Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 458: Long Sĩ Đầu 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh lịch, mùng ba tháng ba, Long Sĩ Đầu.Một chiếc thuyền lớn được thủy sư Giang Nam hộ tống, chậm rãi áp sát bến tàu.Trên thuyền thả neo tung thừng, các giáo quan cực kỳ lưu loát thực hiện mộtloạt động tác, tiếp theo chiếc ván cầu được làm thành bậc thang được đặt giữabến tàu và sàn tàu, quan lại trên bờ nhanh chóng trải một lớp vải dày để tránhtrơn trượt.Chân trời xa xa tô điểm chút sấm mùa xuân, âm thanh vang vọng, cứ như đanghoan nghênh Khâm sai đại nhân tới. Mà cùng lúc đó, trên bến tàu cũng có dâypháo vang lên, chiêng trống ngập trời, pháo hoa được chuẩn bị sẵn trên bờ cũnglần lượt được đốt lên, tiếng pháo nổ che khuất cả âm thanh của ông trời.Các quan viên trên bến tàu nhíu mày, không tiện che lỗ tai, chỉ đưa mắt nhìn vềphía ván cầu.Không bao lâu sau, một quan viên trẻ tuổi xuất hiện trên sàn tàu, dẫn theo mộtloạt thị vệ lẳng lặng xuống thuyền, chia thành hai hàng.Lại một lát sau, một quan viên trẻ trung anh tuấn mặc bộ quan phục màu tímvừa mỉm cười vừa đi ra. Chỉ thấy bên ngoài quan phục người này còn khoácmột cái áo choàng, màu trắng tinh khôi hòa tan cảm giác kích thích thị giác từbộ quan phục màu tím sẫm, khiến ánh mắt của mọi người trên bến tàu đều bịgương mặt dịu dàng thân thiết mà cực kỳ thanh tú của y thu hút.Chỉ có quan viên tam phẩm trở lên mới có tư cách mặc quan phục màu tím, cácquan viên trên bến tàu thầm hiểu vị Khâm sai đại nhân Phạm Đề ti mà mìnhluôn muốn mời mọc chính là người trước mắt. Đám người vô thức chen lên haibước, giơ tay định vái chào.Phạm Nhàn lại không vội ngăn mọi người hành lễ, ngược lại giơ tay sang bêncạnh, nắm lấy một bàn tay bỗng dưng duỗi ra, dắt một đứa bé trai đứng songsong trên sàn tàu, bước lên thang, đi xuống thuyền.Trên người bé trai mặc một bộ áo bào thường phục màu vàng nhạt, chỗ cổ áo lộra một lớp lông tơ mềm mại, trên áo thêu một cặp linh thú đáng yêu không rõdanh tính, phối hợp với gương mặt xinh xắn, hai mắt linh động, trông rất đángyêu.Các quan viên lòng thầm kinh hãi, biết vị này là Tam Hoàng tử bị Hoàngthượng điều đến bên cạnh Phạm Đề ti. Đám người nhanh chóng thay đổiphương hướng, đồng loạt hành lễ với Tam Hoàng tử: “Các quan viên GiangNam xin ra mắt điện hạ.”Tam Hoàng tử mỉm cười gật đầu, đáp lại bằng giọng nói chưa hết vẻ non nớt:“Thời tiết giá lạnh, chư vị đại nhân đã cực khổ rồi, ta chỉ theo sư phụ tới đâyhọc tập, không cần đa lễ.”Các quan viên được hai chữ sư phụ này nhắc nhở, nhanh chóng hành lễ vớiPhạm Nhàn, luôn miệng nói đi đường xa xôi khổ cực thế nào, vân vân.Sau khi hành lễ, hơn mười vị quan viên liếc trộm hai nam nhân vừa xong tuyền,phát hiện tuy tuổi tác đối phương cách nhau không ít nhưng gương mặt lại cựckỳ tương tự. Hai người đứng bên bờ sông, gió Giang Nam thổi vạt áo bay phấtphới, vừa làm toát lên vẻ thanh nhã quý phái lại vừa hiển lộ vẻ hài hòa và xuấttrần hiếm có.Mọi người không không khỏi nghi hoặc trong lòng. Xem ra lời đồn đại về thânthế Phạm Đề ti này, khéo lại là thật... Nghĩ tới chuyện này trong lòng đám ngườilại bắt đầu thấp thỏm, không biết mình hành lễ với tam Hoàng tử trước có khiếnPhạm Nhàn cảm thấy không vui hay không, dù sao đối phương mới là chínhchủ, hơn nữa xét kỹ ra thì thân phận Khâm sai đại thần còn cao quý hơn Hoàngtử vị thành niên nhiều.Phạm Nhàn đâu có nhiều suy nghĩ như vậy, y nhìn đám quan viên mặt mày xa lạtrên bến tàu, gương mặt nở nụ cười thân thiết hết mức đáp lại từng người, lại cốgắng ghi nhớ chức quan và tên họ từng người, thể hiện đủ lễ nghi và khoatrương của một ngôi sao chính trị mới nổi.Phạm Đề ti mang theo Hoàng tử tới Giang Nam, đây là chuyện lớn, cho nênhôm nay có rất nhiều quan viên tới bến tàu nghênh đón. Bên phía quan văn cóTuần phủ của phủ tổng đốc Giang Nam cùng các quan viên trực thuộc; lại có Trichâu của hai châu Tô Hàng dẫn theo người được lựa chọn dưới trướng; Tri châucủa vài châu cách xa hơn tuy không dám tự ý rời khỏi địa phận tới tiếp đónnhưng vẫn có không ít quan viên cấp bậc Thông phán tới đây; ngoài ra còn cóquan viên Chuyển Vận ti phụ trách tuyến đường vận chuyển muối của GiangNam. Bên phía võ quan đương nhiên không thể thiếu hàng ngũ Tham tướngphòng bị của Giang Nam thủy sư. Đương nhiên hiện tại Chuyển Vận ti là thuộchạ trực thuộc Nội Khố của Phạm Nhàn, nhân viên tới đây cực kỳ chỉnh tề.Tóm lại nhiều vô số kể, trong cộng phải gần trăm người. Toàn bộ quan phụ mẫuở khu vực Giang Nam có lẽ phải tới phân nửa chen chúc nhau trên bến tàu. NếuĐông Di thành trộm hỏa dược của Tam Xử Giám Sát viện rồi kích nổ tại đây,chỉ e khu vực Giang Nam giàu có đệ nhất Khánh Quốc sẽ rơi vào tê liệt chỉtrong một ngày.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh lịch, mùng ba tháng ba, Long Sĩ Đầu.Một chiếc thuyền lớn được thủy sư Giang Nam hộ tống, chậm rãi áp sát bến tàu.Trên thuyền thả neo tung thừng, các giáo quan cực kỳ lưu loát thực hiện mộtloạt động tác, tiếp theo chiếc ván cầu được làm thành bậc thang được đặt giữabến tàu và sàn tàu, quan lại trên bờ nhanh chóng trải một lớp vải dày để tránhtrơn trượt.Chân trời xa xa tô điểm chút sấm mùa xuân, âm thanh vang vọng, cứ như đanghoan nghênh Khâm sai đại nhân tới. Mà cùng lúc đó, trên bến tàu cũng có dâypháo vang lên, chiêng trống ngập trời, pháo hoa được chuẩn bị sẵn trên bờ cũnglần lượt được đốt lên, tiếng pháo nổ che khuất cả âm thanh của ông trời.Các quan viên trên bến tàu nhíu mày, không tiện che lỗ tai, chỉ đưa mắt nhìn vềphía ván cầu.Không bao lâu sau, một quan viên trẻ tuổi xuất hiện trên sàn tàu, dẫn theo mộtloạt thị vệ lẳng lặng xuống thuyền, chia thành hai hàng.Lại một lát sau, một quan viên trẻ trung anh tuấn mặc bộ quan phục màu tímvừa mỉm cười vừa đi ra. Chỉ thấy bên ngoài quan phục người này còn khoácmột cái áo choàng, màu trắng tinh khôi hòa tan cảm giác kích thích thị giác từbộ quan phục màu tím sẫm, khiến ánh mắt của mọi người trên bến tàu đều bịgương mặt dịu dàng thân thiết mà cực kỳ thanh tú của y thu hút.Chỉ có quan viên tam phẩm trở lên mới có tư cách mặc quan phục màu tím, cácquan viên trên bến tàu thầm hiểu vị Khâm sai đại nhân Phạm Đề ti mà mìnhluôn muốn mời mọc chính là người trước mắt. Đám người vô thức chen lên haibước, giơ tay định vái chào.Phạm Nhàn lại không vội ngăn mọi người hành lễ, ngược lại giơ tay sang bêncạnh, nắm lấy một bàn tay bỗng dưng duỗi ra, dắt một đứa bé trai đứng songsong trên sàn tàu, bước lên thang, đi xuống thuyền.Trên người bé trai mặc một bộ áo bào thường phục màu vàng nhạt, chỗ cổ áo lộra một lớp lông tơ mềm mại, trên áo thêu một cặp linh thú đáng yêu không rõdanh tính, phối hợp với gương mặt xinh xắn, hai mắt linh động, trông rất đángyêu.Các quan viên lòng thầm kinh hãi, biết vị này là Tam Hoàng tử bị Hoàngthượng điều đến bên cạnh Phạm Đề ti. Đám người nhanh chóng thay đổiphương hướng, đồng loạt hành lễ với Tam Hoàng tử: “Các quan viên GiangNam xin ra mắt điện hạ.”Tam Hoàng tử mỉm cười gật đầu, đáp lại bằng giọng nói chưa hết vẻ non nớt:“Thời tiết giá lạnh, chư vị đại nhân đã cực khổ rồi, ta chỉ theo sư phụ tới đâyhọc tập, không cần đa lễ.”Các quan viên được hai chữ sư phụ này nhắc nhở, nhanh chóng hành lễ vớiPhạm Nhàn, luôn miệng nói đi đường xa xôi khổ cực thế nào, vân vân.Sau khi hành lễ, hơn mười vị quan viên liếc trộm hai nam nhân vừa xong tuyền,phát hiện tuy tuổi tác đối phương cách nhau không ít nhưng gương mặt lại cựckỳ tương tự. Hai người đứng bên bờ sông, gió Giang Nam thổi vạt áo bay phấtphới, vừa làm toát lên vẻ thanh nhã quý phái lại vừa hiển lộ vẻ hài hòa và xuấttrần hiếm có.Mọi người không không khỏi nghi hoặc trong lòng. Xem ra lời đồn đại về thânthế Phạm Đề ti này, khéo lại là thật... Nghĩ tới chuyện này trong lòng đám ngườilại bắt đầu thấp thỏm, không biết mình hành lễ với tam Hoàng tử trước có khiếnPhạm Nhàn cảm thấy không vui hay không, dù sao đối phương mới là chínhchủ, hơn nữa xét kỹ ra thì thân phận Khâm sai đại thần còn cao quý hơn Hoàngtử vị thành niên nhiều.Phạm Nhàn đâu có nhiều suy nghĩ như vậy, y nhìn đám quan viên mặt mày xa lạtrên bến tàu, gương mặt nở nụ cười thân thiết hết mức đáp lại từng người, lại cốgắng ghi nhớ chức quan và tên họ từng người, thể hiện đủ lễ nghi và khoatrương của một ngôi sao chính trị mới nổi.Phạm Đề ti mang theo Hoàng tử tới Giang Nam, đây là chuyện lớn, cho nênhôm nay có rất nhiều quan viên tới bến tàu nghênh đón. Bên phía quan văn cóTuần phủ của phủ tổng đốc Giang Nam cùng các quan viên trực thuộc; lại có Trichâu của hai châu Tô Hàng dẫn theo người được lựa chọn dưới trướng; Tri châucủa vài châu cách xa hơn tuy không dám tự ý rời khỏi địa phận tới tiếp đónnhưng vẫn có không ít quan viên cấp bậc Thông phán tới đây; ngoài ra còn cóquan viên Chuyển Vận ti phụ trách tuyến đường vận chuyển muối của GiangNam. Bên phía võ quan đương nhiên không thể thiếu hàng ngũ Tham tướngphòng bị của Giang Nam thủy sư. Đương nhiên hiện tại Chuyển Vận ti là thuộchạ trực thuộc Nội Khố của Phạm Nhàn, nhân viên tới đây cực kỳ chỉnh tề.Tóm lại nhiều vô số kể, trong cộng phải gần trăm người. Toàn bộ quan phụ mẫuở khu vực Giang Nam có lẽ phải tới phân nửa chen chúc nhau trên bến tàu. NếuĐông Di thành trộm hỏa dược của Tam Xử Giám Sát viện rồi kích nổ tại đây,chỉ e khu vực Giang Nam giàu có đệ nhất Khánh Quốc sẽ rơi vào tê liệt chỉtrong một ngày.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khánh lịch, mùng ba tháng ba, Long Sĩ Đầu.Một chiếc thuyền lớn được thủy sư Giang Nam hộ tống, chậm rãi áp sát bến tàu.Trên thuyền thả neo tung thừng, các giáo quan cực kỳ lưu loát thực hiện mộtloạt động tác, tiếp theo chiếc ván cầu được làm thành bậc thang được đặt giữabến tàu và sàn tàu, quan lại trên bờ nhanh chóng trải một lớp vải dày để tránhtrơn trượt.Chân trời xa xa tô điểm chút sấm mùa xuân, âm thanh vang vọng, cứ như đanghoan nghênh Khâm sai đại nhân tới. Mà cùng lúc đó, trên bến tàu cũng có dâypháo vang lên, chiêng trống ngập trời, pháo hoa được chuẩn bị sẵn trên bờ cũnglần lượt được đốt lên, tiếng pháo nổ che khuất cả âm thanh của ông trời.Các quan viên trên bến tàu nhíu mày, không tiện che lỗ tai, chỉ đưa mắt nhìn vềphía ván cầu.Không bao lâu sau, một quan viên trẻ tuổi xuất hiện trên sàn tàu, dẫn theo mộtloạt thị vệ lẳng lặng xuống thuyền, chia thành hai hàng.Lại một lát sau, một quan viên trẻ trung anh tuấn mặc bộ quan phục màu tímvừa mỉm cười vừa đi ra. Chỉ thấy bên ngoài quan phục người này còn khoácmột cái áo choàng, màu trắng tinh khôi hòa tan cảm giác kích thích thị giác từbộ quan phục màu tím sẫm, khiến ánh mắt của mọi người trên bến tàu đều bịgương mặt dịu dàng thân thiết mà cực kỳ thanh tú của y thu hút.Chỉ có quan viên tam phẩm trở lên mới có tư cách mặc quan phục màu tím, cácquan viên trên bến tàu thầm hiểu vị Khâm sai đại nhân Phạm Đề ti mà mìnhluôn muốn mời mọc chính là người trước mắt. Đám người vô thức chen lên haibước, giơ tay định vái chào.Phạm Nhàn lại không vội ngăn mọi người hành lễ, ngược lại giơ tay sang bêncạnh, nắm lấy một bàn tay bỗng dưng duỗi ra, dắt một đứa bé trai đứng songsong trên sàn tàu, bước lên thang, đi xuống thuyền.Trên người bé trai mặc một bộ áo bào thường phục màu vàng nhạt, chỗ cổ áo lộra một lớp lông tơ mềm mại, trên áo thêu một cặp linh thú đáng yêu không rõdanh tính, phối hợp với gương mặt xinh xắn, hai mắt linh động, trông rất đángyêu.Các quan viên lòng thầm kinh hãi, biết vị này là Tam Hoàng tử bị Hoàngthượng điều đến bên cạnh Phạm Đề ti. Đám người nhanh chóng thay đổiphương hướng, đồng loạt hành lễ với Tam Hoàng tử: “Các quan viên GiangNam xin ra mắt điện hạ.”Tam Hoàng tử mỉm cười gật đầu, đáp lại bằng giọng nói chưa hết vẻ non nớt:“Thời tiết giá lạnh, chư vị đại nhân đã cực khổ rồi, ta chỉ theo sư phụ tới đâyhọc tập, không cần đa lễ.”Các quan viên được hai chữ sư phụ này nhắc nhở, nhanh chóng hành lễ vớiPhạm Nhàn, luôn miệng nói đi đường xa xôi khổ cực thế nào, vân vân.Sau khi hành lễ, hơn mười vị quan viên liếc trộm hai nam nhân vừa xong tuyền,phát hiện tuy tuổi tác đối phương cách nhau không ít nhưng gương mặt lại cựckỳ tương tự. Hai người đứng bên bờ sông, gió Giang Nam thổi vạt áo bay phấtphới, vừa làm toát lên vẻ thanh nhã quý phái lại vừa hiển lộ vẻ hài hòa và xuấttrần hiếm có.Mọi người không không khỏi nghi hoặc trong lòng. Xem ra lời đồn đại về thânthế Phạm Đề ti này, khéo lại là thật... Nghĩ tới chuyện này trong lòng đám ngườilại bắt đầu thấp thỏm, không biết mình hành lễ với tam Hoàng tử trước có khiếnPhạm Nhàn cảm thấy không vui hay không, dù sao đối phương mới là chínhchủ, hơn nữa xét kỹ ra thì thân phận Khâm sai đại thần còn cao quý hơn Hoàngtử vị thành niên nhiều.Phạm Nhàn đâu có nhiều suy nghĩ như vậy, y nhìn đám quan viên mặt mày xa lạtrên bến tàu, gương mặt nở nụ cười thân thiết hết mức đáp lại từng người, lại cốgắng ghi nhớ chức quan và tên họ từng người, thể hiện đủ lễ nghi và khoatrương của một ngôi sao chính trị mới nổi.Phạm Đề ti mang theo Hoàng tử tới Giang Nam, đây là chuyện lớn, cho nênhôm nay có rất nhiều quan viên tới bến tàu nghênh đón. Bên phía quan văn cóTuần phủ của phủ tổng đốc Giang Nam cùng các quan viên trực thuộc; lại có Trichâu của hai châu Tô Hàng dẫn theo người được lựa chọn dưới trướng; Tri châucủa vài châu cách xa hơn tuy không dám tự ý rời khỏi địa phận tới tiếp đónnhưng vẫn có không ít quan viên cấp bậc Thông phán tới đây; ngoài ra còn cóquan viên Chuyển Vận ti phụ trách tuyến đường vận chuyển muối của GiangNam. Bên phía võ quan đương nhiên không thể thiếu hàng ngũ Tham tướngphòng bị của Giang Nam thủy sư. Đương nhiên hiện tại Chuyển Vận ti là thuộchạ trực thuộc Nội Khố của Phạm Nhàn, nhân viên tới đây cực kỳ chỉnh tề.Tóm lại nhiều vô số kể, trong cộng phải gần trăm người. Toàn bộ quan phụ mẫuở khu vực Giang Nam có lẽ phải tới phân nửa chen chúc nhau trên bến tàu. NếuĐông Di thành trộm hỏa dược của Tam Xử Giám Sát viện rồi kích nổ tại đây,chỉ e khu vực Giang Nam giàu có đệ nhất Khánh Quốc sẽ rơi vào tê liệt chỉtrong một ngày.