Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 464: Long Sĩ Đầu 7
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y lại lạnh lùng nói: “Lần này tới Giang Nam, bản quan cầntra những chuyện liên quan tới bạc của chư vị, tất cả chính sự ta sẽ không nhúngtay, nhưng nếu có ai còn dám đưa hối lộ nhận hối lộ, tham ô ức hiếp dân chúng,thế thì đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn.”“Có vị tiên hiền hiểu rõ hậu quả đáng sợ của việc quan lại bại hoại, thế nênmang theo mấy trăm cái quan tài, tự xưng là cho dù giết sạch tham quan cũngphải ngăn chặn lề lối sai lệch đó.” Phạm Nhàn âm u nói: “Bản quan không phảiloại thích giết người, thế nên ta không mang theo quan tài, ta chỉ mang theobạc.”Các quan viên im lặng sợ hãi.“Trong rương có mười ba vạn tám ngàn tám trăm tám mươi lượng bạc chẵn. Tađứng đây, hiện tại có chư vị quan viên cùng phụ lão tới đón tiếp, xin nói với mọingười một câu. Giang Nam trù phú, bản quan không thể bảo đảm có bao nhiêubạc ở đây sẽ dùng cho cuộc sống của dân chúng, nhưng ta dám cam đoan saukhi mình rời khỏi Giang Nam, bạc trong rương... sẽ không nhiều thêm lượngnào!”Phạm Nhàn đảo mắt qua chư vị quan viên hai lượt rồi nói: “Mong chư vị đạinhân ghi nhớ điều này.”Sau khi diễn xong tiết mục này, tiệc tiếp đón trên bến tàu tạm thời kết thúc.Phạm Nhàn ngồi lại ghế tựa, cảm giác hai tay dưới ống tay áo bắt đầu nổi da gà.Trong lòng thầm may mắn lúc trước không lanh mồm lanh miệng nói mấy lờihùng hồn kiểu vực sâu vạn trượng, sấm dậy đất bằng.๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑Buổi chiều, ở Tô Châu, trong thư phòng phủ Tổng đốc cực kỳ yên tĩnh.Vị đại quan nhất phẩm, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đang ngồi trên ghếthái sư trong phòng, gương mặt tươi cười, bên cạnh hắn là hai vị sư gia theo hắnnhiều năm chia ra ngồi hai bên. Một vị sư gia trong đó lắc đầu thở dài nói:“Không ngờ vị Khâm sai đại nhân vừa tới... lại là loại người hồ đồ.”Một vị sư gia khác nhíu mày nói: “Hành động khác biệt là thiếu khôn ngoan, lầnnày Tiểu Phạm đại nhân làm khiến các quan viên Giang Nam mất sạch thể diện,tuy với thân phận của hắn đương nhiên không phải sợ việc này, nhưng dẫu saocũng có vẻ thiếu chín chắn.”Tiết Thanh mỉm cười nói: “Nhị vị cũng cảm thấy hắn làm vậy là khoe khoang ravẻ?”Hai vị sư gia liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu.Tiết Tổng đốc thở dài nói: “Người trẻ tuổi mà, thể nào chẳng muốn thể hiện.”Sư gia mỉm cười hỏi: “Đại nhân cho rằng vị Tiểu Phạm đại nhân này thế nào?”Tiết Thanh ngây người, trầm ngâm trong phút chốc rồi mở miệng nói: “Ngườithông minh, người cực kỳ thông minh, có thể kết giao... có thể thâm giao.”Sư gia kinh ngạc, nghĩ thầm sao lại khác với kết luận lúc trước?Tiết Thanh mỉm cười tự giễu: “Ra vẻ thì đã làm sao? Bách tính trong thiên hạliệu có mấy người được thấy cảnh tượng lúc đó? Mấy vị đại thần thư các ở kinhđô làm sao biết tình hình thật sự ở nơi này? Đồn đại dẫu sao cũng chỉ là đồn đại,trong lúc truyền từ miệng này sang miệng kia, mỗi người lại vô thức cải biên sựthật một chút cho phù hợp với quan điểm của mình.”“Danh tiếng của Tiểu Phạm đại nhân trong dân gian đang rất tốt, đương nhiêndân chúng sẽ ra sức truyền bá chuyện này. Do đang yêu thích hắn, nên cho dùtrong chuyện này Tiểu Phạm đại nhân có gì đó không ổn thì qua lời đồn cũng bịxóa bỏ, lược bớt. Còn chuyện không e ngại tệ nạn lâu ngày trong chốn quantrường, trách mắng thẳng mặt các quan viên trong khu vực, đương nhiên sẽcàng được mọi người tô điểm thêm...”“Ha ha ha ha.” Vị tổng đốc đại nhân khoái trá cười nói: “Trong rương cất mườivạn lượng, ngồi thuyền tới Tô Châu. Chỉ e không bao lâu sau đó sẽ là một giaithoại trong triều đình Đại Khánh ta, người đi ra từ Giám Sát viện, đúng là lanhlợi cơ trí.”Một vị sư gia khác vẫn không thể hiểu được, nói: “Đã là người thông minh thìrõ ràng chuyện hôm nay có nhiều cách giải quyết ổn thỏa hơn, vì sao Tiểu Phạmđại nhân không chọn mà lại dùng phương pháp quyết liệt mà lại hoang đườngnhư vậy?”Tổng đốc Tiết Thanh như cười như không, liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi thì biếtgì?”Hắn nhắm mắt lại, không tiếp tục giảng giải nữa. Có một số việc ngay cả sư giathân mật nhất với mình cũng không nên biết. Hôm nay Phạm Nhàn công khaiđắc tội nặng nề với quan viên trong khu vực, đây chẳng phải đang tỏ thành ý vớiTổng đốc ta ư? Đầu tiên đối phương nói rõ sẽ ở Hàng Châu, chứng tỏ đốiphương hiểu rõ quy tắc trong chốn quan trường. Còn sau khi dọa dẫm đám quanviên kia, sau này Khâm sai có ở Giang Nam thì các quan viên cũng không theophe cánh của Khâm sai, Tổng đốc ta đây vẫn là nhân vật số một.Tiết Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, lông mày không khỏi nhíu lại,đánh giá về Phạm Nhàn lại cao thêm một bậc - Hôm nay cái gã quyền thần trẻtuổi này ngông nghênh như vậy không chỉ đơn giản là thể hiện thành ý với mình
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y lại lạnh lùng nói: “Lần này tới Giang Nam, bản quan cầntra những chuyện liên quan tới bạc của chư vị, tất cả chính sự ta sẽ không nhúngtay, nhưng nếu có ai còn dám đưa hối lộ nhận hối lộ, tham ô ức hiếp dân chúng,thế thì đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn.”“Có vị tiên hiền hiểu rõ hậu quả đáng sợ của việc quan lại bại hoại, thế nênmang theo mấy trăm cái quan tài, tự xưng là cho dù giết sạch tham quan cũngphải ngăn chặn lề lối sai lệch đó.” Phạm Nhàn âm u nói: “Bản quan không phảiloại thích giết người, thế nên ta không mang theo quan tài, ta chỉ mang theobạc.”Các quan viên im lặng sợ hãi.“Trong rương có mười ba vạn tám ngàn tám trăm tám mươi lượng bạc chẵn. Tađứng đây, hiện tại có chư vị quan viên cùng phụ lão tới đón tiếp, xin nói với mọingười một câu. Giang Nam trù phú, bản quan không thể bảo đảm có bao nhiêubạc ở đây sẽ dùng cho cuộc sống của dân chúng, nhưng ta dám cam đoan saukhi mình rời khỏi Giang Nam, bạc trong rương... sẽ không nhiều thêm lượngnào!”Phạm Nhàn đảo mắt qua chư vị quan viên hai lượt rồi nói: “Mong chư vị đạinhân ghi nhớ điều này.”Sau khi diễn xong tiết mục này, tiệc tiếp đón trên bến tàu tạm thời kết thúc.Phạm Nhàn ngồi lại ghế tựa, cảm giác hai tay dưới ống tay áo bắt đầu nổi da gà.Trong lòng thầm may mắn lúc trước không lanh mồm lanh miệng nói mấy lờihùng hồn kiểu vực sâu vạn trượng, sấm dậy đất bằng.๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑Buổi chiều, ở Tô Châu, trong thư phòng phủ Tổng đốc cực kỳ yên tĩnh.Vị đại quan nhất phẩm, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đang ngồi trên ghếthái sư trong phòng, gương mặt tươi cười, bên cạnh hắn là hai vị sư gia theo hắnnhiều năm chia ra ngồi hai bên. Một vị sư gia trong đó lắc đầu thở dài nói:“Không ngờ vị Khâm sai đại nhân vừa tới... lại là loại người hồ đồ.”Một vị sư gia khác nhíu mày nói: “Hành động khác biệt là thiếu khôn ngoan, lầnnày Tiểu Phạm đại nhân làm khiến các quan viên Giang Nam mất sạch thể diện,tuy với thân phận của hắn đương nhiên không phải sợ việc này, nhưng dẫu saocũng có vẻ thiếu chín chắn.”Tiết Thanh mỉm cười nói: “Nhị vị cũng cảm thấy hắn làm vậy là khoe khoang ravẻ?”Hai vị sư gia liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu.Tiết Tổng đốc thở dài nói: “Người trẻ tuổi mà, thể nào chẳng muốn thể hiện.”Sư gia mỉm cười hỏi: “Đại nhân cho rằng vị Tiểu Phạm đại nhân này thế nào?”Tiết Thanh ngây người, trầm ngâm trong phút chốc rồi mở miệng nói: “Ngườithông minh, người cực kỳ thông minh, có thể kết giao... có thể thâm giao.”Sư gia kinh ngạc, nghĩ thầm sao lại khác với kết luận lúc trước?Tiết Thanh mỉm cười tự giễu: “Ra vẻ thì đã làm sao? Bách tính trong thiên hạliệu có mấy người được thấy cảnh tượng lúc đó? Mấy vị đại thần thư các ở kinhđô làm sao biết tình hình thật sự ở nơi này? Đồn đại dẫu sao cũng chỉ là đồn đại,trong lúc truyền từ miệng này sang miệng kia, mỗi người lại vô thức cải biên sựthật một chút cho phù hợp với quan điểm của mình.”“Danh tiếng của Tiểu Phạm đại nhân trong dân gian đang rất tốt, đương nhiêndân chúng sẽ ra sức truyền bá chuyện này. Do đang yêu thích hắn, nên cho dùtrong chuyện này Tiểu Phạm đại nhân có gì đó không ổn thì qua lời đồn cũng bịxóa bỏ, lược bớt. Còn chuyện không e ngại tệ nạn lâu ngày trong chốn quantrường, trách mắng thẳng mặt các quan viên trong khu vực, đương nhiên sẽcàng được mọi người tô điểm thêm...”“Ha ha ha ha.” Vị tổng đốc đại nhân khoái trá cười nói: “Trong rương cất mườivạn lượng, ngồi thuyền tới Tô Châu. Chỉ e không bao lâu sau đó sẽ là một giaithoại trong triều đình Đại Khánh ta, người đi ra từ Giám Sát viện, đúng là lanhlợi cơ trí.”Một vị sư gia khác vẫn không thể hiểu được, nói: “Đã là người thông minh thìrõ ràng chuyện hôm nay có nhiều cách giải quyết ổn thỏa hơn, vì sao Tiểu Phạmđại nhân không chọn mà lại dùng phương pháp quyết liệt mà lại hoang đườngnhư vậy?”Tổng đốc Tiết Thanh như cười như không, liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi thì biếtgì?”Hắn nhắm mắt lại, không tiếp tục giảng giải nữa. Có một số việc ngay cả sư giathân mật nhất với mình cũng không nên biết. Hôm nay Phạm Nhàn công khaiđắc tội nặng nề với quan viên trong khu vực, đây chẳng phải đang tỏ thành ý vớiTổng đốc ta ư? Đầu tiên đối phương nói rõ sẽ ở Hàng Châu, chứng tỏ đốiphương hiểu rõ quy tắc trong chốn quan trường. Còn sau khi dọa dẫm đám quanviên kia, sau này Khâm sai có ở Giang Nam thì các quan viên cũng không theophe cánh của Khâm sai, Tổng đốc ta đây vẫn là nhân vật số một.Tiết Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, lông mày không khỏi nhíu lại,đánh giá về Phạm Nhàn lại cao thêm một bậc - Hôm nay cái gã quyền thần trẻtuổi này ngông nghênh như vậy không chỉ đơn giản là thể hiện thành ý với mình
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Y lại lạnh lùng nói: “Lần này tới Giang Nam, bản quan cầntra những chuyện liên quan tới bạc của chư vị, tất cả chính sự ta sẽ không nhúngtay, nhưng nếu có ai còn dám đưa hối lộ nhận hối lộ, tham ô ức hiếp dân chúng,thế thì đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn.”“Có vị tiên hiền hiểu rõ hậu quả đáng sợ của việc quan lại bại hoại, thế nênmang theo mấy trăm cái quan tài, tự xưng là cho dù giết sạch tham quan cũngphải ngăn chặn lề lối sai lệch đó.” Phạm Nhàn âm u nói: “Bản quan không phảiloại thích giết người, thế nên ta không mang theo quan tài, ta chỉ mang theobạc.”Các quan viên im lặng sợ hãi.“Trong rương có mười ba vạn tám ngàn tám trăm tám mươi lượng bạc chẵn. Tađứng đây, hiện tại có chư vị quan viên cùng phụ lão tới đón tiếp, xin nói với mọingười một câu. Giang Nam trù phú, bản quan không thể bảo đảm có bao nhiêubạc ở đây sẽ dùng cho cuộc sống của dân chúng, nhưng ta dám cam đoan saukhi mình rời khỏi Giang Nam, bạc trong rương... sẽ không nhiều thêm lượngnào!”Phạm Nhàn đảo mắt qua chư vị quan viên hai lượt rồi nói: “Mong chư vị đạinhân ghi nhớ điều này.”Sau khi diễn xong tiết mục này, tiệc tiếp đón trên bến tàu tạm thời kết thúc.Phạm Nhàn ngồi lại ghế tựa, cảm giác hai tay dưới ống tay áo bắt đầu nổi da gà.Trong lòng thầm may mắn lúc trước không lanh mồm lanh miệng nói mấy lờihùng hồn kiểu vực sâu vạn trượng, sấm dậy đất bằng.๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑Buổi chiều, ở Tô Châu, trong thư phòng phủ Tổng đốc cực kỳ yên tĩnh.Vị đại quan nhất phẩm, Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh đang ngồi trên ghếthái sư trong phòng, gương mặt tươi cười, bên cạnh hắn là hai vị sư gia theo hắnnhiều năm chia ra ngồi hai bên. Một vị sư gia trong đó lắc đầu thở dài nói:“Không ngờ vị Khâm sai đại nhân vừa tới... lại là loại người hồ đồ.”Một vị sư gia khác nhíu mày nói: “Hành động khác biệt là thiếu khôn ngoan, lầnnày Tiểu Phạm đại nhân làm khiến các quan viên Giang Nam mất sạch thể diện,tuy với thân phận của hắn đương nhiên không phải sợ việc này, nhưng dẫu saocũng có vẻ thiếu chín chắn.”Tiết Thanh mỉm cười nói: “Nhị vị cũng cảm thấy hắn làm vậy là khoe khoang ravẻ?”Hai vị sư gia liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu.Tiết Tổng đốc thở dài nói: “Người trẻ tuổi mà, thể nào chẳng muốn thể hiện.”Sư gia mỉm cười hỏi: “Đại nhân cho rằng vị Tiểu Phạm đại nhân này thế nào?”Tiết Thanh ngây người, trầm ngâm trong phút chốc rồi mở miệng nói: “Ngườithông minh, người cực kỳ thông minh, có thể kết giao... có thể thâm giao.”Sư gia kinh ngạc, nghĩ thầm sao lại khác với kết luận lúc trước?Tiết Thanh mỉm cười tự giễu: “Ra vẻ thì đã làm sao? Bách tính trong thiên hạliệu có mấy người được thấy cảnh tượng lúc đó? Mấy vị đại thần thư các ở kinhđô làm sao biết tình hình thật sự ở nơi này? Đồn đại dẫu sao cũng chỉ là đồn đại,trong lúc truyền từ miệng này sang miệng kia, mỗi người lại vô thức cải biên sựthật một chút cho phù hợp với quan điểm của mình.”“Danh tiếng của Tiểu Phạm đại nhân trong dân gian đang rất tốt, đương nhiêndân chúng sẽ ra sức truyền bá chuyện này. Do đang yêu thích hắn, nên cho dùtrong chuyện này Tiểu Phạm đại nhân có gì đó không ổn thì qua lời đồn cũng bịxóa bỏ, lược bớt. Còn chuyện không e ngại tệ nạn lâu ngày trong chốn quantrường, trách mắng thẳng mặt các quan viên trong khu vực, đương nhiên sẽcàng được mọi người tô điểm thêm...”“Ha ha ha ha.” Vị tổng đốc đại nhân khoái trá cười nói: “Trong rương cất mườivạn lượng, ngồi thuyền tới Tô Châu. Chỉ e không bao lâu sau đó sẽ là một giaithoại trong triều đình Đại Khánh ta, người đi ra từ Giám Sát viện, đúng là lanhlợi cơ trí.”Một vị sư gia khác vẫn không thể hiểu được, nói: “Đã là người thông minh thìrõ ràng chuyện hôm nay có nhiều cách giải quyết ổn thỏa hơn, vì sao Tiểu Phạmđại nhân không chọn mà lại dùng phương pháp quyết liệt mà lại hoang đườngnhư vậy?”Tổng đốc Tiết Thanh như cười như không, liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi thì biếtgì?”Hắn nhắm mắt lại, không tiếp tục giảng giải nữa. Có một số việc ngay cả sư giathân mật nhất với mình cũng không nên biết. Hôm nay Phạm Nhàn công khaiđắc tội nặng nề với quan viên trong khu vực, đây chẳng phải đang tỏ thành ý vớiTổng đốc ta ư? Đầu tiên đối phương nói rõ sẽ ở Hàng Châu, chứng tỏ đốiphương hiểu rõ quy tắc trong chốn quan trường. Còn sau khi dọa dẫm đám quanviên kia, sau này Khâm sai có ở Giang Nam thì các quan viên cũng không theophe cánh của Khâm sai, Tổng đốc ta đây vẫn là nhân vật số một.Tiết Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, lông mày không khỏi nhíu lại,đánh giá về Phạm Nhàn lại cao thêm một bậc - Hôm nay cái gã quyền thần trẻtuổi này ngông nghênh như vậy không chỉ đơn giản là thể hiện thành ý với mình