Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 459: Long Sĩ Đầu 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Trên bến tàu, Phạm Nhàn mặt mày mỉm cười đáp lễ cácquan viên, khổ nỗi chỉ thấy người người nhốn nháo, quan phục hỗn loạn, giữamùa đông mà đậm mùi mồ hôi, từng gương mặt xa lạ nịnh bợ lướt qua trướcmặt, làm sao mà nhận ra rốt cuộc là ai với ai? Còn đám quan viên này lại chẳnghiểu cho cảm nhận của y, thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Phạm đại nhân khônghề huyên giảm, lại càng cho rằng đây là hiệu quả do mình tặng quà dọc đường,đánh bạo chen chúc tới bên cạnh y và tam Hoàng tử, chỉ muốn hàn huyên vớihắn hai câu, coi như làm quen, thế mới không phụ đống bạc đã tặng!Quan viên các châu huyện cách con sông này hơi xa vẫn không tìm được cơ hộitặng quà, thế nên lá gan cũng không được to như vậy, ánh mắt mang hai phầnhâm mộ ba phần ganh tị đứng bên rìa đám người nhìn đồng liêu không ngừngnịnh bợ.Trong lúc nhất thời trên bến tàu tiếng nịnh bợ hôi thối không chịu nổi, cái cằmđược cạo sạch bách của Phạm Nhàn cũng bị vuốt vô số lần. Dần dà lời nói củacác quan viên càng lúc càng không chịu nổi, nhất là đám quan viên bên phía Trichâu của Tô Châu phủ là người xuất thân trong hệ thống Thái Học, viện cớ bâygiờ Phạm Nhàn đang kiêm nhiệm Ti nghiệp của Thái Học, luôn miệng gọi...Phạm sư phụ!Phạm Nhàn cố nén cảm giác phiền chán trong lòng, kiên quyết không nhận, cònnói đùa năm nay mình chưa quá hai mươi mà lại đi làm sư phụ một Tri châu...Đồn tới Kinh đô không khéo lại bị Hoàng đế lão tử cười cho thối bụng mất!Còn tam Hoàng tử được y nắm tay, cố chịu mấy lời vô sỉ xung quanh, tronglòng lại thấy bực bội, thầm nghĩ Tiểu Phạm đại nhân là sư phụ của ta, mấy lãogià các ngươi dám tranh với ta à? Cuối cùng cậu bé không nhịn được, lạnh mặtho khan hai tiếng.Tiếng ho vang lên, xung quanh lập tức lặng ngắt. Tri châu Hàng Châu là loạigian xảo nắm bắt thời cơ cực nhanh, lòng thầm mừng vì Tri châu Tô Châu chịuthiệt nhưng mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Hôm nay thời tiết giá rét, ta thấy chư vịđại nhân nên nhanh nhanh chóng chóng mời Khâm sai đại nhân và điện hạ đinghỉ ngơi thôi.”Lời này vừa nói ra, cả Phạm Nhàn và tam Hoàng tử đều thấy yên lòng, đồngthời đưa ánh mắt tán thưởng về phía Tri châu Hàng Châu. Tri châu Hàng Châuđược ánh mắt này đảo qua, thân thể chỉ thấy ấm áp không thôi, cứ như vừa ănmột gốc nhân sâm.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Nghỉ ngơi? Nào có dễ dàng như vậy, cho dù chư vị quan viên đã lui bớt, nghithức liên quan vẫn tốn rất nhiều thời gian. Sau đó Phạm Nhàn và điện hạ mớiđược các vị quan viên bao quanh dẫn tới một sườn đồi trên bờ.Trên đó có một cái lán trúc to, trông còn rất mới, có lẽ mới dựng được vài ngày,được chuẩn bị riêng cho Phạm Nhàn tới Giang Nam.Đi lên sườn đồi, bên ngoài lán trúc đã có hai vị đại quan mặc quan phục màutím dáng vẻ nghiêm nghị đứng chờ bên ngoài, Phạm Nhàn thấy hai người này làkéo tay tam Hoàng tử nhanh chóng bước vài bước tới để thể hiện ý tôn kính.Thân phận của hai vị quan viên này lại khác, một vị là Tổng đốc khu vực GiangNam Tiết Thanh Tiết đại nhân, một vị là Tuần phủ Đới Tư Thành Đới đại nhân.Trên quan trường Khánh Quốc có một câu là, nhất cung, nhị tỉnh, tam viện, thấtlộ. Nhất cung đương nhiên là hoàng cung, nhị tỉnh thì hiện tại đều dưới trướngThư tỉnh phụ trách xử lý công việc chính trị. Tam viện là Giám Sát viện, XuMật viện, Giáo Dục viện, có điều trong đợt cải tổ năm đầu Khánh lịch Giáo Dụcviện đã bị giải thể đổi thành ba chức vụ Thái Học, Đồng Văn các, Lễ bộ.Còn thất lộ cuối cùng là chỉ bảy khu vực địa phương mà Khánh Quốc đangphân chia, tổng đốc các khu vực này thay mặt Thiên tử thống lĩnh một phương,hơn nữa tới giờ chức năng quản lý cấp quận của Khánh Quốc đã phai nhạt dần,Tổng đốc khu vực ngoài quân vụ bắt đầu có quyền trực tiếp khống chế châuhuyện trong địa bàn, quyền lực cực lớn, là đại soái đại quan thật sự.Đương nhiên Hoàng đế bệ hạ phải lựa chọn thân tín mà mình tin tưởng nhấtđảm nhiệm chức vụ quan trọng này, hơn nữa phương diện năng lực của Tổngđốc cũng phải cực kỳ xuất sắc.So với quyền lực bễ nghễ của Tổng đốc, Tuần phủ thiên về văn trị, nhưng tầmảnh hưởng kém hơn nhiều.Nếu xét theo phẩm cấp thì Tổng đốc là Chính nhị phẩm, Tuần phủ là Tòng nhịphẩm, không phải cấp bậc quá cao. Nhưng hoàng thất Khánh Quốc tạo điềukiện cho Tổng đốc thất lộ chuyên tâm chính sự, ít bị bị Lục bộ cản trở, xưa naytheo quy củ sẽ để Tổng đốc một khu vực kiêm nhiệm cả Đại học sĩ, Hữu đô củaĐô Sát viện, hoặc chức vụ Thượng thư Binh bộ, đây là quan to Tòng nhất phẩm,đối mặt với Tể tướng Trung thư trong triều cũng không tới mức không có quyềnlên tiếng.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Trên bến tàu, Phạm Nhàn mặt mày mỉm cười đáp lễ cácquan viên, khổ nỗi chỉ thấy người người nhốn nháo, quan phục hỗn loạn, giữamùa đông mà đậm mùi mồ hôi, từng gương mặt xa lạ nịnh bợ lướt qua trướcmặt, làm sao mà nhận ra rốt cuộc là ai với ai? Còn đám quan viên này lại chẳnghiểu cho cảm nhận của y, thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Phạm đại nhân khônghề huyên giảm, lại càng cho rằng đây là hiệu quả do mình tặng quà dọc đường,đánh bạo chen chúc tới bên cạnh y và tam Hoàng tử, chỉ muốn hàn huyên vớihắn hai câu, coi như làm quen, thế mới không phụ đống bạc đã tặng!Quan viên các châu huyện cách con sông này hơi xa vẫn không tìm được cơ hộitặng quà, thế nên lá gan cũng không được to như vậy, ánh mắt mang hai phầnhâm mộ ba phần ganh tị đứng bên rìa đám người nhìn đồng liêu không ngừngnịnh bợ.Trong lúc nhất thời trên bến tàu tiếng nịnh bợ hôi thối không chịu nổi, cái cằmđược cạo sạch bách của Phạm Nhàn cũng bị vuốt vô số lần. Dần dà lời nói củacác quan viên càng lúc càng không chịu nổi, nhất là đám quan viên bên phía Trichâu của Tô Châu phủ là người xuất thân trong hệ thống Thái Học, viện cớ bâygiờ Phạm Nhàn đang kiêm nhiệm Ti nghiệp của Thái Học, luôn miệng gọi...Phạm sư phụ!Phạm Nhàn cố nén cảm giác phiền chán trong lòng, kiên quyết không nhận, cònnói đùa năm nay mình chưa quá hai mươi mà lại đi làm sư phụ một Tri châu...Đồn tới Kinh đô không khéo lại bị Hoàng đế lão tử cười cho thối bụng mất!Còn tam Hoàng tử được y nắm tay, cố chịu mấy lời vô sỉ xung quanh, tronglòng lại thấy bực bội, thầm nghĩ Tiểu Phạm đại nhân là sư phụ của ta, mấy lãogià các ngươi dám tranh với ta à? Cuối cùng cậu bé không nhịn được, lạnh mặtho khan hai tiếng.Tiếng ho vang lên, xung quanh lập tức lặng ngắt. Tri châu Hàng Châu là loạigian xảo nắm bắt thời cơ cực nhanh, lòng thầm mừng vì Tri châu Tô Châu chịuthiệt nhưng mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Hôm nay thời tiết giá rét, ta thấy chư vịđại nhân nên nhanh nhanh chóng chóng mời Khâm sai đại nhân và điện hạ đinghỉ ngơi thôi.”Lời này vừa nói ra, cả Phạm Nhàn và tam Hoàng tử đều thấy yên lòng, đồngthời đưa ánh mắt tán thưởng về phía Tri châu Hàng Châu. Tri châu Hàng Châuđược ánh mắt này đảo qua, thân thể chỉ thấy ấm áp không thôi, cứ như vừa ănmột gốc nhân sâm.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Nghỉ ngơi? Nào có dễ dàng như vậy, cho dù chư vị quan viên đã lui bớt, nghithức liên quan vẫn tốn rất nhiều thời gian. Sau đó Phạm Nhàn và điện hạ mớiđược các vị quan viên bao quanh dẫn tới một sườn đồi trên bờ.Trên đó có một cái lán trúc to, trông còn rất mới, có lẽ mới dựng được vài ngày,được chuẩn bị riêng cho Phạm Nhàn tới Giang Nam.Đi lên sườn đồi, bên ngoài lán trúc đã có hai vị đại quan mặc quan phục màutím dáng vẻ nghiêm nghị đứng chờ bên ngoài, Phạm Nhàn thấy hai người này làkéo tay tam Hoàng tử nhanh chóng bước vài bước tới để thể hiện ý tôn kính.Thân phận của hai vị quan viên này lại khác, một vị là Tổng đốc khu vực GiangNam Tiết Thanh Tiết đại nhân, một vị là Tuần phủ Đới Tư Thành Đới đại nhân.Trên quan trường Khánh Quốc có một câu là, nhất cung, nhị tỉnh, tam viện, thấtlộ. Nhất cung đương nhiên là hoàng cung, nhị tỉnh thì hiện tại đều dưới trướngThư tỉnh phụ trách xử lý công việc chính trị. Tam viện là Giám Sát viện, XuMật viện, Giáo Dục viện, có điều trong đợt cải tổ năm đầu Khánh lịch Giáo Dụcviện đã bị giải thể đổi thành ba chức vụ Thái Học, Đồng Văn các, Lễ bộ.Còn thất lộ cuối cùng là chỉ bảy khu vực địa phương mà Khánh Quốc đangphân chia, tổng đốc các khu vực này thay mặt Thiên tử thống lĩnh một phương,hơn nữa tới giờ chức năng quản lý cấp quận của Khánh Quốc đã phai nhạt dần,Tổng đốc khu vực ngoài quân vụ bắt đầu có quyền trực tiếp khống chế châuhuyện trong địa bàn, quyền lực cực lớn, là đại soái đại quan thật sự.Đương nhiên Hoàng đế bệ hạ phải lựa chọn thân tín mà mình tin tưởng nhấtđảm nhiệm chức vụ quan trọng này, hơn nữa phương diện năng lực của Tổngđốc cũng phải cực kỳ xuất sắc.So với quyền lực bễ nghễ của Tổng đốc, Tuần phủ thiên về văn trị, nhưng tầmảnh hưởng kém hơn nhiều.Nếu xét theo phẩm cấp thì Tổng đốc là Chính nhị phẩm, Tuần phủ là Tòng nhịphẩm, không phải cấp bậc quá cao. Nhưng hoàng thất Khánh Quốc tạo điềukiện cho Tổng đốc thất lộ chuyên tâm chính sự, ít bị bị Lục bộ cản trở, xưa naytheo quy củ sẽ để Tổng đốc một khu vực kiêm nhiệm cả Đại học sĩ, Hữu đô củaĐô Sát viện, hoặc chức vụ Thượng thư Binh bộ, đây là quan to Tòng nhất phẩm,đối mặt với Tể tướng Trung thư trong triều cũng không tới mức không có quyềnlên tiếng.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Trên bến tàu, Phạm Nhàn mặt mày mỉm cười đáp lễ cácquan viên, khổ nỗi chỉ thấy người người nhốn nháo, quan phục hỗn loạn, giữamùa đông mà đậm mùi mồ hôi, từng gương mặt xa lạ nịnh bợ lướt qua trướcmặt, làm sao mà nhận ra rốt cuộc là ai với ai? Còn đám quan viên này lại chẳnghiểu cho cảm nhận của y, thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Phạm đại nhân khônghề huyên giảm, lại càng cho rằng đây là hiệu quả do mình tặng quà dọc đường,đánh bạo chen chúc tới bên cạnh y và tam Hoàng tử, chỉ muốn hàn huyên vớihắn hai câu, coi như làm quen, thế mới không phụ đống bạc đã tặng!Quan viên các châu huyện cách con sông này hơi xa vẫn không tìm được cơ hộitặng quà, thế nên lá gan cũng không được to như vậy, ánh mắt mang hai phầnhâm mộ ba phần ganh tị đứng bên rìa đám người nhìn đồng liêu không ngừngnịnh bợ.Trong lúc nhất thời trên bến tàu tiếng nịnh bợ hôi thối không chịu nổi, cái cằmđược cạo sạch bách của Phạm Nhàn cũng bị vuốt vô số lần. Dần dà lời nói củacác quan viên càng lúc càng không chịu nổi, nhất là đám quan viên bên phía Trichâu của Tô Châu phủ là người xuất thân trong hệ thống Thái Học, viện cớ bâygiờ Phạm Nhàn đang kiêm nhiệm Ti nghiệp của Thái Học, luôn miệng gọi...Phạm sư phụ!Phạm Nhàn cố nén cảm giác phiền chán trong lòng, kiên quyết không nhận, cònnói đùa năm nay mình chưa quá hai mươi mà lại đi làm sư phụ một Tri châu...Đồn tới Kinh đô không khéo lại bị Hoàng đế lão tử cười cho thối bụng mất!Còn tam Hoàng tử được y nắm tay, cố chịu mấy lời vô sỉ xung quanh, tronglòng lại thấy bực bội, thầm nghĩ Tiểu Phạm đại nhân là sư phụ của ta, mấy lãogià các ngươi dám tranh với ta à? Cuối cùng cậu bé không nhịn được, lạnh mặtho khan hai tiếng.Tiếng ho vang lên, xung quanh lập tức lặng ngắt. Tri châu Hàng Châu là loạigian xảo nắm bắt thời cơ cực nhanh, lòng thầm mừng vì Tri châu Tô Châu chịuthiệt nhưng mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Hôm nay thời tiết giá rét, ta thấy chư vịđại nhân nên nhanh nhanh chóng chóng mời Khâm sai đại nhân và điện hạ đinghỉ ngơi thôi.”Lời này vừa nói ra, cả Phạm Nhàn và tam Hoàng tử đều thấy yên lòng, đồngthời đưa ánh mắt tán thưởng về phía Tri châu Hàng Châu. Tri châu Hàng Châuđược ánh mắt này đảo qua, thân thể chỉ thấy ấm áp không thôi, cứ như vừa ănmột gốc nhân sâm.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Nghỉ ngơi? Nào có dễ dàng như vậy, cho dù chư vị quan viên đã lui bớt, nghithức liên quan vẫn tốn rất nhiều thời gian. Sau đó Phạm Nhàn và điện hạ mớiđược các vị quan viên bao quanh dẫn tới một sườn đồi trên bờ.Trên đó có một cái lán trúc to, trông còn rất mới, có lẽ mới dựng được vài ngày,được chuẩn bị riêng cho Phạm Nhàn tới Giang Nam.Đi lên sườn đồi, bên ngoài lán trúc đã có hai vị đại quan mặc quan phục màutím dáng vẻ nghiêm nghị đứng chờ bên ngoài, Phạm Nhàn thấy hai người này làkéo tay tam Hoàng tử nhanh chóng bước vài bước tới để thể hiện ý tôn kính.Thân phận của hai vị quan viên này lại khác, một vị là Tổng đốc khu vực GiangNam Tiết Thanh Tiết đại nhân, một vị là Tuần phủ Đới Tư Thành Đới đại nhân.Trên quan trường Khánh Quốc có một câu là, nhất cung, nhị tỉnh, tam viện, thấtlộ. Nhất cung đương nhiên là hoàng cung, nhị tỉnh thì hiện tại đều dưới trướngThư tỉnh phụ trách xử lý công việc chính trị. Tam viện là Giám Sát viện, XuMật viện, Giáo Dục viện, có điều trong đợt cải tổ năm đầu Khánh lịch Giáo Dụcviện đã bị giải thể đổi thành ba chức vụ Thái Học, Đồng Văn các, Lễ bộ.Còn thất lộ cuối cùng là chỉ bảy khu vực địa phương mà Khánh Quốc đangphân chia, tổng đốc các khu vực này thay mặt Thiên tử thống lĩnh một phương,hơn nữa tới giờ chức năng quản lý cấp quận của Khánh Quốc đã phai nhạt dần,Tổng đốc khu vực ngoài quân vụ bắt đầu có quyền trực tiếp khống chế châuhuyện trong địa bàn, quyền lực cực lớn, là đại soái đại quan thật sự.Đương nhiên Hoàng đế bệ hạ phải lựa chọn thân tín mà mình tin tưởng nhấtđảm nhiệm chức vụ quan trọng này, hơn nữa phương diện năng lực của Tổngđốc cũng phải cực kỳ xuất sắc.So với quyền lực bễ nghễ của Tổng đốc, Tuần phủ thiên về văn trị, nhưng tầmảnh hưởng kém hơn nhiều.Nếu xét theo phẩm cấp thì Tổng đốc là Chính nhị phẩm, Tuần phủ là Tòng nhịphẩm, không phải cấp bậc quá cao. Nhưng hoàng thất Khánh Quốc tạo điềukiện cho Tổng đốc thất lộ chuyên tâm chính sự, ít bị bị Lục bộ cản trở, xưa naytheo quy củ sẽ để Tổng đốc một khu vực kiêm nhiệm cả Đại học sĩ, Hữu đô củaĐô Sát viện, hoặc chức vụ Thượng thư Binh bộ, đây là quan to Tòng nhất phẩm,đối mặt với Tể tướng Trung thư trong triều cũng không tới mức không có quyềnlên tiếng.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑