng bước giẫm lên đống đổ nát đi về phía trước, không biết điều gì đang chờ đợi mình.Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tôi, một giọng khàn khàn vang lên bên tai tôi: "Đừng qua đó, bên kia là khu vực cấm."Tôi giật mình, từ từ quay người lại, mặt trời đã mọc ở phía đông, ánh nắng ấm áp chiếu sáng mặt đất từng chút một.Đứng ngược nắng, Lục Trinh đứng trước mặt tôi, mắt anh đầy tơ máu, trên cằm có một lớp râu lỉa chỉa.Anh vẫn còn sống, mang theo mùi thuốc s.ú.n.g và bụi đất trên người."Chúng ta thắng rồi phải không?" tôi hỏi anh.Anh gật đầu, áp trán lên trán tôi: "Ừ, thắng rồi.""Vậy thì tốt." tôi ôm chặt lấy anh.Trong làn nước mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy con bướm trước đó bay qua đậu trên cầu vai anh, một lát sau lại bay vòng quanh tôi, cuối cùng theo gió bay đi.Cơn bão do con bướm gây ra đã dừng lại, sự tuyệt vọng, lo lắng, giãy giụa của tôi qua hai kiếp, cuối cùng cũng kết thúc vào khoảnh khắc này.

Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường SốngTác giả: Bố Ngẫu Tiểu ThưTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám HiểmTiếng thang máy "Đinh" một tiếng, tôi cũng theo đó tỉnh lại. Tôi kinh ngạc nhìn về phía cửa thang máy đang mở ra, rõ ràng một giây trước tôi còn bị zombie cắn, sao giờ phút này lại lành lặn đứng trong thang máy, như thể quay về thời điểm trước tận thế. Ba phút sau, tôi xác nhận mình đã trùng sinh, trùng sinh về ngay ngày xảy ra tận thế. Bây giờ là chín giờ sáng, sáu tiếng sau, tận thế sẽ ập tới. Tôi lại mất thêm năm phút để bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện đến trường mẫu giáo của con gái Đóa Đóa, nói với cô giáo là tôi sẽ đến đón bé. Trên đường đến trường mẫu giáo, tôi liên lạc với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ nhanh chóng đến siêu thị mua gạo, mì, dầu ăn về đi, mua bao nhiêu cũng được." Mẹ chồng ở đầu dây bên kia hỏi: "Lại sắp phong tỏa thành phố sao?" "Gần như vậy, mẹ đi nhanh đi, càng nhanh càng tốt nhưng đừng nói với người khác, con cũng chỉ nghe ngóng được chút tin tức thôi." Tôi không cách nào giải thích được. "Biết rồi, mẹ không truyền tin đồn cũng không tạo tin đồn đâu."… Tôi tìm thấy Tống Nguyên bên bức tường, cậu ta nằm bẹp dí trên thùng đạn dược, quần áo rách nát, m.á.u me bê bết, trông như vừa ngã một cú đau.Cậu ta nhìn thấy tôi liền cười nói: "Chị, chị có tin không, mấy ngày nay em đã chuyển đến hơn năm trăm thùng đạn dược, em vốn không thể chạy bộ được mười lăm cây số, thế mà lại chuyển đến nhiều đạn dược như vậy, em đúng là lợi hại."Tôi nước mắt giàn giụa, bóc một viên kẹo dừa cậu ta đưa cho tôi rồi nhét vào miệng cậu ta: "Đúng vậy, em giỏi nhất."Tống Nguyên gọi tôi là chị đã hai mươi ba năm, ngày đó cậu ta dùng hết điểm tích lũy của mình đổi thức ăn cho tôi, sau đó chuẩn bị sẵn sàng để đi tìm cái c h ế t.Cậu ta nhai kẹo: "Chị đừng lo cho em, em nằm đây một lát là được, chị đi tìm anh rể đi.""Lục Trinh... anh ấy ở đâu?"Tống Nguyên chỉ về phía trước: "Lần cuối em nhìn thấy anh ấy là ở hướng đó."Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy ở đằng xa có một đoạn tường thành đổ sập, trên mặt đất nằm rất nhiều người.Đợi tôi đến gần mới thấy phần lớn đều là xác c h ế t của lũ zombie, cũng có không ít t.h.i t.h.ể của chiến sĩ, quần áo và trang bị của những người này tôi rất quen thuộc, đó là đội tinh nhuệ của Lục Trinh.Bọn họ luôn ở nơi nguy hiểm nhất, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vậy.Tôi chậm rãi bước về phía trước, không biết kiếp này có còn được gặp lại anh hay không.Gió thổi bên tai tôi, tôi từng bước từng bước giẫm lên đống đổ nát đi về phía trước, không biết điều gì đang chờ đợi mình.Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tôi, một giọng khàn khàn vang lên bên tai tôi: "Đừng qua đó, bên kia là khu vực cấm."Tôi giật mình, từ từ quay người lại, mặt trời đã mọc ở phía đông, ánh nắng ấm áp chiếu sáng mặt đất từng chút một.Đứng ngược nắng, Lục Trinh đứng trước mặt tôi, mắt anh đầy tơ máu, trên cằm có một lớp râu lỉa chỉa.Anh vẫn còn sống, mang theo mùi thuốc s.ú.n.g và bụi đất trên người."Chúng ta thắng rồi phải không?" tôi hỏi anh.Anh gật đầu, áp trán lên trán tôi: "Ừ, thắng rồi.""Vậy thì tốt." tôi ôm chặt lấy anh.Trong làn nước mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy con bướm trước đó bay qua đậu trên cầu vai anh, một lát sau lại bay vòng quanh tôi, cuối cùng theo gió bay đi.Cơn bão do con bướm gây ra đã dừng lại, sự tuyệt vọng, lo lắng, giãy giụa của tôi qua hai kiếp, cuối cùng cũng kết thúc vào khoảnh khắc này.

Chương 27