Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 460: Long Sĩ Đầu 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Giang Nam hiện đang là khu vực cực kỳ quan trọng của Khánh Quốc,Tổng đốc khu vực Giang Nam hiện tại Tiết Thanh lại càng được bệ hạ tintưởng, cho nên trực tiếp kiêm nhiệm Đại học sĩ Địa Điện các, là quan chức siêucấp Chính nhất phẩm đường đường chính chính!So với thân phận địa vị của Tiết Thanh, ngay cả Phạm Nhàn và tam Hoàng tửcũng không dám khinh mạn, cho nên bước chân nhanh hơn.Nhưng đến bên ngoài lán trúc, Phạm Nhàn chỉ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn TiếtThanh, không mở lời nói chuyện trước. Đây là quy củ, Tiết Thanh và Đới TưThành thầm hiểu, đối phương là Khâm sai đại thần, cho dù mình quyền caochức trọng ra sao cũng phải hành lễ với đối phương trước. Đây không phải tônkính Phạm Nhàn cũng không phải tôn kính Hoàng tử mà là tôn kính... bệ hạ.Bày hương án, mời Thánh chỉ, trưng ngự kiếm, tất cả quan viên trong lán trúcquỳ xuống đầy đất. Sau khi hoàn thành xong tất cả nghi thức, Phạm Nhàn nhanhchóng đi tới trước mặt Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đỡ hắn dậy, lại xoayngười nâng Tuần phủ đại nhân dậy, bấy giờ mới dẫn theo tam Hoàng tử, hết sứckính cẩn hành lễ với Tiết Thanh.Thân phận của Tiết Thanh cũng đủ để y và tam Hoàng tử vái chào thật sâu,nhưng vị Tổng đốc Giang Nam này dường như không ngờ Phạm Đề ti mà mọingười vẫn đồn đại lại không có vẻ thanh cao của văn nhân quyền thần trẻ tuổi,cam tâm hạ mình trong tiểu tiết, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ tán thưởng.Tuần phủ đứng bên cạnh nhanh chóng cúi khẽ đáp lễ. Tiết Thanh cũng khôngngốc tới mức tùy tiện để “hai đứa trẻ” trước mặt hoàn thành lễ tiết, nhanh chóngđỡ lấy hai người nói: “Phạm đại nhân khách khí rồi.”Phạm Nhàn ngây người, lại nhìn nhóc tì bên cạnh quay về phía Tiết Thanh cóvẻ hơi quẫn bách, càng thấy ngắc ngứ.Tiết Thanh mỉm cười nói: “Trước khi bản quan tới Giang Nam đã từng làm việctrong Thư các, chức vụ học sĩ cũng không hoàn toàn là hư danh, lúc nhỏ Tamđiện hạ vẫn hay chơi đùa bên cạnh bản quan... Chẳng qua đã nhiều năm rồi,chẳng hay điện hạ có còn nhớ không.”Tam Hoàng tử cười khổ một tiếng, lại hành lễ đệ tử với Tiết Thanh, nhỏ giọngnói: “Mỗi năm đại nhân về kinh báo cáo công việc, phụ hoàng đều lệnh cho họcsinh tới quý phủ lễ bái, làm sao dám quên?”Phạm Nhàn lại thấy hoang mang, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, càng ngày càngkhông hiểu nổi rốt cuộc vị Hoàng đế trong kinh đô đang suy nghĩ cái gì. Đanglúc nghĩ ngợi lại nghe Tiết Thanh ôn tồn nói: “Nói lại thì ta và Phạm đại nhâncũng có quan hệ xâu xa.”Trước mặt vị đại quan như vậy, Phạm Nhàn cũng không tiện ra vẻ, hiếu kỳ hỏi:“Không dám dối gạt đại nhân, vãn sinh thật sự không biết.”Tiết Thanh thích vẻ thẳng thắn của đối phương, mỉm cười vuốt râu nói: “Lúctrước khi bản quan trúng cử, tọa sư là Lâm tướng. Xét theo vai vế, ngươi nêngọi ta là huynh.”Bấy giờ Phạm Nhàn mới biết hóa ra có chuyện như vậy, nhưng hôm nay đốiphương đã là Tổng đốc cao quý của cả một vùng, chút tình nghĩa năm xưa cũngchỉ là chuyện chót lưỡi mà thôi. Hơn nữa cho dù y mặt dày tim đen gan lớncũng không tiện làm theo lời này, xưng huynh gọi đệ với Tổng đốc? Quyền lựctrong tay mình thì đủ tư cách đấy nhưng tuổi tác và kinh nghiệm... dường nhưcòn kém xa lắc.Đoàn người nghỉ ngơi trong lán cỏ, Phạm Nhàn và Tiết Thanh hàn huyên mọichuyện dọc đường. Tiết Thanh khẽ nhíu mày, lại hỏi bệ hạ ở kinh thành thân thểcó khỏe không, tóm lại là một số lời khách sáo vô nghĩa, nhưng cũng kéo gầnkhoảng cách đôi chút, coi như làm quen. Phạm Nhàn nhìn vị đại quan nhấtphẩm này, phát hiện gương mặt trang nghiêm của hắn mang vẻ lo lắng khôngtận lực che giấu. Y suy nghĩ một chút là biết đã xảy ra chuyện gì.Thân là Tổng đốc Giang Nam, trong địa bàn đột nhiên xuất hiện một vị Khâmsai đại thần, lại còn thường trú tại đây. Chuyện này mà diễn ra trên người bất cứvị Tổng đốc khu vực nào chắc đều cảm thấy khó chịu, huống chi vị Khâm saiđại thần này sẽ tiếp nhận Nội Khố, chỉ e sẽ xảy ra chiến sự với các vị quý nhântrong kinh thành. Tuy Tổng đốc quyền cao chức trọng, lại được bệ hạ hết sức tínnhiệm, nhưng bị kẹp ở giữa dẫu sao cũng có điểm không tốt.Tiết Thanh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi ra vẻ vô tình hỏi:“Chắc hai năm nay Tiểu Phạm đại nhân cũng biết nỗi khổ của Giang Nam rồi.Tuy nói là được bệ hạ tin tưởng, nhưng Giang Nam lại không thể sánh bằngkinh đô, tuy phồn hoa đấy nhưng dẫu sao cũng không phải nơi để ở lâu...Khoảng hai năm nữa ta cũng muốn cáo lão với bệ hạ, xin về kinh kiếm chỗ làmngười câu cá... Có thể thân cận hơn với Hoàng thượng dẫu sao cũng tốt hơn ởlại Giang Nam.”Phạm Nhàn nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương, mỉm cười đáp lời: “Đạinhân thay bệ hạ giám sát một phương, tuy vất vả nhưng công lao càng lớn.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Giang Nam hiện đang là khu vực cực kỳ quan trọng của Khánh Quốc,Tổng đốc khu vực Giang Nam hiện tại Tiết Thanh lại càng được bệ hạ tintưởng, cho nên trực tiếp kiêm nhiệm Đại học sĩ Địa Điện các, là quan chức siêucấp Chính nhất phẩm đường đường chính chính!So với thân phận địa vị của Tiết Thanh, ngay cả Phạm Nhàn và tam Hoàng tửcũng không dám khinh mạn, cho nên bước chân nhanh hơn.Nhưng đến bên ngoài lán trúc, Phạm Nhàn chỉ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn TiếtThanh, không mở lời nói chuyện trước. Đây là quy củ, Tiết Thanh và Đới TưThành thầm hiểu, đối phương là Khâm sai đại thần, cho dù mình quyền caochức trọng ra sao cũng phải hành lễ với đối phương trước. Đây không phải tônkính Phạm Nhàn cũng không phải tôn kính Hoàng tử mà là tôn kính... bệ hạ.Bày hương án, mời Thánh chỉ, trưng ngự kiếm, tất cả quan viên trong lán trúcquỳ xuống đầy đất. Sau khi hoàn thành xong tất cả nghi thức, Phạm Nhàn nhanhchóng đi tới trước mặt Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đỡ hắn dậy, lại xoayngười nâng Tuần phủ đại nhân dậy, bấy giờ mới dẫn theo tam Hoàng tử, hết sứckính cẩn hành lễ với Tiết Thanh.Thân phận của Tiết Thanh cũng đủ để y và tam Hoàng tử vái chào thật sâu,nhưng vị Tổng đốc Giang Nam này dường như không ngờ Phạm Đề ti mà mọingười vẫn đồn đại lại không có vẻ thanh cao của văn nhân quyền thần trẻ tuổi,cam tâm hạ mình trong tiểu tiết, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ tán thưởng.Tuần phủ đứng bên cạnh nhanh chóng cúi khẽ đáp lễ. Tiết Thanh cũng khôngngốc tới mức tùy tiện để “hai đứa trẻ” trước mặt hoàn thành lễ tiết, nhanh chóngđỡ lấy hai người nói: “Phạm đại nhân khách khí rồi.”Phạm Nhàn ngây người, lại nhìn nhóc tì bên cạnh quay về phía Tiết Thanh cóvẻ hơi quẫn bách, càng thấy ngắc ngứ.Tiết Thanh mỉm cười nói: “Trước khi bản quan tới Giang Nam đã từng làm việctrong Thư các, chức vụ học sĩ cũng không hoàn toàn là hư danh, lúc nhỏ Tamđiện hạ vẫn hay chơi đùa bên cạnh bản quan... Chẳng qua đã nhiều năm rồi,chẳng hay điện hạ có còn nhớ không.”Tam Hoàng tử cười khổ một tiếng, lại hành lễ đệ tử với Tiết Thanh, nhỏ giọngnói: “Mỗi năm đại nhân về kinh báo cáo công việc, phụ hoàng đều lệnh cho họcsinh tới quý phủ lễ bái, làm sao dám quên?”Phạm Nhàn lại thấy hoang mang, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, càng ngày càngkhông hiểu nổi rốt cuộc vị Hoàng đế trong kinh đô đang suy nghĩ cái gì. Đanglúc nghĩ ngợi lại nghe Tiết Thanh ôn tồn nói: “Nói lại thì ta và Phạm đại nhâncũng có quan hệ xâu xa.”Trước mặt vị đại quan như vậy, Phạm Nhàn cũng không tiện ra vẻ, hiếu kỳ hỏi:“Không dám dối gạt đại nhân, vãn sinh thật sự không biết.”Tiết Thanh thích vẻ thẳng thắn của đối phương, mỉm cười vuốt râu nói: “Lúctrước khi bản quan trúng cử, tọa sư là Lâm tướng. Xét theo vai vế, ngươi nêngọi ta là huynh.”Bấy giờ Phạm Nhàn mới biết hóa ra có chuyện như vậy, nhưng hôm nay đốiphương đã là Tổng đốc cao quý của cả một vùng, chút tình nghĩa năm xưa cũngchỉ là chuyện chót lưỡi mà thôi. Hơn nữa cho dù y mặt dày tim đen gan lớncũng không tiện làm theo lời này, xưng huynh gọi đệ với Tổng đốc? Quyền lựctrong tay mình thì đủ tư cách đấy nhưng tuổi tác và kinh nghiệm... dường nhưcòn kém xa lắc.Đoàn người nghỉ ngơi trong lán cỏ, Phạm Nhàn và Tiết Thanh hàn huyên mọichuyện dọc đường. Tiết Thanh khẽ nhíu mày, lại hỏi bệ hạ ở kinh thành thân thểcó khỏe không, tóm lại là một số lời khách sáo vô nghĩa, nhưng cũng kéo gầnkhoảng cách đôi chút, coi như làm quen. Phạm Nhàn nhìn vị đại quan nhấtphẩm này, phát hiện gương mặt trang nghiêm của hắn mang vẻ lo lắng khôngtận lực che giấu. Y suy nghĩ một chút là biết đã xảy ra chuyện gì.Thân là Tổng đốc Giang Nam, trong địa bàn đột nhiên xuất hiện một vị Khâmsai đại thần, lại còn thường trú tại đây. Chuyện này mà diễn ra trên người bất cứvị Tổng đốc khu vực nào chắc đều cảm thấy khó chịu, huống chi vị Khâm saiđại thần này sẽ tiếp nhận Nội Khố, chỉ e sẽ xảy ra chiến sự với các vị quý nhântrong kinh thành. Tuy Tổng đốc quyền cao chức trọng, lại được bệ hạ hết sức tínnhiệm, nhưng bị kẹp ở giữa dẫu sao cũng có điểm không tốt.Tiết Thanh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi ra vẻ vô tình hỏi:“Chắc hai năm nay Tiểu Phạm đại nhân cũng biết nỗi khổ của Giang Nam rồi.Tuy nói là được bệ hạ tin tưởng, nhưng Giang Nam lại không thể sánh bằngkinh đô, tuy phồn hoa đấy nhưng dẫu sao cũng không phải nơi để ở lâu...Khoảng hai năm nữa ta cũng muốn cáo lão với bệ hạ, xin về kinh kiếm chỗ làmngười câu cá... Có thể thân cận hơn với Hoàng thượng dẫu sao cũng tốt hơn ởlại Giang Nam.”Phạm Nhàn nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương, mỉm cười đáp lời: “Đạinhân thay bệ hạ giám sát một phương, tuy vất vả nhưng công lao càng lớn.”
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Còn Giang Nam hiện đang là khu vực cực kỳ quan trọng của Khánh Quốc,Tổng đốc khu vực Giang Nam hiện tại Tiết Thanh lại càng được bệ hạ tintưởng, cho nên trực tiếp kiêm nhiệm Đại học sĩ Địa Điện các, là quan chức siêucấp Chính nhất phẩm đường đường chính chính!So với thân phận địa vị của Tiết Thanh, ngay cả Phạm Nhàn và tam Hoàng tửcũng không dám khinh mạn, cho nên bước chân nhanh hơn.Nhưng đến bên ngoài lán trúc, Phạm Nhàn chỉ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn TiếtThanh, không mở lời nói chuyện trước. Đây là quy củ, Tiết Thanh và Đới TưThành thầm hiểu, đối phương là Khâm sai đại thần, cho dù mình quyền caochức trọng ra sao cũng phải hành lễ với đối phương trước. Đây không phải tônkính Phạm Nhàn cũng không phải tôn kính Hoàng tử mà là tôn kính... bệ hạ.Bày hương án, mời Thánh chỉ, trưng ngự kiếm, tất cả quan viên trong lán trúcquỳ xuống đầy đất. Sau khi hoàn thành xong tất cả nghi thức, Phạm Nhàn nhanhchóng đi tới trước mặt Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đỡ hắn dậy, lại xoayngười nâng Tuần phủ đại nhân dậy, bấy giờ mới dẫn theo tam Hoàng tử, hết sứckính cẩn hành lễ với Tiết Thanh.Thân phận của Tiết Thanh cũng đủ để y và tam Hoàng tử vái chào thật sâu,nhưng vị Tổng đốc Giang Nam này dường như không ngờ Phạm Đề ti mà mọingười vẫn đồn đại lại không có vẻ thanh cao của văn nhân quyền thần trẻ tuổi,cam tâm hạ mình trong tiểu tiết, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ tán thưởng.Tuần phủ đứng bên cạnh nhanh chóng cúi khẽ đáp lễ. Tiết Thanh cũng khôngngốc tới mức tùy tiện để “hai đứa trẻ” trước mặt hoàn thành lễ tiết, nhanh chóngđỡ lấy hai người nói: “Phạm đại nhân khách khí rồi.”Phạm Nhàn ngây người, lại nhìn nhóc tì bên cạnh quay về phía Tiết Thanh cóvẻ hơi quẫn bách, càng thấy ngắc ngứ.Tiết Thanh mỉm cười nói: “Trước khi bản quan tới Giang Nam đã từng làm việctrong Thư các, chức vụ học sĩ cũng không hoàn toàn là hư danh, lúc nhỏ Tamđiện hạ vẫn hay chơi đùa bên cạnh bản quan... Chẳng qua đã nhiều năm rồi,chẳng hay điện hạ có còn nhớ không.”Tam Hoàng tử cười khổ một tiếng, lại hành lễ đệ tử với Tiết Thanh, nhỏ giọngnói: “Mỗi năm đại nhân về kinh báo cáo công việc, phụ hoàng đều lệnh cho họcsinh tới quý phủ lễ bái, làm sao dám quên?”Phạm Nhàn lại thấy hoang mang, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, càng ngày càngkhông hiểu nổi rốt cuộc vị Hoàng đế trong kinh đô đang suy nghĩ cái gì. Đanglúc nghĩ ngợi lại nghe Tiết Thanh ôn tồn nói: “Nói lại thì ta và Phạm đại nhâncũng có quan hệ xâu xa.”Trước mặt vị đại quan như vậy, Phạm Nhàn cũng không tiện ra vẻ, hiếu kỳ hỏi:“Không dám dối gạt đại nhân, vãn sinh thật sự không biết.”Tiết Thanh thích vẻ thẳng thắn của đối phương, mỉm cười vuốt râu nói: “Lúctrước khi bản quan trúng cử, tọa sư là Lâm tướng. Xét theo vai vế, ngươi nêngọi ta là huynh.”Bấy giờ Phạm Nhàn mới biết hóa ra có chuyện như vậy, nhưng hôm nay đốiphương đã là Tổng đốc cao quý của cả một vùng, chút tình nghĩa năm xưa cũngchỉ là chuyện chót lưỡi mà thôi. Hơn nữa cho dù y mặt dày tim đen gan lớncũng không tiện làm theo lời này, xưng huynh gọi đệ với Tổng đốc? Quyền lựctrong tay mình thì đủ tư cách đấy nhưng tuổi tác và kinh nghiệm... dường nhưcòn kém xa lắc.Đoàn người nghỉ ngơi trong lán cỏ, Phạm Nhàn và Tiết Thanh hàn huyên mọichuyện dọc đường. Tiết Thanh khẽ nhíu mày, lại hỏi bệ hạ ở kinh thành thân thểcó khỏe không, tóm lại là một số lời khách sáo vô nghĩa, nhưng cũng kéo gầnkhoảng cách đôi chút, coi như làm quen. Phạm Nhàn nhìn vị đại quan nhấtphẩm này, phát hiện gương mặt trang nghiêm của hắn mang vẻ lo lắng khôngtận lực che giấu. Y suy nghĩ một chút là biết đã xảy ra chuyện gì.Thân là Tổng đốc Giang Nam, trong địa bàn đột nhiên xuất hiện một vị Khâmsai đại thần, lại còn thường trú tại đây. Chuyện này mà diễn ra trên người bất cứvị Tổng đốc khu vực nào chắc đều cảm thấy khó chịu, huống chi vị Khâm saiđại thần này sẽ tiếp nhận Nội Khố, chỉ e sẽ xảy ra chiến sự với các vị quý nhântrong kinh thành. Tuy Tổng đốc quyền cao chức trọng, lại được bệ hạ hết sức tínnhiệm, nhưng bị kẹp ở giữa dẫu sao cũng có điểm không tốt.Tiết Thanh nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi ra vẻ vô tình hỏi:“Chắc hai năm nay Tiểu Phạm đại nhân cũng biết nỗi khổ của Giang Nam rồi.Tuy nói là được bệ hạ tin tưởng, nhưng Giang Nam lại không thể sánh bằngkinh đô, tuy phồn hoa đấy nhưng dẫu sao cũng không phải nơi để ở lâu...Khoảng hai năm nữa ta cũng muốn cáo lão với bệ hạ, xin về kinh kiếm chỗ làmngười câu cá... Có thể thân cận hơn với Hoàng thượng dẫu sao cũng tốt hơn ởlại Giang Nam.”Phạm Nhàn nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương, mỉm cười đáp lời: “Đạinhân thay bệ hạ giám sát một phương, tuy vất vả nhưng công lao càng lớn.”