Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 463: Long Sĩ Đầu 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên trong là hàng hà sa số châu báu bảo vật, đều là quà cáp mà quan viên vensông dâng tặng.Trong lán đã có gió lạnh nên đốt cả chậu than. Phạm Nhàn cầm danh sách quàbiếu mà cấp dưới đưa lên, lật qua vài tờ, hàng mi nhíu lại cười nói: “Đúng làkhông ít đồ.”Các quan viên vừa xấu hổ vừa tức giận, thầm nghĩ Khâm sai đại nhân làm việcthật thiếu tử tế, tạo dựng tội danh, đúng là kinh tởm. Chẳng lẽ ngươi còn định trịtội quan lại ở đây? Trừ phi ngươi định tận diệt quan trường Giang Nam, tới lúcđó Tổng đốc đại nhân làm sao mà ngồi xem trò hay được nữa! Ngươi phá hỏngquy củ, đắc tội với quan viên Giang Nam, xem xem ngày sau ngươi làm sao xửlý.Ai ngờ hành động tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến con mắt của các quan viênsuýt nữa rớt xuống. Chỉ thấy y tiện tay ném tờ danh sách quà cáp dày cộp vàotrong chậu than!Thế lửa dấy lên, danh sách quà cáp ghi lại chứng cứ đưa hối lộ của các quanviên nhanh chóng hóa thành tro tàn.Phạm Nhàn đứng bên chậu than, im lặng một hồi rồi nói: “Đừng tưởng bảnquan chỉ dùng mánh khóe ngây thơ để mua chuộc lòng người, các ngươi khôngngốc như vậy, ta cũng không tự tác đa tình như thế... Lý do ta đốt chúng đi làcho chư vị một lời nhắc nhở, một con đường thoát.”Y chắp tay sau lưng, gương mặt thanh tú lộ vẻ kiên nghị: “Bản quan là Đề ti củaGiám Sát viện, không cần nể mặt các ngươi. Sự vụ mà ta cần làm trong GiangNam cũng không cần chư vị đại nhân phối hợp, cho nên mong chư vị tỉnh táomột chút, nếu sau này chuyện tương tự lại diễn ra, đừng trách ta không lưu tìnhbắt người!”Giám Sát viện có thể tra xét tất cả quan viên từ tam phẩm trở xuống, y dám nóicâu này là cũng dám làm thật. Còn chuyện thể diện, thân phận của y quá đặcbiệt, đặc biệt hơn bất cứ vị quan lại nào trong triều đình, cho nên y không cầnphải nể mặt ai cả. Còn chuyện phối hợp làm việc sau này... quan viên khu vựcGiang Nam không còn thể diện, chẳng lẽ lại dám âm thầm đối chọi với Đề ti?“Sau bữa tiệc tiếp đón này, chư vị đại nhân thu hồi đồ vật trong rương đi.”Phạm Nhàn nhíu mày nói: “Cái gì nên rút thì cứ rút, còn dân phu nhận lệnh thìtính ra tiền công, nếu trong lúc nhất thời mấy huyện nghèo không trả nổi thì đưatới chỗ ta, chút bạc đấy bản quan vẫn trả được.”Các quan viên không thể làm gì khác, đành cúi đầu đáp ứng.Lúc này cáp treo trên bến tàu Tô Châu đã được nối, cáp treo này là thứ đồ tântiến mới bắt đầu sử dụng từ hai mươi năm trước, tải trọng rất cao. Chỉ thấy cáptreo rời khỏi chiếc thuyền, thong thả treo một cái rương lớn xuống, không biếttrong rương đặt cái gì mà nặng nề như vậy, khiến cáp treo rung lên nhè nhẹ.Trước đó Phạm Nhàn đã tra số liệu, biết cảng Tô Châu là bến tàu lớn phụ tráchgiao hàng Nội Khố, có bố trí cáp treo, thế nên y cũng không lo. Còn các quanviên vừa bị y dọa dẫm lại giật bắn mình.Cái rương lớn được treo trên bờ, lại phải điều động mười mấy người, khó nhọclắm mới đẩy tới bên sườn dốc, đưa thẳng vào trong lán trúc. Một vị quan viênGiám Sát viện cung kính xin chỉ thị: “Đề ti đại nhân, cái rương đã tới.”Phạm Nhàn ừ một tiếng, đi tới bên cạnh rương, cái rương bên ngoài bọc bằnggỗ liễu, nhưng dường như bên trong làm bằng sắt.Các quan viên trong lòng buồn bực, thầm nghĩ vị đại nhân này lại chơi trò gìvậy? Lúc này ngay cả Tổng đốc Tiết Thanh và Tuần Phủ Đới Tư Thành cũngnổi hứng thú, đều đi tới xem xem rốt cuộc trong cái rương này có bảo bối gì.Phạm Nhàn lấy từ chìa khóa từ trong lòng ra, mở nắp rương.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Hệt như lúc Tô Vũ Mị lần đầu thấy thứ bên trong rương, trong lán lấp lánh ánhbạc, tất quả các quan viên ánh mắt trợn tròn... Bạc! Bên trong là bạc rực rỡ lóamắt! Không biết có bao nhiêu thỏi bạc xếp chỉnh tề trong rương!Thật ra mấy rương quà cáp lúc trước chưa chắc đã ít quý giá hơn so với rươngbạc lớn này, chỉ có điều xưa nay mọi người quen dùng bạc, giờ lại có nhiều thỏibạc xuất hiện trước mắt mọi người như vậy, cảm giác kích thích thị giác đó thậtquá chấn động!Một lúc lâu sau, mọi người mới lưu luyến thu hồi ánh mắt khỏi cái rương, đềunhìn sang Phạm Nhàn, chuẩn bị xem xem tiếp theo y sẽ trình diễn ra sao.“Cái rương bạc này theo ta từ kinh đô tới Giang Nam, ngày sau bất luận ta tớiđâu làm quan cũng mang theo cái rương bạc này.” Phạm Nhàn hắng giọng nói:“Vì sao? Là để nói cho quan viên các nơi, bản thân ta... có bạc. Không sợ chư vịchê cười, Phạm An Chi ta sinh ra đã ngậm vàng rồi, bất cứ ai muốn dùng tiềnbạc làm lợi thế mua chuộc ta, thế thì khẩn trương dập tắt ý nghĩ đó đi.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên trong là hàng hà sa số châu báu bảo vật, đều là quà cáp mà quan viên vensông dâng tặng.Trong lán đã có gió lạnh nên đốt cả chậu than. Phạm Nhàn cầm danh sách quàbiếu mà cấp dưới đưa lên, lật qua vài tờ, hàng mi nhíu lại cười nói: “Đúng làkhông ít đồ.”Các quan viên vừa xấu hổ vừa tức giận, thầm nghĩ Khâm sai đại nhân làm việcthật thiếu tử tế, tạo dựng tội danh, đúng là kinh tởm. Chẳng lẽ ngươi còn định trịtội quan lại ở đây? Trừ phi ngươi định tận diệt quan trường Giang Nam, tới lúcđó Tổng đốc đại nhân làm sao mà ngồi xem trò hay được nữa! Ngươi phá hỏngquy củ, đắc tội với quan viên Giang Nam, xem xem ngày sau ngươi làm sao xửlý.Ai ngờ hành động tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến con mắt của các quan viênsuýt nữa rớt xuống. Chỉ thấy y tiện tay ném tờ danh sách quà cáp dày cộp vàotrong chậu than!Thế lửa dấy lên, danh sách quà cáp ghi lại chứng cứ đưa hối lộ của các quanviên nhanh chóng hóa thành tro tàn.Phạm Nhàn đứng bên chậu than, im lặng một hồi rồi nói: “Đừng tưởng bảnquan chỉ dùng mánh khóe ngây thơ để mua chuộc lòng người, các ngươi khôngngốc như vậy, ta cũng không tự tác đa tình như thế... Lý do ta đốt chúng đi làcho chư vị một lời nhắc nhở, một con đường thoát.”Y chắp tay sau lưng, gương mặt thanh tú lộ vẻ kiên nghị: “Bản quan là Đề ti củaGiám Sát viện, không cần nể mặt các ngươi. Sự vụ mà ta cần làm trong GiangNam cũng không cần chư vị đại nhân phối hợp, cho nên mong chư vị tỉnh táomột chút, nếu sau này chuyện tương tự lại diễn ra, đừng trách ta không lưu tìnhbắt người!”Giám Sát viện có thể tra xét tất cả quan viên từ tam phẩm trở xuống, y dám nóicâu này là cũng dám làm thật. Còn chuyện thể diện, thân phận của y quá đặcbiệt, đặc biệt hơn bất cứ vị quan lại nào trong triều đình, cho nên y không cầnphải nể mặt ai cả. Còn chuyện phối hợp làm việc sau này... quan viên khu vựcGiang Nam không còn thể diện, chẳng lẽ lại dám âm thầm đối chọi với Đề ti?“Sau bữa tiệc tiếp đón này, chư vị đại nhân thu hồi đồ vật trong rương đi.”Phạm Nhàn nhíu mày nói: “Cái gì nên rút thì cứ rút, còn dân phu nhận lệnh thìtính ra tiền công, nếu trong lúc nhất thời mấy huyện nghèo không trả nổi thì đưatới chỗ ta, chút bạc đấy bản quan vẫn trả được.”Các quan viên không thể làm gì khác, đành cúi đầu đáp ứng.Lúc này cáp treo trên bến tàu Tô Châu đã được nối, cáp treo này là thứ đồ tântiến mới bắt đầu sử dụng từ hai mươi năm trước, tải trọng rất cao. Chỉ thấy cáptreo rời khỏi chiếc thuyền, thong thả treo một cái rương lớn xuống, không biếttrong rương đặt cái gì mà nặng nề như vậy, khiến cáp treo rung lên nhè nhẹ.Trước đó Phạm Nhàn đã tra số liệu, biết cảng Tô Châu là bến tàu lớn phụ tráchgiao hàng Nội Khố, có bố trí cáp treo, thế nên y cũng không lo. Còn các quanviên vừa bị y dọa dẫm lại giật bắn mình.Cái rương lớn được treo trên bờ, lại phải điều động mười mấy người, khó nhọclắm mới đẩy tới bên sườn dốc, đưa thẳng vào trong lán trúc. Một vị quan viênGiám Sát viện cung kính xin chỉ thị: “Đề ti đại nhân, cái rương đã tới.”Phạm Nhàn ừ một tiếng, đi tới bên cạnh rương, cái rương bên ngoài bọc bằnggỗ liễu, nhưng dường như bên trong làm bằng sắt.Các quan viên trong lòng buồn bực, thầm nghĩ vị đại nhân này lại chơi trò gìvậy? Lúc này ngay cả Tổng đốc Tiết Thanh và Tuần Phủ Đới Tư Thành cũngnổi hứng thú, đều đi tới xem xem rốt cuộc trong cái rương này có bảo bối gì.Phạm Nhàn lấy từ chìa khóa từ trong lòng ra, mở nắp rương.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Hệt như lúc Tô Vũ Mị lần đầu thấy thứ bên trong rương, trong lán lấp lánh ánhbạc, tất quả các quan viên ánh mắt trợn tròn... Bạc! Bên trong là bạc rực rỡ lóamắt! Không biết có bao nhiêu thỏi bạc xếp chỉnh tề trong rương!Thật ra mấy rương quà cáp lúc trước chưa chắc đã ít quý giá hơn so với rươngbạc lớn này, chỉ có điều xưa nay mọi người quen dùng bạc, giờ lại có nhiều thỏibạc xuất hiện trước mắt mọi người như vậy, cảm giác kích thích thị giác đó thậtquá chấn động!Một lúc lâu sau, mọi người mới lưu luyến thu hồi ánh mắt khỏi cái rương, đềunhìn sang Phạm Nhàn, chuẩn bị xem xem tiếp theo y sẽ trình diễn ra sao.“Cái rương bạc này theo ta từ kinh đô tới Giang Nam, ngày sau bất luận ta tớiđâu làm quan cũng mang theo cái rương bạc này.” Phạm Nhàn hắng giọng nói:“Vì sao? Là để nói cho quan viên các nơi, bản thân ta... có bạc. Không sợ chư vịchê cười, Phạm An Chi ta sinh ra đã ngậm vàng rồi, bất cứ ai muốn dùng tiềnbạc làm lợi thế mua chuộc ta, thế thì khẩn trương dập tắt ý nghĩ đó đi.”

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên trong là hàng hà sa số châu báu bảo vật, đều là quà cáp mà quan viên vensông dâng tặng.Trong lán đã có gió lạnh nên đốt cả chậu than. Phạm Nhàn cầm danh sách quàbiếu mà cấp dưới đưa lên, lật qua vài tờ, hàng mi nhíu lại cười nói: “Đúng làkhông ít đồ.”Các quan viên vừa xấu hổ vừa tức giận, thầm nghĩ Khâm sai đại nhân làm việcthật thiếu tử tế, tạo dựng tội danh, đúng là kinh tởm. Chẳng lẽ ngươi còn định trịtội quan lại ở đây? Trừ phi ngươi định tận diệt quan trường Giang Nam, tới lúcđó Tổng đốc đại nhân làm sao mà ngồi xem trò hay được nữa! Ngươi phá hỏngquy củ, đắc tội với quan viên Giang Nam, xem xem ngày sau ngươi làm sao xửlý.Ai ngờ hành động tiếp theo của Phạm Nhàn lại khiến con mắt của các quan viênsuýt nữa rớt xuống. Chỉ thấy y tiện tay ném tờ danh sách quà cáp dày cộp vàotrong chậu than!Thế lửa dấy lên, danh sách quà cáp ghi lại chứng cứ đưa hối lộ của các quanviên nhanh chóng hóa thành tro tàn.Phạm Nhàn đứng bên chậu than, im lặng một hồi rồi nói: “Đừng tưởng bảnquan chỉ dùng mánh khóe ngây thơ để mua chuộc lòng người, các ngươi khôngngốc như vậy, ta cũng không tự tác đa tình như thế... Lý do ta đốt chúng đi làcho chư vị một lời nhắc nhở, một con đường thoát.”Y chắp tay sau lưng, gương mặt thanh tú lộ vẻ kiên nghị: “Bản quan là Đề ti củaGiám Sát viện, không cần nể mặt các ngươi. Sự vụ mà ta cần làm trong GiangNam cũng không cần chư vị đại nhân phối hợp, cho nên mong chư vị tỉnh táomột chút, nếu sau này chuyện tương tự lại diễn ra, đừng trách ta không lưu tìnhbắt người!”Giám Sát viện có thể tra xét tất cả quan viên từ tam phẩm trở xuống, y dám nóicâu này là cũng dám làm thật. Còn chuyện thể diện, thân phận của y quá đặcbiệt, đặc biệt hơn bất cứ vị quan lại nào trong triều đình, cho nên y không cầnphải nể mặt ai cả. Còn chuyện phối hợp làm việc sau này... quan viên khu vựcGiang Nam không còn thể diện, chẳng lẽ lại dám âm thầm đối chọi với Đề ti?“Sau bữa tiệc tiếp đón này, chư vị đại nhân thu hồi đồ vật trong rương đi.”Phạm Nhàn nhíu mày nói: “Cái gì nên rút thì cứ rút, còn dân phu nhận lệnh thìtính ra tiền công, nếu trong lúc nhất thời mấy huyện nghèo không trả nổi thì đưatới chỗ ta, chút bạc đấy bản quan vẫn trả được.”Các quan viên không thể làm gì khác, đành cúi đầu đáp ứng.Lúc này cáp treo trên bến tàu Tô Châu đã được nối, cáp treo này là thứ đồ tântiến mới bắt đầu sử dụng từ hai mươi năm trước, tải trọng rất cao. Chỉ thấy cáptreo rời khỏi chiếc thuyền, thong thả treo một cái rương lớn xuống, không biếttrong rương đặt cái gì mà nặng nề như vậy, khiến cáp treo rung lên nhè nhẹ.Trước đó Phạm Nhàn đã tra số liệu, biết cảng Tô Châu là bến tàu lớn phụ tráchgiao hàng Nội Khố, có bố trí cáp treo, thế nên y cũng không lo. Còn các quanviên vừa bị y dọa dẫm lại giật bắn mình.Cái rương lớn được treo trên bờ, lại phải điều động mười mấy người, khó nhọclắm mới đẩy tới bên sườn dốc, đưa thẳng vào trong lán trúc. Một vị quan viênGiám Sát viện cung kính xin chỉ thị: “Đề ti đại nhân, cái rương đã tới.”Phạm Nhàn ừ một tiếng, đi tới bên cạnh rương, cái rương bên ngoài bọc bằnggỗ liễu, nhưng dường như bên trong làm bằng sắt.Các quan viên trong lòng buồn bực, thầm nghĩ vị đại nhân này lại chơi trò gìvậy? Lúc này ngay cả Tổng đốc Tiết Thanh và Tuần Phủ Đới Tư Thành cũngnổi hứng thú, đều đi tới xem xem rốt cuộc trong cái rương này có bảo bối gì.Phạm Nhàn lấy từ chìa khóa từ trong lòng ra, mở nắp rương.๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Hệt như lúc Tô Vũ Mị lần đầu thấy thứ bên trong rương, trong lán lấp lánh ánhbạc, tất quả các quan viên ánh mắt trợn tròn... Bạc! Bên trong là bạc rực rỡ lóamắt! Không biết có bao nhiêu thỏi bạc xếp chỉnh tề trong rương!Thật ra mấy rương quà cáp lúc trước chưa chắc đã ít quý giá hơn so với rươngbạc lớn này, chỉ có điều xưa nay mọi người quen dùng bạc, giờ lại có nhiều thỏibạc xuất hiện trước mắt mọi người như vậy, cảm giác kích thích thị giác đó thậtquá chấn động!Một lúc lâu sau, mọi người mới lưu luyến thu hồi ánh mắt khỏi cái rương, đềunhìn sang Phạm Nhàn, chuẩn bị xem xem tiếp theo y sẽ trình diễn ra sao.“Cái rương bạc này theo ta từ kinh đô tới Giang Nam, ngày sau bất luận ta tớiđâu làm quan cũng mang theo cái rương bạc này.” Phạm Nhàn hắng giọng nói:“Vì sao? Là để nói cho quan viên các nơi, bản thân ta... có bạc. Không sợ chư vịchê cười, Phạm An Chi ta sinh ra đã ngậm vàng rồi, bất cứ ai muốn dùng tiềnbạc làm lợi thế mua chuộc ta, thế thì khẩn trương dập tắt ý nghĩ đó đi.”

Chương 463: Long Sĩ Đầu 6