Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 461: Long Sĩ Đầu 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tiết Thanh mỉm cười nói: “Tiểu Phạm đại nhân định ở nơi nào? Trong thành TôChâu có không ít thương nhân buôn muối, bọn họ đều vui lòng dâng tặng giannhà cho đại nhân lựa chọn.”Thương nhân buôn muối giàu có, cả thiên hạ đều biết, gian nhà mà bọn họ dângtặng sẽ hào hoa xa xỉ tới mức độ nào, Phạm Nhàn không hỏi cũng biết. Y lại đổigiọng nói: “Quấy rầy như vậy cũng không tiện, hơn nữa nếu đồn đại tới kinh đô,vãn sinh cũng thấy lo sợ.” Y nói năng thẳng thắn khiến Tiết Thanh lắc đầu cườikhông thôi, nghĩ thầm thi gia luôn có cái tật xấu này, làm chuyện gì cũng muốnche che giấu giấu, sao lúc ngươi nhận bạc trên sông không che giấu chút nào.Phạm Nhàn rất thành khẩn hỏi thăm: “Phiền đại nhân chỉ giáo, những năm quaChánh sứ Chuyển Vận ti của Nội Khố... được thu xếp ra sao?’Tiết Thanh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái rồi nói: “Phạm đại nhân, thân phậncủa ngươi cũng chẳng kém gì Chánh sứ Chuyển Vận ti những năm trước. Nếunói thu xếp, Nội Khố bố trí nơi ở cho quan viên cách xa khu vực Mân Giang, cóđiều mười mấy năm qua không có vị Chính sứ đại nhân nào tới đó ở thật. Chẳnghạn như vị Hoàng đại nhân tiền nhiệm của ngươi, nhiều năm qua hắn vẫn ở...Tín Dương.”Khi nói tới hai chữ Tín Dương, vị Tổng đốc Giang Nam này ra vẻ vô tình liếcmắt nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn khẽ nhíu mày: “Có thể ở dinh quan mà triều đình bố trí không?”Câu này làm như nghi hoặc, lại như thăm dò.Tiết Thanh gật đầu.Phạm Nhàn cười nói: “Không dám giấu lão đại nhân, tháng này ta vẫn luôn ởHàng Châu, không tới Tô Chấu bái kiến đại nhân, là lỗi của bản thân ta...Nhưng tòa nhà bên đó thật sự không tệ, nếu có thể tự chọn, đương nhiên tamuốn ở Hàng Châu.”Tiết Thanh ngây người, không ngờ đối phương lại đưa yêu cầu cư ngụ tại HàngChâu. Hắn đưa mắt nhìn Phạm Nhàn, im lặng một lúc, dường như đang suyđoán vị quyền thần trẻ tuổi đang đà thăng tiến này nói thật hay nói dối. PhủTổng đốc Giang Nam ở Tô Châu, đương nhiên hắn e ngại nhất là Phạm Nhàncũng ở Tô Châu, chưa nói tới quấy nhiễu công việc, chỉ riêng cục diện hai bênđều có thực quyền thôi cũng khiến quan viên trong khu vực Giang Nam đau đầukhông thôi, gây ra rất nhiều trở ngại đối với việc xử lý sự vụ của mình.Hắn nhìn gương mặt thành khẩn của Phạm Nhàn, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ,mỉm cười nói: “Đương nhiên là không vấn đề gì, Phạm đại nhân muốn nghỉngơi ở đâu thì cứ nghỉ ngơi ở đó.”Phạm Nhàn cười ha hả nói: “Đương nhiên, cho dù ở Hàng Châu thì thi thoảngcũng phải tới Tô Châu quấy quả đại nhân vài bận. Nghe nói trong phủ đệ củađại nhân có đầu bếp nổi tiếng Bắc Tề, người trong kinh đô cực kỳ hâm mộ, tacũng muốn có phúc nếm thử.”Tiết Tổng đốc cười ha hả nói: “Bản quan vốn thích ăn uống, không ngờ Phạmđại nhân cũng là đồng đạo. Không cần đợi sau này, tối nay chư vị đồng liêu đãchuẩn bị sẵn yến tiệc tiếp đón đại nhân và điện hạ, ngay tại Giang Nam cư.Ngày mai ta sẽ mời đại nhân tới nhà ngồi chơi.”Nhận được lời hứa ẩn ý của Phạm Nhàn sẽ không can thiệp vào hành động củahắn, vị Tổng đốc Giang Nam này không khỏi buông lỏng.Mấy tiếng cười to này lập tức vang khắp lán trúc. Các quan viên khu vực GiangNam nhìn theo hướng tiếng cười, chỉ thấy Tổng đốc đại nhân và Đề ti đại nhânđang cười nói vui vẻ, sau khi trong lòng buông lỏng lại thầm bội phục, nghĩthầm Tiểu Phạm đại nhân quả không phải người bình thường. Cục diện phânchia cao thấp mà mọi người lo sợ không phát sinh, cũng không biết y nói cái gìmà khiến Tổng đốc đại nhân vui vẻ như vậy.Chỉ thấy Phạm Nhàn ghé sát tai Tổng đốc Tiết Thanh nhỏ giọng nói vài câu gìđó. Gương mặt Tiết Thanh thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt nghiêm túchơi tức giận, gật đầu hừ lạnh nói: “Phạm đại nhân không cần nghĩ nhiều, cũngkhông cần phải nể mặt bản quan. Bình thường ta luôn ghi nhớ lý tưởng hòathuận của bệ hạ nên tạm tha cho bọn họ, Phạm đại nhân đề nghị như vậy đúnglà chí lý.”Phạm Nhàn được đối phương gật đầu, biết Tiết Thanh trả ân tình mình khôngđặt chân tại Tô Châu, rất thành khẩn nói tiếng cám ơn rồi chậm rãi đứng dậy.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng dậy, trong lán tre lập tức yên tĩnh, lúc này ánh mặt trời trênsông chiếu qua lán trúc, giá lạnh lan tỏa, gió sông hiu hiu, bỗng nhiên sinh racảm giác trang nghiêm.Tất cả mọi người nhìn y, không biết vị Khâm sai đại nhân này sẽ bắt đầu tuyênngôn nhận chức ra sao.“Bản quan là người ra bài không theo lẽ thường.” Đầu tiên Phạm Nhàn nhìnmột lượt quan viên xung quanh, cười nói: “Tuy trước đây chưa từng hợp tác vớichư vị đại nhân, nhưng có lẽ ta cũng có ít tiếng tăm, chắc mọi người cũng biếtđôi chút.”

Tiết Thanh mỉm cười nói: “Tiểu Phạm đại nhân định ở nơi nào? Trong thành Tô

Châu có không ít thương nhân buôn muối, bọn họ đều vui lòng dâng tặng gian

nhà cho đại nhân lựa chọn.”

Thương nhân buôn muối giàu có, cả thiên hạ đều biết, gian nhà mà bọn họ dâng

tặng sẽ hào hoa xa xỉ tới mức độ nào, Phạm Nhàn không hỏi cũng biết. Y lại đổi

giọng nói: “Quấy rầy như vậy cũng không tiện, hơn nữa nếu đồn đại tới kinh đô,

vãn sinh cũng thấy lo sợ.” Y nói năng thẳng thắn khiến Tiết Thanh lắc đầu cười

không thôi, nghĩ thầm thi gia luôn có cái tật xấu này, làm chuyện gì cũng muốn

che che giấu giấu, sao lúc ngươi nhận bạc trên sông không che giấu chút nào.

Phạm Nhàn rất thành khẩn hỏi thăm: “Phiền đại nhân chỉ giáo, những năm qua

Chánh sứ Chuyển Vận ti của Nội Khố... được thu xếp ra sao?’

Tiết Thanh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái rồi nói: “Phạm đại nhân, thân phận

của ngươi cũng chẳng kém gì Chánh sứ Chuyển Vận ti những năm trước. Nếu

nói thu xếp, Nội Khố bố trí nơi ở cho quan viên cách xa khu vực Mân Giang, có

điều mười mấy năm qua không có vị Chính sứ đại nhân nào tới đó ở thật. Chẳng

hạn như vị Hoàng đại nhân tiền nhiệm của ngươi, nhiều năm qua hắn vẫn ở...

Tín Dương.”

Khi nói tới hai chữ Tín Dương, vị Tổng đốc Giang Nam này ra vẻ vô tình liếc

mắt nhìn Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn khẽ nhíu mày: “Có thể ở dinh quan mà triều đình bố trí không?”

Câu này làm như nghi hoặc, lại như thăm dò.

Tiết Thanh gật đầu.

Phạm Nhàn cười nói: “Không dám giấu lão đại nhân, tháng này ta vẫn luôn ở

Hàng Châu, không tới Tô Chấu bái kiến đại nhân, là lỗi của bản thân ta...

Nhưng tòa nhà bên đó thật sự không tệ, nếu có thể tự chọn, đương nhiên ta

muốn ở Hàng Châu.”

Tiết Thanh ngây người, không ngờ đối phương lại đưa yêu cầu cư ngụ tại Hàng

Châu. Hắn đưa mắt nhìn Phạm Nhàn, im lặng một lúc, dường như đang suy

đoán vị quyền thần trẻ tuổi đang đà thăng tiến này nói thật hay nói dối. Phủ

Tổng đốc Giang Nam ở Tô Châu, đương nhiên hắn e ngại nhất là Phạm Nhàn

cũng ở Tô Châu, chưa nói tới quấy nhiễu công việc, chỉ riêng cục diện hai bên

đều có thực quyền thôi cũng khiến quan viên trong khu vực Giang Nam đau đầu

không thôi, gây ra rất nhiều trở ngại đối với việc xử lý sự vụ của mình.

Hắn nhìn gương mặt thành khẩn của Phạm Nhàn, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ,

mỉm cười nói: “Đương nhiên là không vấn đề gì, Phạm đại nhân muốn nghỉ

ngơi ở đâu thì cứ nghỉ ngơi ở đó.”

Phạm Nhàn cười ha hả nói: “Đương nhiên, cho dù ở Hàng Châu thì thi thoảng

cũng phải tới Tô Châu quấy quả đại nhân vài bận. Nghe nói trong phủ đệ của

đại nhân có đầu bếp nổi tiếng Bắc Tề, người trong kinh đô cực kỳ hâm mộ, ta

cũng muốn có phúc nếm thử.”

Tiết Tổng đốc cười ha hả nói: “Bản quan vốn thích ăn uống, không ngờ Phạm

đại nhân cũng là đồng đạo. Không cần đợi sau này, tối nay chư vị đồng liêu đã

chuẩn bị sẵn yến tiệc tiếp đón đại nhân và điện hạ, ngay tại Giang Nam cư.

Ngày mai ta sẽ mời đại nhân tới nhà ngồi chơi.”

Nhận được lời hứa ẩn ý của Phạm Nhàn sẽ không can thiệp vào hành động của

hắn, vị Tổng đốc Giang Nam này không khỏi buông lỏng.

Mấy tiếng cười to này lập tức vang khắp lán trúc. Các quan viên khu vực Giang

Nam nhìn theo hướng tiếng cười, chỉ thấy Tổng đốc đại nhân và Đề ti đại nhân

đang cười nói vui vẻ, sau khi trong lòng buông lỏng lại thầm bội phục, nghĩ

thầm Tiểu Phạm đại nhân quả không phải người bình thường. Cục diện phân

chia cao thấp mà mọi người lo sợ không phát sinh, cũng không biết y nói cái gì

mà khiến Tổng đốc đại nhân vui vẻ như vậy.

Chỉ thấy Phạm Nhàn ghé sát tai Tổng đốc Tiết Thanh nhỏ giọng nói vài câu gì

đó. Gương mặt Tiết Thanh thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt nghiêm túc

hơi tức giận, gật đầu hừ lạnh nói: “Phạm đại nhân không cần nghĩ nhiều, cũng

không cần phải nể mặt bản quan. Bình thường ta luôn ghi nhớ lý tưởng hòa

thuận của bệ hạ nên tạm tha cho bọn họ, Phạm đại nhân đề nghị như vậy đúng

là chí lý.”

Phạm Nhàn được đối phương gật đầu, biết Tiết Thanh trả ân tình mình không

đặt chân tại Tô Châu, rất thành khẩn nói tiếng cám ơn rồi chậm rãi đứng dậy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn đứng dậy, trong lán tre lập tức yên tĩnh, lúc này ánh mặt trời trên

sông chiếu qua lán trúc, giá lạnh lan tỏa, gió sông hiu hiu, bỗng nhiên sinh ra

cảm giác trang nghiêm.

Tất cả mọi người nhìn y, không biết vị Khâm sai đại nhân này sẽ bắt đầu tuyên

ngôn nhận chức ra sao.

“Bản quan là người ra bài không theo lẽ thường.” Đầu tiên Phạm Nhàn nhìn

một lượt quan viên xung quanh, cười nói: “Tuy trước đây chưa từng hợp tác với

chư vị đại nhân, nhưng có lẽ ta cũng có ít tiếng tăm, chắc mọi người cũng biết

đôi chút.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tiết Thanh mỉm cười nói: “Tiểu Phạm đại nhân định ở nơi nào? Trong thành TôChâu có không ít thương nhân buôn muối, bọn họ đều vui lòng dâng tặng giannhà cho đại nhân lựa chọn.”Thương nhân buôn muối giàu có, cả thiên hạ đều biết, gian nhà mà bọn họ dângtặng sẽ hào hoa xa xỉ tới mức độ nào, Phạm Nhàn không hỏi cũng biết. Y lại đổigiọng nói: “Quấy rầy như vậy cũng không tiện, hơn nữa nếu đồn đại tới kinh đô,vãn sinh cũng thấy lo sợ.” Y nói năng thẳng thắn khiến Tiết Thanh lắc đầu cườikhông thôi, nghĩ thầm thi gia luôn có cái tật xấu này, làm chuyện gì cũng muốnche che giấu giấu, sao lúc ngươi nhận bạc trên sông không che giấu chút nào.Phạm Nhàn rất thành khẩn hỏi thăm: “Phiền đại nhân chỉ giáo, những năm quaChánh sứ Chuyển Vận ti của Nội Khố... được thu xếp ra sao?’Tiết Thanh hơi ngạc nhiên nhìn y một cái rồi nói: “Phạm đại nhân, thân phậncủa ngươi cũng chẳng kém gì Chánh sứ Chuyển Vận ti những năm trước. Nếunói thu xếp, Nội Khố bố trí nơi ở cho quan viên cách xa khu vực Mân Giang, cóđiều mười mấy năm qua không có vị Chính sứ đại nhân nào tới đó ở thật. Chẳnghạn như vị Hoàng đại nhân tiền nhiệm của ngươi, nhiều năm qua hắn vẫn ở...Tín Dương.”Khi nói tới hai chữ Tín Dương, vị Tổng đốc Giang Nam này ra vẻ vô tình liếcmắt nhìn Phạm Nhàn.Phạm Nhàn khẽ nhíu mày: “Có thể ở dinh quan mà triều đình bố trí không?”Câu này làm như nghi hoặc, lại như thăm dò.Tiết Thanh gật đầu.Phạm Nhàn cười nói: “Không dám giấu lão đại nhân, tháng này ta vẫn luôn ởHàng Châu, không tới Tô Chấu bái kiến đại nhân, là lỗi của bản thân ta...Nhưng tòa nhà bên đó thật sự không tệ, nếu có thể tự chọn, đương nhiên tamuốn ở Hàng Châu.”Tiết Thanh ngây người, không ngờ đối phương lại đưa yêu cầu cư ngụ tại HàngChâu. Hắn đưa mắt nhìn Phạm Nhàn, im lặng một lúc, dường như đang suyđoán vị quyền thần trẻ tuổi đang đà thăng tiến này nói thật hay nói dối. PhủTổng đốc Giang Nam ở Tô Châu, đương nhiên hắn e ngại nhất là Phạm Nhàncũng ở Tô Châu, chưa nói tới quấy nhiễu công việc, chỉ riêng cục diện hai bênđều có thực quyền thôi cũng khiến quan viên trong khu vực Giang Nam đau đầukhông thôi, gây ra rất nhiều trở ngại đối với việc xử lý sự vụ của mình.Hắn nhìn gương mặt thành khẩn của Phạm Nhàn, ánh mắt lóe lên sắc thái lạ,mỉm cười nói: “Đương nhiên là không vấn đề gì, Phạm đại nhân muốn nghỉngơi ở đâu thì cứ nghỉ ngơi ở đó.”Phạm Nhàn cười ha hả nói: “Đương nhiên, cho dù ở Hàng Châu thì thi thoảngcũng phải tới Tô Châu quấy quả đại nhân vài bận. Nghe nói trong phủ đệ củađại nhân có đầu bếp nổi tiếng Bắc Tề, người trong kinh đô cực kỳ hâm mộ, tacũng muốn có phúc nếm thử.”Tiết Tổng đốc cười ha hả nói: “Bản quan vốn thích ăn uống, không ngờ Phạmđại nhân cũng là đồng đạo. Không cần đợi sau này, tối nay chư vị đồng liêu đãchuẩn bị sẵn yến tiệc tiếp đón đại nhân và điện hạ, ngay tại Giang Nam cư.Ngày mai ta sẽ mời đại nhân tới nhà ngồi chơi.”Nhận được lời hứa ẩn ý của Phạm Nhàn sẽ không can thiệp vào hành động củahắn, vị Tổng đốc Giang Nam này không khỏi buông lỏng.Mấy tiếng cười to này lập tức vang khắp lán trúc. Các quan viên khu vực GiangNam nhìn theo hướng tiếng cười, chỉ thấy Tổng đốc đại nhân và Đề ti đại nhânđang cười nói vui vẻ, sau khi trong lòng buông lỏng lại thầm bội phục, nghĩthầm Tiểu Phạm đại nhân quả không phải người bình thường. Cục diện phânchia cao thấp mà mọi người lo sợ không phát sinh, cũng không biết y nói cái gìmà khiến Tổng đốc đại nhân vui vẻ như vậy.Chỉ thấy Phạm Nhàn ghé sát tai Tổng đốc Tiết Thanh nhỏ giọng nói vài câu gìđó. Gương mặt Tiết Thanh thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt nghiêm túchơi tức giận, gật đầu hừ lạnh nói: “Phạm đại nhân không cần nghĩ nhiều, cũngkhông cần phải nể mặt bản quan. Bình thường ta luôn ghi nhớ lý tưởng hòathuận của bệ hạ nên tạm tha cho bọn họ, Phạm đại nhân đề nghị như vậy đúnglà chí lý.”Phạm Nhàn được đối phương gật đầu, biết Tiết Thanh trả ân tình mình khôngđặt chân tại Tô Châu, rất thành khẩn nói tiếng cám ơn rồi chậm rãi đứng dậy.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng dậy, trong lán tre lập tức yên tĩnh, lúc này ánh mặt trời trênsông chiếu qua lán trúc, giá lạnh lan tỏa, gió sông hiu hiu, bỗng nhiên sinh racảm giác trang nghiêm.Tất cả mọi người nhìn y, không biết vị Khâm sai đại nhân này sẽ bắt đầu tuyênngôn nhận chức ra sao.“Bản quan là người ra bài không theo lẽ thường.” Đầu tiên Phạm Nhàn nhìnmột lượt quan viên xung quanh, cười nói: “Tuy trước đây chưa từng hợp tác vớichư vị đại nhân, nhưng có lẽ ta cũng có ít tiếng tăm, chắc mọi người cũng biếtđôi chút.”

Chương 461: Long Sĩ Đầu 4